Ngũ Hành Thiên

Chương 274

Dịch giả: Tiểu Băng

Mấy người kia không ào tới đòi mua Hải bảo, làm Ngải Huy thấy hơi thất vọng, hắn không biết biểu hiện hồi nãy của mình làm mọi người chấn kinh đến mức còn chưa hồi phục tinh thần.

Những thương nhân chờ ở sườn núi thì lại đã quen, không kinh ngạc chút nào, xe lão Cao còn chưa hạ xuống, đã ào ạt nhào tới bao vây.

Đối với thành phố lớn như Ngân Thành, Hải bảo trên thị trường khá phong phú, song sự tranh cướp mua bán cũng vẫn vô cùng kịch liệt.

Ngân Vụ Hải vững vàng nằm trong tay Trưởng Lão Hội, các đại thế gia không thò tay vào được. Cho nên khi nước sông vừa chảy ra đại hạp, lập tức bị khắp nơi tranh giành. Sông ngân vụ bao la, khúc sông tinh hoa nhất, đều bị những đại thế gia mạnh nhất chia cắt, thành những miếng vá liên tiếp nhau, mỗi miếng là một nhà, cấm ngặt người ngoài vào câu bảo.

Nước sông chảy qua được khỏi khu vực các thế gia thượng du, đến khu trung du thì lại bị lập lại vận mệnh tương tự, khúc sông tốt nhất cũng bị các gia tộc đứng đầu địa phương chiếm hết.

Sông ngân vụ giống cái bánh mê người, thế gia ăn hết phần lớn, địa phương ăn phần nhỏ.

Trưởng Lão Hội cũng đành bó tay, dù sao phần bánh to nhất, Ngân Vụ Hải đã ở trong tay họ rồi.

Những người câu bảo trình độ cao, nếu không gia nhập vào các thế gia, mà muốn tự mình câu bảo để sinh tồn, thì vô cùng khó khăn.

Cũng có nhiều nhóm tự lập, gia nhập trận chiến tranh cướp, cũng có khi giành được với đám thế gia ở các địa phương ở khu trung du, nhưng với đám thế gia gốc mạnh ở khu thượng du, thì đều thua cuộc.

Đề nghị cấm chiếm cứ lòng sông không ngừng được nêu lên suốt ba năm qua, nhưng chưa bao giờ được đồng ý.

Đám dân thường cực kỳ bất mãn, nhưng không làm gì được.

Ninh Thành ở cuối hạ du, số lượng Hải bảo càng thêm ít ỏi. Hải bảo trên thị trường đa số đều được mua từ các tòa thành ở thượng du, nên giá hải bảo đương nhiên rất cao.

Ngải Huy mỗi lần thu hoạch, đều có thể bán với giá khá hời.

Hải bảo màu đồng xanh được hắn bán với giá mười hai vạn điểm, còn cái màu đen hắn giữ lại, vì hắn cảm nhận được một luồng sát ý lẫm liệt từ trong đó.

Nó là một khối sát bảo!

Cái gọi là sát bảo, là chỉ hải bảo có ẩn chứa hung ý sát phạt mãnh liệt. Sát bảo đa số đều là tàn vụn sót lại của những món hung binh thời cổ đại, ý sát phạt trong chúng rất là cô đọng.

Sát bảo rất được Thần tu yêu thích, Thần vu tu luyện huyết sát, nếu có Hải bảo loại này, chính là làm ít mà hiệu quả nhiều. có Thần vu đem sát bảo đi nuôi huyết sát, tăng cao thực lực huyết sát cực nhanh.

Thần chi huyết giàu có, nhiều người giàu, nên sát bảo cực kỳ đắt giá.

Còn đối với Nguyên tu, sát bảo cũng có tác dụng lớn, nhất là để chế tạo binh khí. Cách rèn binh khí thịnh hành nhất hiện giờ, chính là dung hợp Hải bảo với Huyết tinh.

"Cái hải bảo trên tay huynh đài, có thể cho ta xem được không?"

Một thanh âm xa lạ vang lên, đám thương nhân đều xoay qua nhìn. Có mấy người trong mắt lộ vẻ sắp được xem trò vui, họ biết tính Ngải Huy, hắn chỉ bán thứ hắn không cần.

Ngải Huy quay qua nhìn, chính là đám hồi nãy bám theo sau mình.

Người vừa hỏi là một nam tử, dáng vẻ khá là thận trọng.

"Thật không tiện, cái này ta không bán."

Ngải Huy khẽ gật đầu đáp.

"Ồ, là sát bảo? Tại hạ đang cần gấp một khối sát bảo, huynh đài nếu có thể bỏ đi vật yêu thích, tại hạ vô cùng cảm kích. Dù cần Nguyên lực, Huyết tinh, hay vật liệu gì cũng được, xin huynh đài định giá." Nam tử vẫn kiên nhẫn.

Sát bảo!

