Ngũ Hành Thiên

Chương 391

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy cảm thấy cả ngọn núi dưới chân rung chuyển.

Đám to con này nhìn qua đáng sợ, nhưng so với sa binh vệ của Sa thì còn kém xa lắm.

Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực giương ra, thân hình Ngải Huy đột nhiên cất cao.

Nham thạch Khôi Lỗi ào ào ném nham thạch vào Ngải Huy, nham thạch to bằng cái thớt, toả ra một vòng hào quang nhàn nhạt,như mưa ném tới.

Ngải Huy giật mình.

Vội vã vỗ Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực, phút chốc biến mất tại chỗ.

Một khối nham thạch bay xẹt qua sát người Ngải Huy, làm hắn đổ mồ hôi lạnh.

Hắn phát hiện mình coi thường đám nham thạch Khôi Lỗi, sức chiến đấu của chúng thực là quá sức.

Phổ thông nham thạch Khôi Lỗi, nham thạch ném đi là không có Nguyên lực rót vào, vì nham thạch Khôi Lỗi cấp bậc bản thân rất thấp, không có Nguyên lực. Nhưng những viên nham thạch do đám Khôi Lỗi này ném ra đều có Nguyên lực rót vào.

Có người trong bóng tối chỉ huy.

Ngải Huy ở trên cao, nhận ra đám nham thạch Khôi Lỗi bên dưới nhìn như hỗn loạn, nhưng trong loại lại có thứ tực, công kích có lớp lang đàng hoàng.

Ngải Huy bắt đầu chật vật, hắn không thể không bay cao lên.

Dùng 【 hồng sa 】?

Không thể. Nhiều nham thạch như vậy, 【 hồng sa 】 chưa chắc thắng được. Dùng thân thể bản thân va chạm với nham thạch? Nghĩ thôi cũng thấy đau người.

Ngải Huy có chút bội phục nhóm đạo tặc này.

Đối phương cải biến không nhiều, chỉ là tăng lên cấp bậc nham thạch Khôi Lỗi, gia tăng số lượng, sau đó tìm một cái địa hình thích hợp, chế tạo ra một cái bẫy khó giải.

Mình muốn tiến vào động đá, thì p hải hạ xuống, rơi vào nham thạch Khôi Lỗi vây công.

Đạo tặc thông minh.

Trong hang núi, bọn đạo tặc sĩ khí đại chấn.

"Biết ngay hắn không qua được Khôi Lỗi đại trận!"

"Đó là, độc chiêu của Ninh ca, ai mà đỡ được?"

Mọi người mồm năm miệng mười, hưng phấn lộ rõ trên mặt, Ngải Huy ban nãy biểu hiện quá ghê gớm, làm bọn chúng lo lắng.

Ninh ca khẽ quát một tiếng: "Đều cẩn thận cho ta, còn chưa kết thúc đâu."

Mọi người đều câm miệng.

Ninh ca nhìn người trên trời, mơ hồ cảm thấy khá quen. Hắn lắc đầu một cái, không có thời gian ngẫm nghĩ, hắn có dự cảm, đối phương sẽ không bỏ qua. Trong lòng hắn cũng có chút ảo não, sớm biết đối phương khó chơi như vậy, hắn nhất định sẽ không đi bắt tên chưởng quỹ kia.

Ninh ca híp mắt, đối phương bắt đầu lao xuống.

Ngải Huy thấy mình như đang bay trong mưa đá, hắn không ngừng đổi hướng, né tránh nham thạch. Hắn đã biết đám nham thạch Khôi Lỗi này có người đang thao túng.

Nham thạch Khôi Lỗi không thông minh như vậy.

Nhìn Ngải Huy bay lung tung, đám đạo tặc thở phào.

Những kẻ địch trước cũng vậy, bay mấy vòng không tìm được cơ hội, thì đều bỏ đi.

Chỉ cần không có thâm cừu đại hận, ai lại ở không lãng phí thời gian vào một đám đạo tặc? Nguyên tu càng lợi hại, thời gian càng quý giá, thời gian là vàng bạc, lời này tuyệt đối không sai.

Cái nơi nhỏ như Khúc Giang thành, cao thủ vốn rất ít. Tình cờ gặp phải, bọn đạo tặc đều dựa vào một chiêu này làm đối phương mất kiên nhẫn, bỏ đi.

