Ngũ Hành Thiên

Chương 352

Dịch giả: Tiểu Băng

"Ả có ý gì? Ả làm thế là có ý gì? Đồ tiện nhân!"

Giọng nữ nhân cao vút điên cuồng xuyên qua cả cửa thư phòng Kim Điêu, đám người hầu câm như hến, trong trí nhớ của họ, chưa bao giờ thấy phu nhân thất thố như thế.

Bên trong thư phòng, Lăng phu nhân mặt đỏ bừng, tóc dài xõa tung, bộ ngực cao vút rung lên phập phồng.

Bà trừng mắt nhìn chồng, ánh mắt hung ác như đang nhìn kẻ thù.

Lăng Thắng rùng mình, theo bản năng quay mặt đi, tránh mắt vợ.

Tiếng thở dốc dần dần hạ xuống, màu ửng hồng phẫn nộ thối lui, Lăng phu nhân lại trở về vẻ đoan trang, nhẹ nhàng bưng tách trà lên, khẽ nhấp một miếng.

"Diệp Lâm rốt cục không chịu được cô đơn." Lăng phu nhân cười gằn.

Lăng Thắng do dự một chút, mới nói: "Nhưng tại sao lại phải làm vậy? Diệp quả phụ muốn nương nhờ vào Đại Cương? Hay là Thần chi huyết, càng không hợp lý. Không lẽ cô ấy nổi hứng thú với thượng cổ di bảo? Tiêu Thục Nhân vào trong Diệp phủ, chính là ý của cô ấy. Nhưng Diệp quả phụ khả không giống một kẻ không có đầu óc như thế."

"Chàng nói không sai." Lăng phu nhân gật đầu, nàng biết đối thủ lâu năm này của mình tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn, lạnh giọng nói: "Nếu ả nảy sinh hứng thú với thượng cổ di bảo, nhất định sẽ âm thầm ra tay, sẽ không làm ầm lên cho cả thiên hạ đều biết như vậy. Ả lấy đâu ra khả năng đó?"

Lăng Thắng bỗng thốt lên: "Chẳng lẽ đây là ý của đại trưởng lão?"

Lăng phu nhân biến sắc, hai người nhìn nhau đầy kinh dị.

Họ cảm thấy, đây chắc chắn là ý của Đại trưởng lão, nếu không Diệp Lâm tuyệt đối không dám lộ liễu như thế.

Nếu đây đúng là ý của Đại trưởng lão, vậy Đại trưởng lão là muốn truyền đạt thông tin gì?

Hai người đều là người thông minh, nhanh chóng nghĩ ra vấn đề, sắc mặt đều cực khó coi.

Trên lầu bảy điển tịch viện của Thảo đường, Ngải Huy chăm chỉ không ngừng lật xem từng quyển bút kí. Tới giờ hắn vẫn chưa tìm quyển sổ kia, nhưng hắn vẫn có được thu hoạch lớn.

Đủ thứ nội dung cổ quái kỳ lạ trong những bản chép tay đã giúp hắn mở mang tầm mắt.

Ví dụ như hắn nhìn thấy các loại du ký của những tiền bối từng ở Man Hoang lang bạt nhiều năm. Có tiền bối, tiêu tốn hơn mười năm, thâm nhập tới chỗ cực sâu trong Man Hoang, phát hiện ra Viễn Cổ di chỉ, những di chỉ này có bố cục rất giống Ngũ Hành Thiên. Điều này làm vị tiền bối đưa ra một suy đoán lớn mật, chính là việc tạo ra Ngũ Hành Thiên chính là bắt nguồn từ di chỉ này.

Tương tự cũng có đủ loại suy đoán đa dạng về đủ thứ linh tinh, tuy vô căn cứ nhưng xem rất thú vị.