Đám thương nhân lao xao, mắt ai nấy sáng rỡ, Ninh Thành mà lại câu được sát bảo! giá trị của Sát bảo, bọn họ đương nhiên biết rõ.

Ngải Huy ngây người, không ngờ đối phương không chịu bỏ qua, còn nói ra sát bảo.

Hắn tỉnh lại rất nhanh: "Không sai, đây quả thật là một khối sát bảo."

Đám thương nhân nổ tung.

"Tiểu Vương! Lần này ngươi nhất định phải bán cho ta! Khối sát bảo này ta muốn! Ngươi định giá đi!"

"Cái gì gọi là ngươi muốn? Tiểu Vương a, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi? Giao tình cỡ này, hôm nay ngươi xem làm sao coi cho được thì làm, ca ca ta muốn khối sát bảo này, bất kể là bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói!"

"Ba mươi vạn điểm!"

. . .

Hiện trường hỗn loạn tưng bừng.

"Tất cả đều câm miệng cho lão tử!"

Một âm thanh kiêu ngạo quát ầm lên, làm tai mọi người đều ong ong. Mọi người ngơ ngác, tiếng quát to này có sử dụng Nguyên lực, người vừa quát có thực lực rất mạnh.

Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi rẽ đám người, mặt mũi khó chịu: "Dám … đoạt mối làm ăn với bọn ta, các người thiếu sống hả!"

Mọi người câm như hến.

Trẻ tuổi như vậy, Nguyên lực đã thâm hậu như thế, lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Có thể sống ở nơi hỗn tạp này, đương nhiên đều là những kẻ khôn khéo, biết đám người trước mắt kia không thể trêu chọc.

Thiếu niên đi tới trước mặt Ngải Huy, nói thẳng: "Khối sát bảo này tiểu gia muốn!"

Ngải Huy ung dung cất sát bảo vào túi.

Thiếu niên giận dữ, đang muốn mở miệng, lại bị huynh trưởng ngăn cản, đẩy hắn ra sau lưng, áy náy nói với Ngải Huy: "Thực xin lỗi, tại hạ không biết quản giáo. Khối sát bảo này đối với tại hạ vô cùng quan trọng, xá đệ nóng ruột, nếu có làm các hạ khó chịu, rất mong tha thứ. Tại hạ đồng ý ra năm mươi vạn điểm, không biết các hạ có thể bán nó cho ta hay không?"

Đám thương nhân im phăng phắc, năm mươi vạn điểm mua một khối sát bảo, là một giá quá hời.

Có tiền có thế!

Mọi người thở phào vì vừa rồi mình chưa đắc tội người ta.

Ngải Huy cũng dịu xuống, nam tử này nói năng dễ nghe, năm mươi vạn, giá cả quả thật không tệ.

Hắn nghĩ nghĩ: "Nguyên lực thì thôi đi, nếu ngươi muốn khối sát bảo này, hay dùng mười hai cây Bất A Trúc để đổi."

Bất A Trúc là một loại vật liệu cao cấp cực kỳ hiếm có, đặc điểm lớn nhất của nó chính là cực kỳ cứng cỏi, có thể chịu được sức tấn công kinh người mà không cong, như một người cương trực khí khái, nên mới được gọi tên như vậy.

Một cái Bất A Trúc giá đại khái 40 ngàn điểm, mười hai cây là bốn mươi tám vạn điểm, nhìn qua thì có vẻ Ngải Huy thiệt thòi một chút, nhưng kỳ thực là chiếm tiện nghi. Trên thị trường tình cờ có thể nhìn thấy hai, ba cây Bất A Trúc, nhưng muốn một hơi mua được mười hai cây, không phải là chuyện dễ.

điều kiện sinh trưởng của Bất A Trúc rất nghiêm khắc, Mộc tu Ngoại Nguyên phổ thông mà dưỡng thì hiệu suất cực kỳ thấp, chỉ có, Mộc tu Nguyên lực thâm hậu, kinh nghiệm phong phú mới có thể sản xuất.

Nghe thấy yêu cầu của Ngải Huy, đám thương nhân càng câm nín. Năm mươi vạn điểm họ còn lấy ra được, chứ mười hai cây Bất A Trúc trong thời gian ngắn biết lấy đâu ra.

Nam tử có chút bất ngờ, nhưng hắn rất sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề. Bất A Trúc tại hạ không mang theo trên người, mong huynh đài theo ta tới Vĩnh Thịnh thương hội một chuyến."

Đối với người khác mười hai cây Bất A Trúc là cả một vấn đề, nhưng đối với hắn, là chuyện dễ dàng.

Người chung quanh giật mình tỉnh ngộ, Vĩnh Thịnh thương hội là thương hội số một Ninh Thành, tài lực hùng hậu, bối cảnh sâu không lường được, có người nói có liên quan tới một đại nhân vật của Ngân Thành.

Mọi người dồn dập suy đoán, đám người kia không lẽ là thiếu gia của Vĩnh Thịnh thương hội?