Bọn họ là đạo tặc, họ chẳng buồn để ý tới cái gọi là mặt mũi.

Ninh ca không hề rời mắt khỏi đối phương.

Đối phương bỗng nhếch miệng nở nụ cười.

Ninh ca cảm thấy nguy hiểm, la thất thanh: "Cẩn thận!"

Ngải Huy đột nhiên gia tốc, hạ thấp độ cao, mọi người giật mình, vội khống chế nham thạch Khôi Lỗi lao tới.

Nhưng giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ.

Ngải Huy đột nhiên biến mất!

Đám đạo tặc giật mình.

Ninh ca thay đổi sắc mặt: "Mau lùi vào trong! Hắn phát hiện chúng ta rồi!"

Hắn xoay người định phóng vào trong động, hắn đã hiểu vừa rồi đối phương bay vòng vòng là để tìm vị trí của bọn họ.

Ầm!

Cửa sơn động bị nổ tung, sóng nguyên lực ào vào.

Đám đạo phỉ bị hất bay văng lên vách động. Ai cũng choáng váng, nửa ngày không đứng lên nổi.

Cửa hang núi, một người cầm kiếm đứng đó.

"Chúng ta đầu hàng."

Một giọng khàn khàn vang lên, Ninh ca từ dưới đất bò dậy, mặt cay đắng.

Ngải Huy đảo mắt một vòng. Đám đạo phỉ này thì ra không cường hãn, mà hết sức yếu ớt.

Bọn họ chỉ có Nguyên lực rất thô thiển, kẻ nói đầu hàng, hẳn là thủ lĩnh, cũng chỉ vừa đột phá Ngoại Nguyên.

Một đám yếu ớt này lại làm mình mệt hơi như vậy?

Sát cơ của Ngải Huy biến mất không ít, hắn lười lải nhải, rất dứt khoát hỏi: "Người của ta đâu?"

Ninh ca trả lời: "Ở bên trong, người không sao cả, ta dẫn đường. Muốn giết cứ giết ta, nhưng xin tha cho bọn họ. Bọn họ mới từ Cựu Thổ đến, chưa phạm tội nghiệt gì."

"Ninh ca!"

"Muốn chết cùng chết!"

Đám đạo phỉ kích động.

Ninh ca gầm lên: "Tất cả câm miệng!"

Ninh ca trong đám người này rất có uy tín, những người khác đều câm miệng.

Ngải Huy giật mình, chẳng trách thực lực của những người này yếu như vậy, ngay cả học viên Cảm Ứng Tràng năm đó cũng không bằng.

Trên mặt hắn không chút thay đổi: "Bọn họ là từ Cựu Thổ đến? Từ lúc nào, Cựu Thổ có thể tùy tiện vào Ngân Vụ Hải?"

Ninh ca nói: " Lệnh mở thành ban bố sau không bao lâu, biên cảnh đã không còn thủ vệ, chỉ cần có thể vượt qua Dung Nham Hà là được. Bọn ta dùng Tam Diệp Đằng Xa đón bọn họ rất dễ dàng."

Ngải Huy trong lòng có rất nhiều vấn đề, thế nhưng không hỏi, mà nói: "Ngươi dẫn đường, đừng dở trò với ta."

"Đã biết."

Ninh ca gật đầu, đi trước dẫn đường.

Ngải Huy rất có ấn tượng với tên thủ lĩnh, cầm đầu một đám yếu nhớt, mà có thể tạo ra cho mình phiền toái lớn như vậy, năng lực thực không kém.

Hắn nhanh chóng nhìn thấy Triệu Bách An, Triệu Bách An bị trói, bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi, hai mắt nhắm nghiền, hẳn là chính là Hà mù.

Triệu Bách An nhìn thấy Ngải Huy, vô cùng kích động: "Ông chủ!"

Tuy hắn tin ông chủ nhất định sẽ tới cứu hắn, nhưng thật sự nhìn thấy ông chủ xuất hiện trước mặt, hắn vẫn vô cùng kích động.

Ngải Huy một kiếm chém đứt dây trói cho cả hai.

Ngải Huy nói với Triệu Bách An: "Các ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi bọn họ."

Hắn quay sang hỏi Ninh ca: "Từ Cựu Thổ bên kia tới được nhiều người không?"