Ngải Huy còn nhìn thấy một ít bút ký có liên quan tới Hỗn Độn Nguyên lực, chúng ghi chép những ý nghĩ về Hỗn Độn Nguyên lực sơ kỳ, và đủ các loại suy đoán. Điều này cho thấy, Hỗn Độn Nguyên lực tuyệt đối không phải chỉ do một người nào đó nghiên cứu ra, mà có rất nhiều người tham dự, qua một thời gian rất dài, mới có được thành quả như ngày hôm nay.

Càng xem Ngải Huy càng thấy sợ, Mục Thủ Hội thực là không đơn giản.

Chữ viết trước mắt bắt đầu mờ đi, Ngải Huy biết Hỗn Độn Nguyên lực của mình đã sắp hết, tuy còn chưa hết thòm thèm nhưng đành phải thoát ra.

Cảnh tượng trước mắt như sương khói tiêu tan, mục thảo tắt đi ánh sáng.

Vẫn là bị thiếu Hỗn Độn Nguyên lực, Ngải Huy lắc đầu, đi ra khỏi phòng.

Ngoài phòng ánh nắng tươi sáng, Ngải Huy nheo mắt, bên ngoài trên diễn võ trường, một đám người đang khắc khổ tu luyện Kiếm thuật.

Mấy người tinh mắt, thấy Sở phu tử ra sân, vội bày ra dáng vẻ chăm chú khắc khổ.

Họ chưa từng thấy phu tử nào như Sở phu tử.

Thực lực cường hãn, tính khí táo bạo, từ trong tỷ thí mà tràn luôn ra ngoài người đứng xem đại sát tứ phương. Bình thường nếu chỉ có vậy, đó hẳn là một mãng phu, những kẻ mãng phu trong mắt các thiên chi kiêu tử, đều chỉ là bia đỡ đạn, ngày nào đó không cẩn thận sẽ mất mạng mà không biết vì sao.

Sở phu tử tuyệt đối không phải mãng phu, hắn là đê tiện vô liêm sỉ, nham hiểm xảo trá, lấy lợi ích làm hàng đầu.

Đám người họ, người nào ít nhất, thì cũng mất hơn một trăm điểm thiên huân vào tay Sở phu tử. đủ thứ trò gian được tung ra để thu phí, cái nào cũng ngụy trang bằng hai chữ "thành tâm", bây giờ chỉ cần nghe tới hai chữ này, là ai cũng thấy đau lòng.

Từ lúc tiền của Ngũ Hành Thiên không còn dùng được, thì đã được thay ngay bằng Tinh Nguyên đậu. Trừ Tinh Nguyên đậu, Trưởng Lão Hội còn cho phép giao dịch bằng thiên huân, biến thiên huân thành tiền tệ cao cấp.

Làm loại tiền tệ cao cấp nhất, giá trị của thiên huân cực kỳ đắt giá.

Đa số người trong đám họ trước giờ chưa bao giờ xài hết nhiều thiên huân như vậy, ai cũng đau lòng tới tận xương.

Họ rất tức giận, vì Sở phu tử cực kỳ lười nhác, thường sắp xếp cả một đống lớn nội dung tu luyện để bắt bọn họ tu luyện, còn mình đi về phòng ngủ.

Còn cổ vũ họ hãy tố giác cho hắn biết những kẻ lười biếng, trò nham hiểm đê tiện như vậy, rõ là một kẻ trong bụng xấu xa mà mặt cười tươi rói làm cho người người căm ghét.

Ngải Huy ung dung đi dạo quanh diễn võ trường, cảm thấy những ngày này thực là không tệ.

Mới có hai ngày, hắn đã thu vào 1,400 điểm thiên huân, tin này mà truyền ra đủ làm hộc máu không biết bao nhiêu người. Lại thanh nhàn, không cần hắn phải nhìn chằm chằm cả ngày, cuộc sống thế này thực là quá thoải mái.

Thích nhất là có tiền lại còn hành hạ được người khác!

Mắt hắn dạo một vòng, cuối cùng rơi vào Tiểu Bảo.

