Ngũ Hành Thiên

Chương 27

"Lâu Lan, có muốn thử một chút hay không?" Bỗng nhiên Ngải Huy xoay mặt lại hỏi.

"Thử sao?" giọng nói Lâu Lan mông lung: "Thử cái gì?"

"Lên đài thử tý."

"Lên đài thử. . . Thử gì?" mắt của Lâu Lan đột nhiên tròn xoe, giọng nói vút lên : "Ngải Huy, ý ngươi là ta cũng được lên đài thử sao?"

Ngải Huy thủy chung vẫn bình tĩnh, bị Lâu Lan đột nhiên lên giọng dọa cho giật mình bèn ổn định tâm thần : "Là thế này, phía trên này nói cần hai người thành một đội thử cách thức mới. Ngươi không thích. . ."

"Hay." Lâu Lan thẳng thắn đồng ý, nhưng hơi do dự : "Nhưng ta chưa từng đánh nhau, vạn nhất thua thì làm sao bây giờ?"

"Thua thì sang nhà khác." Ngải Huy vênh váo nói: "Có thua có thắng, là rất bình thường, cho ngươi luyện tay thử xem."

Lâu Lan nghe vậy thì yên lòng.

Nhưng khi Ngải Huy đi báo danh thì bị đạo tràng không chấp nhận.

"Sa Ngẫu không được! Sa Ngẫu không phải là người, Sa Ngẫu không cần nhìn cũng biết, chẳng phải là ăn gian sao?"

Ngải Huy không đỡ được.

Đúng là Sa Ngẫu không phải nhân loại, chúng có phán đoán, cơ chế sinh lý hoàn toàn khác biệt. Có vài con Sa Ngẫu có khứu giác linh mẫn, có con Sa Ngẫu có khả năng giống như loại rắn thông qua cảm ứng nhiệt lượng xác định vị trí đối phương, có những con Sa Ngẫu có khả năng giống như con dơi, có thể phán đoán vị trí đối phương bằng sóng âm qua lỗ tai.

Ngải Huy từng thấy các loại Sa Ngẫu thiên kì bách quái, rất nhiều Thổ tu lợi dụng Sa Ngẫu đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng tuyệt đại đa số Thổ tu tính cách cổ quái quái gở, không thú vị gì, nhưng ở trên chiến trường, không ai bỏ qua sự tồn tại của bọn họ. Thổ tu thường thường bị coi là đối tượng nguy hiểm nhất, một nửa nguyên nhân là do Sa Ngẫu.

Ngải Huy rất muốn nói, Lâu Lan chắc chắn không có những công năng này, nhưng cuối cùng không nói gì.

Lâu Lan là Sa Ngẫu yếu nhất Ngải Huy từng gặp, trên cơ thể Lâu Lan không thấy bất kỳ chỗ nào thiết kế cho chiến đấu cả, nó thuần túy là Sa Ngẫu đời thường.

Ngải Huy thấy quang mang con mắt Lâu Lan cấp tốc ảm đạm đi, hắn vỗ vỗ Lâu Lan : "Chúng ta đi thôi."

Rời đạo tràng, Lâu Lan cúi đầu, không nói một lời.

Ngải Huy có thể cảm thụ tâm tình Lâu Lan thất vọng, trong lòng nghĩ thầm, xem ra Lâu Lan tràn đầy mong đợi nha. Nhưng Lâu Lan là Sa Ngẫu, ưu thế trong Mù Chiến thực sự quá rõ ràng, đạo tràng chắc chắn sẽ không đồng ý Lâu Lan lên đài, trừ phi. . .

Con mắt Ngải Huy sáng lên, hắn nghĩ ra một biện pháp.

Ánh mắt của hắn đảo khắp đạo tràng, ánh mắt rơi vào một nhà liền chạy tới đó.

"Lâu Lan ới, bên này."

Ngải Huy dẫn Lâu Lan đi vào đạo tràng nhà khác, hắn đi thẳng đến chỗ ghi danh : "Ta muốn ghi danh."

Nhân viên công tác ở Đạo tràng liếc qua Lâu Lan.

"Hắn là Sa Ngẫu của ta." Ngải Huy bổ sung : "Ta là Thổ tu, ta có thể dẫn Sa Ngẫu tham gia không?"

Lâu Lan đứng sau lưng Ngải Huy sửng sốt.

"Thổ tu à, có thể được." Nhân viên công tác gật đầu, hiển nhiên không phải lần đầu tiên y xử lý tình huống như vậy : "Nhưng Sa Ngẫu của ngươi cần phong bế các loại thủ đoạn cảm ứng, cần cắt đứt tâm linh tương thông, vì thế cần cắm Vụ Hồn Thảo, nếu như thảo rớt xuống sẽ xử ngươi thua, ngươi còn muốn tham gia?"

Quả nhiên không ngoài sở liệu a, trong lòng Ngải Huy hơi hơi đắc ý.

Đối với Thổ tu mà nói, Sa Ngẫu là bộ phận trọng yếu nhất của sức chiến đấu, Thổ tu mất Sa Ngẫu khác gì cừu con đợi làm thịt. Trừ phi Mù Chiến không cho phép Thổ tu tham gia, nhưng Ngải Huy cho rằng chuyện này không có khả năng lắm, quần thể Thổ tu không ít, đạo tràng làm sao bỏ qua quần thể lớn như vậy? Đạo tràng nhất định sẽ nghĩ ra thủ đoạn áp chế để làm suy yếu ưu thế Sa Ngẫu trong Mù Chiến.

Ngải Huy từng nghĩ đạo tràng thủ đoạn, nhưng không nghĩ thủ đoạn áp thế lại ác như vậy.

Vụ Hồn Thảo là một loại tài liệu chuyên môn dùng để đối phó Sa Ngẫu, đây là sản vật Mộc tu bồi dưỡng ra. Thường dùng kèm bẫy rập và độc dược, nó không phải một loại độc thảo, tác dụng lớn nhất là có thể quấy rầy các loại thủ đoạn cảm ứng của Sa Ngẫu. Đối với Sa Ngẫu, đó là một trong mấy thứ chúng ghét nhất.

Nhất là Sa Ngẫu đê giai, bị Vụ Hồn Thảo ảnh hưởng rất lớn, Sa Ngẫu đê giai hầu như bị áp chế hoàn toàn các thủ đoạn cảm ứng. thủ đoạn Cảm ứng không dùng được, tâm linh tương thông bị cắt đứt, đối với Sa Ngẫu đê giai mà nói khác gì bị phế, đó là lý do tại làm sao Ngải Huy cho rằng thủ đoạn đạo tràng rất ác.

bỗng nhiên Lâu Lan mở miệng : "Không thành vấn đề."

"Xem ra Sa Ngẫu các hạ cực kỳ thông minh a." Nhân viên công tác khá bất ngờ, cười nói : "Sa Ngẫu thông minh rất có ưu thế đấy, vậy thì chúc các ngươi may mắn."

Ngải Huy biết đối phương nói không sai, khi cảm ứng và chỉ huy đều bị gián đoạn, khảo nghiệm chính là khả năng phán đoán của bản thân Sa Ngẫu, vậy nên Sa Ngẫu thông minh tương đối có ưu thế.

Thật là khó mà có được, Lâu Lan cũng coi như có ưu thế, Ngải Huy thầm than.

Nhân viên công tác xuất một mầm Vụ Hồn Thảo xanh biếc đưa cho Lâu Lan. Ngải Huy lần đầu tiên nhìn thấy Vụ Hồn Thảo hoàn chỉnh, khá giống cây đậu nha.

Lâu Lan cắm Vụ Hồn Thảo ở trên đầu.

Ngải Huy khá buồn cười, đầu Lâu Lan vốn là cát, hiện tại cắm Vụ Hồn Thảo giống như trồng thêm cây đậu, trông khá lạ mắt.

Lâu Lan thấy Ngải Huy hơi cổ quái, hơi nghi hoặc hỏi : "Cắm không đúng chỗ?"

"Chuẩn rồi." Ngải Huy ho khẽ rồi bảo: "Chuẩn bị sẵn sàng!"

Báo tên hai người xong, đứng chờ đợi một hồi nữa mới bắt đầu.

Ngải Huy thừa dịp chưa bắt đầu, vào lúc nước tới chân mới nhảy bèn quán thâu kinh nghiệm của hắn cho Lâu Lan : "Ngươi vừa vào, chẳng thấy được gì cũng đừng nên hoảng hốt. Không nên cách ta quá xa, như vậy ta sẽ không có biện pháp trợ giúp ngươi. Gặp công kích cũng không cần luống cuống, nhớ kỹ ngươi là Sa Ngẫu, có thể biến hình. Này, chúng ta ước định một ám hiệu cảnh báo, hay là dùng thanh âm cát cọ vào nhau, thanh âm không cần lớn, nhỏ thôi ta cũng nghe được. Sau khi lên đài, không cần nói, tránh bộc lộ vị trí của ngươi. Một khi quyết định công kích, không cần do dự, còn nhớ những thứ bí quyết đêm hôm đó đánh. . . cùng ta bồi luyện không? Phải nhớ kỹ, một khi công kích thất bại, lập tức rời vị trí, biện pháp tốt nhất là lăn khỏi chỗ, ách, ngươi là Sa Ngẫu, có thể rã xuống mặt đất. . ."

"Ngải Huy, đừng mô hình hóa ta giống như nước tiểu, Lâu Lan là Sa Ngẫu." Lâu Lan bất mãn cải chính lại : "Không phải Thủy Ngẫu."

"Chính là ý đó đấy." Ngải Huy cười ha ha : "Dù sao ta sẽ giúp ngươi, thả lỏng chút đi, tay mơ. Quan sát ký trận đầu chiến đấu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một vị Sa Ngẫu có kinh nghiệm chiến đấu rồi. Ngươi nhớ là nếu như thực sự quá đau, nên đầu hàng."

"Lâu Lan nhớ kỹ rồi." Lâu Lan thành thật trả lời.

"Các ngươi chuẩn bị ra sân." Nhân viên công tác hô.

"Tới chúng ta." Ngải Huy vỗ vỗ bờ vai Lâu Lan cổ vũ sĩ khí : "Nỗ lực lên, nấu canh bảo!"

Lâu Lan không thèm chú ý đến cái câu cổ quá "Nấu canh bảo", ngữ khí của nó hơi nghi hoặc một chút : "Ngải Huy. . ."

Đương đương đương, tiếng chuông gõ vang.

Lập tức Ngải Huy dường như biến thành người khác, ánh mắt tức khắc trở nên ác liệt.

Động tác hắn trầm ổn đeo mặt nạ không nhìn rõ nữa.
Bình Luận (0)
Comment