Ninh ca nói: "Rất nhiều. Lúc đầu chỉ có một ít tân dân, đi đón tộc nhân của mình. Sau đó có người làm thành chuyện làm ăn, người từ Cựu Thổ tới càng ngày càng nhiều."

Ngải Huy hỏi: "Tại sao lại chạy qua bên này?"

"Vì ở đây Nguyên lực nồng độ cao." Ninh ca thản nhiên trả lời: "Tuy không bằng trước đây, tương lai còn ít hơn, nhưng vẫn cao hơn Cựu Thổ nhiều lắm. Trước đây mọi người tha thiết mong chờ muốn đến Ngũ Hành Thiên, tân dân chúng ta còn may tới đây được, nhưng tộc nhân vẫn còn ở đó. Trưởng Lão Hội đã vứt bỏ nơi này, chúng ta muốn đưa tộc nhân của mình tới nhận lấy. Dù sao cũng hơn Cựu Thổ."

Ngải Huy khổ sở, hắn cũng là người Cựu Thổ, tuy rằng không còn thân tộc.

Hắn trầm mặc một hồi: "Có phải là rất nhiều người đều làm đạo phỉ?"

"Trên căn bản đều là vậy." Ninh ca trầm giọng: "Trưởng Lão Hội tuy không muốn nơi này, nhưng vẫn có rất nhiều người của Ngũ Hành Thiên. Không có ai hoan nghênh chúng ta, chúng ta không được vào thành thị, muốn mua đồ cũng không ai bán cho chúng ta. Tiền của Cựu Thổ không xài được ở đây, cũng không ai cho việc để làm. Bọn họ cho rằng đây là quê hương của bọn họ, bọn họ còn chưa đi, thì không hoan nghênh chúng ta."

Ngải Huy càng thêm trầm mặc, đây là một cái bế tắc.

Hắn biết tình huống còn nghiêm trọng hơn, người Ngũ Hành Thiên và người Cựu Thổ có ngăn cách rất sâu, đều là trải qua hơn một ngàn năm cường hóa. Ngay cả tân dân muốn hòa vào Ngũ Hành Thiên đã không dễ dàng, muốn hòa vào thượng tầng xã hội của Ngũ Hành Thiên, càng là không thể. Tuy rằng tân dân ở Ngũ Hành Thiên đã chiếm được tỉ lệ tương đương.

Ngải Huy hỏi: "Muốn trở về không?"

"Không." Ninh ca lắc đầu: "Ta không muốn bọn họ biến thành Huyết tu, ta từng ở Cảm Ứng Tràng thời điểm trải qua Huyết tai, không thích Thần chi huyết. Thần chi huyết vẫn đang từng bước xâm chiếm Cựu Thổ."

Ngải Huy nghe được "Cảm Ứng Tràng", đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Cốc Thiên Ninh."

Ngải Huy nhớ ra, hắn có ấn tượng với cái tên này, là một học viên không tệ của Cảm Ứng Tràng năm đó, hình như bị Hoàng Hôn đánh bại.

Cốc Thiên Ninh từ trong Cảm Ứng Tràng Huyết tai có thể sống đi ra, đã là cực kỳ không dễ dàng.

Ngải Huy khẽ cười: "Không ngờ lại gặp được đồng học, ta là Ngải Huy."

Cốc Thiên Ninh trợn mắt, kích động hẳn lên: "Là ngươi! Đúng a, ta sớm nên nghĩ tới, chẳng trách ta cảm thấy nhìn quen mắt! Ngươi là Ngải Huy, Tùng Gian Thành, Lôi Đình Kiếm Huy! Các ngươi thật là lợi hại, là nhiều người nhất sống sót ra khỏi Tùng Gian Thành, vận khí của chúng ta không được tốt như vậy, cả thành sống sót đi ra chỉ có mười sáu người, bạn học của ta và Phu tử đều chết, ta tưởng mình cũng đã chết, là Phu tử cứu ta. . ."

Hán tử gặp lại cố nhân, vừa nói vừa cười, nước mắt rơi xuống.

Những ký ức đau lòng chôn sâu trong dạ, nay ào ạt trào lên.

Hắn không còn nói ra tiếng.

Hắn cố gắng nhịn xuống.

Hắn cố gắng kềm chế cảm xúc, cố gắng lại đối mặt với ký ức đau đớn đầy máu năm đó.

Nước mắt nhấn chìm khuôn mặt.
Bình Luận (0)
Comment