Thằng bé này là người làm hắn bất ngờ nhất. Trí lực của nó bị khiếm khuyết nhưng thiên phú kiếm thuật lại cực tốt, trời sinh với kiếm cực kỳ mẫn cảm, trình độ Kiếm thuật khá là vững chắc.

Hỏi qua tiểu Bảo mới biết, nói là tiểu tỷ tỷ dạy cho. Hỏi nửa ngày tiểu tỷ tỷ là ai, tiểu Bảo cũng không nói ra được tên, chỉ biết là tiểu tỷ tỷ. Ngải Huy đoán hẳn là minh chủ, minh chủ và Diệp phu nhân hình như là người thân thích, nàng truyền kiếm thuật cho Tiểu Bảo, cũng không có gì lạ.

Ngải Huy rất để tâm tới tiểu Bảo.

Tiểu Bảo thơ ngây, tâm địa thiện lương chân thật, là điều Ngải Huy thích nhất.

Ngải Huy lại đảo mắt, nhìn vào Phó gia Đại tỷ, không đúng, phải gọi là trưởng nữ Phó gia, tên là Phó Tư Tư.

Ngược với thiên phú dị bẩm của tiểu Bảo, thiên phú kiếm thuật của Phó Tư Tư kém cực kỳ, tuy rất là khắc khổ, nhưng lại là người có tiến bộ chậm chạp nhất.

Trước Ngải Huy lo lắng bị Phó Tư Tư nhận ra, giờ mới phát hiện mình lo xa quá.

Hai ngày nay hắn đã nghe được một chút chuyện liên quan tới Phó Tư Tư.

Địa vị của Phó gia so với gia thế của đám người kia thì chẳng khác gì hạc đứng trong bầy gà, không ai so bằng được, nàng khiến người ta chú ý nhiều nhất, cũng là người được người ta bàn tán nhiều nhất.

Giống như tam mộc Tô gia của Tô Hoài Quân, Phó gia cũng đang xuống dốc, nay không bằng xưa, thế nên, cơ hội tham gia đại sư chi quang đối với họ là rất quý giá.

Năng lực của Diệp phu nhân làm Ngải Huy có chút giật mình, hắn đương nhiên biết kế hoạch Đại Sư Chi Quang. Kế hoạch Đại Sư Chi Quang được xem là một trong những kế hoạch chấn hưng lòng người mạnh nhất của Trưởng Lão Hội.

Hắn không ngờ Diệp phu nhân lại có năng lực được chọn người tham gia Đại Sư Chi Quang mà hình như còn không phải chỉ được chọn một người.

Với địa vị Phó gia, lấy được vé tham gia Đại Sư Chi Quang có thể nói chắc chắn. Nhưng đó không phải là Phó Tư Tư mà là một kẻ đã từng là học sinh của Ngải Huy, Phó dũng Hạo. Phó Tư Tư bị gia tộc sắp xếp việc kết hôn, có người nói Phó Tư Tư không muốn điều đó nên Đại Sư Chi Quang biến thành cơ hội duy nhất của nàng.

Mạnh như Phó gia, không thể nào trong nhà không có một đại sư tồn tại. Hoặc nói, giá trị của một đại sư vượt xa giá trị lấy được từ thông gia mà Phó Tư Tư lập gia đình.

Thực là đáng thương.

Ngải Huy đầy đồng tình nhìn nàng một cái, rồi quay mặt đi.

Đột nhiên, đám công tử tiểu thư đang luyện tập bỗng rối loạn tưng bừng.

"Đại trưởng lão!"

"Là Đại trưởng lão!"

***

Họ kêu lên đầy kích động. Họ không ngờ, ở Diệp phủ lại được nhìn thấy Đại trưởng lão, điều này làm họ càng thêm tự tin vào thí luyện lần này.

