Ngũ Hành Thiên

Chương 429

Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000

Mưa tên bay đầy trời, rít vang xé gió, xuyên thẳng vào khu vực đầy hỏa diễm và Xích Hỏa hồ bức.

Không ai ngờ người tạo ra sức sát thương lớn nhất lại là Tang Chỉ Quân. Đấu với loại thú có cơ thể yếu ớt như Xích Hỏa hồ bức, tốc độ bắn nhanh kinh người của Kim Ti nhuyễn cung đã thể hiện được ưu thế ghê gớm của nó.

Chỉ một mình cô, đã bắn ra cả một chùm mưa tên vàng.

Không ngừng có Xích Hỏa hồ bức rơi xuống, máu tươi tung tóe như mưa, tiếng rít tiếng gào vang lên không dứt.

Xích Hỏa hồ bức hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Ngải Huy từ trong hồ nước lao ra, gọi to: "Hoàng Hôn!"

Đoan Mộc Hoàng Hôn hừ lạnh một tiếng đáp lại.

Quanh người Đoan Mộc Hoàng Hôn toàn là Mộc Nguyên lực, bên trong cuốn đầy thảo tử, như một con rắn xanh cực to bay lên không, trùm lấy đàn Xích Hỏa hồ bức.

Ba ba ba ba!

Những tiếng nổ lách tách như đậu rang vang lên đầy lỗ tai.

Thảo tử dù chạm vào cái gì nó cũng nổ, đàn Xích Hỏa hồ bức còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cơn hỗn loạn, đã lại gặp phải một sự đả kích mang tính hủy diệt.

Số lượng thảo tử quá nhiều, ngay cả Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng không biết mình đã tung ra bao nhiêu thảo tử, hình như hắn đã xách hết thảo tử mình dùng được ra rồi.

Hắn điên cuồng không giữ lại chút nào, nếu cửa ải này không qua được, có giữ lại bao nhiêu cũng không có ý nghĩa.

Xích Hỏa hồ bức liên tục trúng chiêu, có những con bị đủ loại dây leo quấn lấy như cái bánh chưng.

Đoan Mộc điên rồ này xưa nay vốn chưa bao giờ nghĩ mình chỉ là thuộc dạng phụ trợ, hắn luôn muốn mình trở thành người chiến đấu chính. [Ai chả thích làm diễn viên chính.]

Ngay sau trận mưa thảo tử là trận mưa lá trúc.

Đợt thảo tử nổ vang vừa chấm dứt, mọi người lập tức nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào, như có vị giai nhân đang thổi tiêu trong rừng trúc, ai biết trong tiếng tiêu uyển chuyển nghẹn ngào ấy, là sát cơ đang lặng lẽ lần tới.

Những cái lá trúc bay bay, sắc bén như kiếm.

Xích Hỏa hồ bức bị thảo tử cuốn lấy, không kịp giãy dụa, bị những tên sát thủ nhỏ bé kia bay tới lấy đi tính mạng. Chúng không tốn chút sức nào đã xuyên qua cơ thể của Xích Hỏa hồ bức, những cái lá vẫn một màu xanh mướt tươi mới, không dính chút máu tươi nào.

Ngải Huy đang định dẫn đội xung phong xông lên, thì ngơ ngẩn nhận ra trên bầu trời chẳng còn mục tiêu nào nữa.

Hai chân Đoan Mộc Hoàng Hôn mềm nhũn, ngồi phịch xuống rừng trúc, chiêu vừa rồi cần phải điều khiển cực nhiều Mộc Nguyên lực, hắn biết mình chỉ có một cơ hội này mà thôi, nên đã dồn tất cả nguyên lực của mình vào trong đó. Thế nên lúc này, trong cơ thể hắn rỗng tuếch, mồ hôi tuôn ra ào ạt, gò má đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển dồn dập, chẳng còn sức để động dù chỉ một ngón tay.

Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến dại ra của Ngải Huy, hắn không nhịn được hả họng ra cười ha hả khoái chí, nhưng cười chưa được hai tiếng, đã biến thành ho khan kịch liệt.

Mọi người đều nhìn lên bầu trời.

Sau vài giây ngắn ngủi, tiếng hoan hô vang lên rung trời.

Ai cũng kích động, nỗi vui sướng tràn ngập trong lòng. Bởi khi họ nhìn thấy đàn Xích Hỏa hồ bức đông chi chít, Xích Hỏa đạn uy lực kinh người, trên ngực người nào cũng nặng nề áp lực.

Không ai dám nghĩ chiến đấu lại thuận lợi như thế, họ đã đoạt được toàn thắng.

Ngải Huy quay mặt sang, nhìn vào rừng trúc, gương mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn ngạo nghễ, đang cười lớn mãi không thôi. Thiết Nữu cũng mệt mỏi gần như kiệt sức, cô cũng đã dùng hết tất cả Thủy Nguyên lực mình có.

Ngải Huy bay lên trời, nhìn thấy chỉ còn mấy con Xích Hỏa hồ bức lẻ loi đang bỏ chạy, hắn sáng mắt lên.

Hang của Xích Hỏa hồ bức!

Nhọc nhằn khổ sở đánh một trận, tiêu hao cực lớn, nhưng thu hoạch lại chẳng bao nhiêu. Thứ quý nhất của Xích Hỏa hồ bức là Xích Hỏa và hỏa nang, Xích Hỏa thì đừng nghĩ nữa, vì cơ bản đều đã biến thành Xích Hỏa đạn, dùng sạch hết rồi. Hỏa nang cũng thế, Xích Hỏa hồ bức nếu không chết thì cũng bị nổ tung, hài cốt chả còn, còn bị tên, lá trúc xuyên thủng thân thể, số lượng hỏa nang mà còn hoàn hảo chắc chắn chẳng được bao nhiêu.

Ngải Huy rất rất đau lòng, nên nhìn thấy mấy con Xích Hỏa hồ bức đang chạy trối chết, nhất thời nghĩ tới hang ổ của chúng.

Hình như chưa nghe nói có ai tới động của Xích Hỏa hồ bức bao giờ!

Ngẫm lại cũng phải, Xích Hỏa hồ bức sống kiểu quần cư, là loại thú thù dai, mấy đoàn săn bắn đâu có ai dám chọc vào chúng, không cẩn thận là bị diệt sạch ngay.

Mưa Xích Hỏa đạn chân thực là đại sát khí.

Ngải Huy gọi vang xuống dưới: "Mấy người lên đây, theo ta tới hang Xích Hỏa hồ bức!"

Nhất thời một đám người xông lên, đều là những người được xếp vào nhóm chặn đánh giết cuối cùng. Vốn ai cũng nghĩ nhiệm vụ của mình ắt hẳn là gian nan nhất, ai dè chút canh cặn cũng còn không có. Thế nên giờ nghe có nhiệm vụ, cả đám như ong vỡ tổ xông lên.

Ngải Huy chọn mấy người thực lực khá nhất, tốc độ nhanh dẫn theo, những người khác cho ở lại thung lũng, phòng ngừa có Hoang thú khác tới đánh lén.

Bàn Tử cũng xen vô góp mặt: "A Huy, ta cũng đi!"

Chuyện tốt đi mò chiến lợi phẩm thế này, là chuyện Bàn Tử yêu nhất, chỉ nghĩ tới là hai mắt sáng rỡ lên rồi.

"Không được!" Ngải Huy đầy khinh bỉ: "Ngươi bay chậm như rùa, tham gia náo nhiệt cái gì?"

Bàn Tử đau khổ: "A Huy, ngươi không thể vô tình như thế, năm xưa hai ta ở Man Hoang, dọn dẹp chiến trường lúc nào cũng có ta mà..."

Ngải Huy đã sớm miễn dịch với Bàn Tử, la to dặn Lâu Lan: "Lâu Lan, coi chừng Bàn Tử."

Lâu Lan cũng hô to đáp lời: "Không thành vấn đề, Ngải Huy!"

Bàn Tử giận tím mặt: "Họ Ngải, có người mới là trở mặt không quen biết nữa hử? Giao tình bao nhiêu năm nay đều cho chó ăn có phải không? Ngươi nói rõ ra cho ta!"

Ngải Huy nhe nhe răng, điềm nhiên: "Được, để hôm nay ta nói rõ ràng luôn cho ngươi."

Bàn Tử thấy bộ dạng Ngải Huy có chỗ không đúng, thì giật thót, vội cười làm lành: "A Huy, Huy Ca, có gì từ từ nói, huynh đệ chúng ta, không thể động tay động chân đúng không. Ngươi định ra tay với ta thật sao! Ai u, nhẹ chút nhẹ chút, sai rồi sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi! Huy Ca! Huy gia! Đánh ta giận hơn nữa đó! Giận thật rồi a! Đánh nữa Xích Hỏa hồ bức chạy mất rồi kìa..."

Câu sau cùng đã thuyết phục được Ngải Huy, Ngải Huy ném lại một câu: "Trở về sẽ trừng trị ngươi!"

Vội dẫn mọi người đuổi theo hướng Xích Hỏa hồ bức bỏ chạy.

Bàn Tử đứng thở lấy hơi, may mà đầu óc mình nhanh nhạy, nghĩ ra đúng chiêu dụ địch!

Gã vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lâu Lan đang nhìn mình, lập tức ra vẻ nghiêm túc đi tới: "Lâu Lan, Ngải Huy bảo ngươi coi chừng ta."

Lâu Lan mở to mắt: "Đúng vậy, Bàn Tử."

Bàn Tử nghiêm túc nói: "Lâu Lan, chỉ cần ngươi lấy nguyên thực ra, ta nhất định sẽ không đi đâu hết."

Lâu Lan nháy mắt: "Có thật không?"

Bàn Tử mừng thầm, ngoài mặt lẫm liệt: "Thật, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nói được là làm được!"

Lâu Lan vui vẻ: "Vậy cứ thế nhé!"

Lâu Lan lấy ra từng khối nguyên thực, đặt ra trước mặt.

Bàn Tử tham lam nuốt nước miếng, trong lòng mừng rỡ, lặng lẽ nói: "Vẫn là Lâu Lan tốt, nhiều như vậy a, vậy ta không khách khí nha."

Bàn tay thò ra bị Lâu Lan ngăn lại, Bàn Tử sửng sốt: "Lâu Lan, chúng ta chẳng phải vừa nói rồi sao? Ngươi đổi ý!"

Lâu Lan lắc đầu: "Bàn Tử bảo Lâu Lan lấy nguyên thực ra, Lâu Lan lấy ra mà, đâu có đổi ý."

"Vậy ngươi cản ta làm gì?"

"Lâu Lan đâu có bảo cho Bàn Tử ăn a."

Bàn Tử muốn đập đầu chết cho rồi! Tại sao, tại sao mình lại phạm phải một sai lầm trí mạng như thế chứ. Nhìn thấy mà không ăn được, đau khổ còn lên gấp đôi, cái mùi thơm chết người kia chui vào trong mũi rồi, thế mà không được ăn, đây quả thực chính là hình phạt tàn khốc nhất trên đời với Bàn Tử.

"Bàn Tử, có cần Lâu Lan cất nguyên thực đi không? Sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm."

"Không! Miệng ăn không được, phải cho con mắt ta được nhìn cho no chứ! Ít ra cũng còn được ngửi mùi nữa!"

Giọng nói của mập mạp đầy đấu tranh và quyết tuyệt, gã nằm nhoài ra ngay sát đống nguyên thực, trợn mắt lên nghía.

Ngải Huy dẫn một tiểu đội, đuổi theo hai con Xích Hỏa hồ bức sống sót cuối cùng.

Tốc độ của Xích Hỏa hồ bức không nhanh, chẳng mấy chốc đám Ngải Huy đã đuổi theo kịp. Hai con Xích Hỏa hồ bức sợ hãi, chỉ còn muốn nhanh chóng trở về động.

Ngải Huy vừa bay vừa để mắt hai bên đường. Chỗ Nham Bối Địa Long ẩn núp ban nãy giờ đã vắng trơn. Hắn cũng không phát hiện được khí tức của Hoang thú nào khác, trận chiến vừa rồi động tĩnh quá lớn, có rất ít Hoang thú dám đi trêu chọc Xích Hỏa hồ bức. Xích Hỏa hồ bức thân thể yếu đuối, nhưng lực công kích mạnh mẽ, số lượng lại nhiều, là một đại phiền toái thật sự.

Nham Bối Địa Long cũng biết điều ấy.

Đuổi theo Xích Hỏa hồ bức từ xa, đám Ngải Huy vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ. Ở Man Hoang nguy cơ tứ phía, ngay cả trong Hắc Ngư Chủy sơn cằn cỗi hoang vu, cũng chứa chấp khá nhiều Hoang thú nguy hiểm sinh sống, không cẩn thận là chết ngay.

Vượt qua lưng núi, hang ổ của Xích Hỏa hồ bức cách Tùng Gian Cốc không quá mười dặm.

Gần như vậy khiến Ngải Huy kinh dị, hèn gì quanh thung lũng lại xuất hiện Xích Hỏa hồ bức.

Sau khi hệ thống phòng ngự của thung lũng hoàn chỉnh, nhất định phải đi thăm dò hết xung quanh Hắc Ngư Chủy sơn.

Nếu như có Hoang thú lợi hại, phải nghĩ cách giải quyết chúng ngay. Chỉ mỗi riêng con Nham Bối Địa Long kia cũng đủ làm họ đau đầu.

Xích Hỏa hồ bức bay vào trong vùng nham thạch.

Đám Ngải Huy bay tới gần, mới nhìn thấy mặt sau của nham thạch có một vết nứt sâu thẳm. Vết nứt cao chừng hai trượng, rộng chỉ đủ cho một người bay nghiêng vào.

Ngải Huy đi đầu tiên, thực lực của hắn mạnh nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất.

Cửa động chật hẹp, nhưng bên trong động lại khá rộng rãi sáng sủa, địa hình trống trải, đỉnh sơn động cách mặt đất hơn sáu trượng. Thực không thể ngờ đằng sau cái khe hẹp kia lại có một động thiên.

Bên trong động vô cùng khô ráo, có mùi lưu hoàng thoang thoảng, là mùi đặc thù của những sơn động quanh vùng núi lửa.

Bay dọc theo hang động, Ngải Huy không cần phải rón rén, hắn biết thính giác của Xích Hỏa hồ bức rất là xuất sắc, từ lúc họ vừa vào động, là chúng nhất định đã biết rồi, việc họ cần làm, là phòng bị Xích Hỏa hồ bức đánh lén.

Trong hang núi thông đạo quanh co khúc khuỷu, cao thấp gồ ghề, chỗ nào cũng có phân của Xích Hỏa hồ bức. May mà phân của Xích Hỏa hồ bức không có mùi, nếu không ở trong này chắc là ngộp chết.

Ngải Huy không cảm nhận được không khí lưu động, điều này cho thấy cái hang này là hang kín.

Hắn không dám có chút bất cẩn nào.[/
Bình Luận (0)
Comment