Ngải Huy cũng không ngờ họ lại là người Vĩnh Thịnh thương hội, hắn ở Ninh Thành gần ba năm, đương nhiên biết Vĩnh Thịnh thương hội. Vĩnh Thịnh thương hội danh tiếng khá mạnh, chưa nghe thấy điều tiếng xấu gì.

"Được." Ngải Huy gật đầu.

Trên đường đi, nam tử kia không ngừng nói bóng gió, nhưng Ngải Huy không hề bị lay động, trái lại lại nghe ra được một ít manh mối. Nam tử lớn tuổi tên là Phó Nhân Hiên, thiếu niên có vẻ hung hăng kia, là Phó Dũng Hạo. Nhưng Ngải Huy nhìn ra được, người quyết định mọi việc lại là nữ tử từ đầu tới đuôi chưa hề mở miệng.

Vì hắn thấy có mấy lần, Phó Nhân Hiên đưa mắt nhìn nữ tử đó.

Đám người kia hẳn là từ Ngân Thành tới.

Theo lời Phó Nhân Hiên, mục đích của nữ tử đó là có ý mời chào, nhưng thấy Ngải Huy có vẻ không hề bị lay động, nên mới ngậm miệng không nói chuyện.

Đến Vĩnh Thịnh thương hội, lấy được mười hai cây Bất A Trúc, Ngải Huy liền cáo từ rời đi.

Nhìn Ngải Huy đi khuất, Phó Dũng Hạo buồn bực hỏi: "Đại tỷ, không phải nói muốn mời chào tên đó sao?"

Nữ tử cười khổ: "Hắn rất kiên quyết, không lơi lỏng tí nào, chúng ta không đánh động hắn được. Hơn nữa, nếu thật sự mời chào hắn về nhà, cũng chưa hẳn là chuyện tốt."

Phó Dũng Hạo càng thêm buồn bực: "Vì sao? trình độ câu bảo của hắn, ta thấy còn lợi hại hơn cả Lão Điêu đầu!"

Nữ tử thở dài: "Cũng bởi vì hắn quá lợi hại. Chúng ta nên cho hắn bao nhiêu tiền mới thích hợp? Hắn ở Ninh Thành, mà đã có thể chưa bao giờ thất bại, nếu đến khúc sông của chúng ta, số lượng Hải bảo câu được nhất định sẽ rất nhiều. Tiền cho ít, hắn không vui. Cho nhiều một chút, gia tộc sẽ không đồng ý, đâu có thợ câu nào lương nhiều như vậy. vậy những thợ câu khác phải làm sao? Nếu đánh vỡ cân bằng, những thợ câu thuê khác của gia tộc sẽ sinh lòng oán hận, chẳng lẽ sau này chúng ta lại chỉ dựa vào một mình hắn? Nếu hắn bỏ đi thì sao? Chúng ta là một đại gia tộc, giống như một chiếc thuyền lớn, cần phải ổn định lâu dài, không thể vì lợi ích nhất thời mà phá hoại quy củ, đó chính là lẫn lộn đầu đuôi."

Phó Dũng Hạo yên lặng, tuy hắn bộp chộp, nhưng không ngu ngốc, mà lại thông minh, nghĩ một chút là hiểu ra ngay đạo lý bên trong.

"Người này cực kỳ thông minh, hắn biết với bản lĩnh của mình, nếu ở Ngân Thành trái lại chính là rước họa. Nhà nào cũng không dám dùng, cũng không dám để cho gia tộc khác vớt được. Cho nên hắn mới đến nơi xa xôi như Ninh Thành, dù mỗi tháng đều không một lần thất thủ, nhưng cũng không bị ai chú ý. Người này tuổi chỉ bằng chừng chúng ta, mà lại lão luyện bình tĩnh, không thể coi khinh."

Phó Dũng Hạo thầm nghĩ: "Cái gì lão luyện bình tĩnh, ta thấy là chậm tiêu thì có, rặn mãi cũng chẳng ra được cái rắm."

Nữ tử mỉm cười: "Những người có bản lãnh, chúng ta nếu không thể mời chào, thì cũng nên giao hảo."

Phó Nhân Hiên gật đầu: "Ta sẽ sắp xếp."

Rời khỏi Vĩnh Thịnh thương hội, Ngải Huy vô cùng hưng phấn, ngày hôm nay vận khí không tệ. Hắn vẫn luôn đau đầu Bất A Trúc, không ngờ lần này lại thuận lợi đến thế.

Tinh Trầm Mặc Vân có thêm Bất A Trúc, chỉ tưởng tượng thôi hắn đã vô cùng chờ mong.

Trở lại đạo tràng, Thanh Dạ đã về nhà.

"Lâu Lan, chúng ta sắp có thể bắt đầu rồi!"

"Vật liệu đủ rồi à?"

"Đã có Tinh Trầm Mặc Vân, Bất A Trúc."

"Lâu Lan đến ngay!"

Bình Luận (0)
Comment