Ngải Huy sững sờ, liếc mắt qua nhìn, thấy Diệp phu nhân đang bồi tiếp một lão giả tóc trắng như tuyết, mặt mũi uy nghiêm. Quanh người lão, hộ vệ vờn quanh, đề phòng nghiêm ngặt.

Đây là Đại trưởng lão? Đại trưởng lão của Ngũ Hành Thiên?

Ngải Huy đã từng nghĩ tới đủ loại bối cảnh của Diệp phu nhân, nhưng chưa bao giờ nghĩ Diệp phu nhân lại có quan hệ với Đại trưởng lão!

Hỏi rằng trong cả Ngũ Hành Thiên, ai có quyền lực to nhất, đó chính là Đại trưởng lão!

Đại trưởng lão không chỉ là người đứng đầu các trưởng lão, từ hồi mới hai mươi tám tuổi, ông đã là một đại sư. Lúc đó ông được coi là một trong những người được hy vọng trở thành Tông Sư nhất, song lúc đó, ông lựa chọn gia nhập Trưởng Lão Hội, trở thành người duy nhất trong Trưởng Lão Hội trở thành trưởng lão mà chưa hề đảm nhiệm chức bộ thủ. Đến bốn mươi tuổi, ông bắt đầu chấp chưởng quyền to, trở thành thủ tọa của Trưởng Lão Hội, từ lúc đó, địa vị của ông chưa bao giờ bị dao động.

Vì mọi tâm tư đều đặt vào chính vụ, cảnh giới của ông không còn tăng lên được nữa. Sư huynh của ông, thay thế hoàn thành tâm nguyện mà ông không thể hoàn thành, vào năm thứ hai ông trở thành Đại trưởng lão, lên cấp Tông Sư.

Sư huynh của ông, chính là tông sư duy nhất còn sót lại của Ngũ Hành Thiên hiện giờ, Tông Sư, An Mộc Đạt.

Đại trưởng lão là người có quyền thế nhất Ngũ Hành Thiên, chứ không phải một trong những người có quyền thế nhất.

"Gia gia!"

Tiểu Bảo nhìn thấy lão giả từ xa, dừng lại, vui sướng hô to xông tới.

Ngải Huy giật thót, giờ thì hắn đã hiểu, tại sao đám nhóc này lại chạy tới chỗ Diệp phu nhân tham gia thí luyện.

Đại trưởng lão không phải lần đầu tiên tới Diệp phủ, hết sức quen thuộc với nơi này.

Trong ánh mặt trời sáng rỡ, tâm tình của ông không tệ, vừa đi tản bộ, vừa nói: "Thực là khổ cực cho ngươi, chuyện này lại để ngươi phải đứng ra."

"Ngài nói đi đâu vậy." Diệp phu nhân cung kính nhưng không mất thân thiết: "Chuyện này dễ như ăn cháo, có thể giúp mọi người hòa khí với nhau, cũng là một việc thiện."

Lão giả gật gù: "Họ nếu cũng biết lấy đại cục làm trọng như Lâm nhi thì tốt rồi. Ha ha, ta còn chưa có chết, đã không nhịn nổi vội vã tư thông với Đại Cương. Nếu là năm năm trước. . ."

Trong giọng nói, sát cơ lóe lên một cái rồi biến mất.

Diệp phu nhân vội vàng khuyên nhủ: "Ngài cần gì phải tính toán với họ?"

"Phải, không cần thiết." Lão giả thở dài: "Ta già rồi, Ngũ Hành Thiên cũng không chịu nổi dằn vặt nữa, đành phải làm như vậy. ta không muốn nhìn thấy họ nữa, họ đều là cỏ đầu tường. sau này vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi, ngươi cứ việc thoải mái mà làm, không cần kiêng kỵ cái gì."

Lão nhìn thấy một người trong diễn võ trường.

"Gia gia!"

Tiểu Bảo mặt đầy mồ hôi chạy tới, ánh mắt uy nghiêm trở nên ấm áp dịu dàng: "Chạy từ từ thôi, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment