Ngũ Hành Thiên

Chương 441

Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000

*nhatchimai chưa hiểu ý tiêu đề. Mời bạn hữu giúp.

Hàn Lạp đang giận dữ bị còi báo động khiến giật thót cả mình, hắn ta nhíu mày, bước chân tăng nhanh, theo thủ vệ bay về hướng kia. Hắn ta không bay lên cao, mà bay sát đất, vì khi còi cảnh báo đã réo, thì bầu trời trở thành khu cấm bay, ai dám bay lên, sẽ đều bị coi là kẻ địch, sẽ bị công kích.

Hắn ta hiếu kỳ, ai lại dám lớn lối trong Thanh Thủy Thành?

Trong thành thị, nảy sinh tranh chấp là chuyện rất thông thường, nhưng để tới mức còi báo động phải réo vang, thì ấy là chuyện khác.

Nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng thì bị giết ngay.

Ai ra tay thế nhỉ?

Không lẽ là kẻ thù của Kiều Mỹ Kỳ? Trong lòng Hàn Lạp hơi động, tăng tốc thêm nữa, nếu thật vậy, không chừng có cơ hội lợi dụng được.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng vang theo nhịp điệu từ phía trước truyền tới, đều đều như gõ trống, cả mặt đất rung rung. Trong đầu hắn ta lập tức nghĩ tới những món binh khí vừa nhanh vừa mạnh, như trọng chùy, công thành trùy, đại loại thế.

Hắn ta nhảy lên nóc một cửa hàng, lướt qua những nóc nhà, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, tìm tới một chỗ đủ cao để xem.

Trên bầu trời toàn là thủ vệ, Hàn Lạp chỉ tới để xem trò vui thôi mà cũng cảm thấy bị áp lực.

Thủ vệ có vẻ rất quyết liệt.

Hắn ta cố giữ bình tĩnh, lòng cực kì tò mò về kẻ gây sự, không biết có nên giúp đối phương một tay hay không. Cái quan điểm kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh không hẳn chính xác, nhưng trong đa số trường hợp đều không sai mấy.

Hàn Lạp nhìn về hướng phát ra tiếng đập, mắt mở to không tin nổi.

Một tuyệt thế mĩ nữ mặc Giáp Trụ màu lam trắng, khí chất lạnh băng đang từng quyền từng quyền oanh kích vào một cái bọt khí mỏng manh. Nam nhân bên trong bọt khí đã hôn mê, miệng sùi bọt mép.

Nắm đấm nhỏ nhắn trắng trẻo chẳng khác trùy công thành, mỗi một quyền đánh trúng, đều tạo nên những gợn sóng tản ra chung quanh mà mắt thường cũng còn thấy được.

Đùng! Đùng! Đùng!

Hàn Lạp ngây người, hắn ta không thể nào nghĩ được vị tiểu thư thế gia tuyệt mĩ mà hắn ta từng biết lại là kẻ đang tạo ra công kích như trùy công thành hạng nặng kia. Cái bọt khí kia hắn ta biết, là tác phẩm 【 khói sóng lồng 】của đại sư hệ Thủy. Ở Thanh Thủy Thành chỉ có một người làm được món này, chính là đại sư Dương Tiếu Đông.

May mà hắn ta đã từng xem thông tin về Dương Tiếu Đông, hắn ta biết kẻ đang hôn mê trong bọt khí không phải là Dương Tiếu Đông. Khói sóng lồng vẫn chưa bị phá nát, nhưng sức mạnh kinh khủng vẫn thẩm thấu được vào bên trong.

Nam tử bên trong bọt khí chính là bị chấn động kình lực làm cho bất tỉnh, miệng sùi bọt mép.

Sức mạnh đó, khỏi phải nói cũng biết đáng sợ đến cỡ nào!

Hàn Lạp lặng người, không ngờ mình lại từng muốn đùa bỡn cô gái khủng bố đó! Hắn ta cảm thấy mình thực là may mắn, vui mừng vì mình đã thất bại.

Trong cái thân thể mềm mại thướt tha kia, ẩn giấu một con Hoang thú viễn cổ phải không?

Những thủ vệ tới nơi, họ cũng bị cảnh tượng khủng bố này làm cho chết sững.

Thủ lĩnh đội hộ vệ nhanh chóng phục hồi tinh thần. Hắn biết người ở trong bọt khí, là cháu trai của Dương đại sư, Dương Vũ Xương, cái tên này là người xấu xa, xú danh vang tới tận tai hắn. Thật là đáng ghét. Nhưng hắn không thể quên chức trách của mình, nếu để Dương Vũ Xương chết ngay trước mặt, hắn khó mà thoát được liên can khi Dương đại sư trách tội.

Hắn thét lớn: "Dừng tay!"

Đám thủ vệ giật mình bừng tỉnh, mặt nặng nề. Họ nhìn Sư Tuyết Mạn đầy sợ hãi và kiêng kị. Nhưng họ đành phải tản ra, lập trận thế bao vây cô gái.

Cô gái bên dưới hình như không biết, vẫn không ngừng một quyền nối tiếp một quyền.

"Nếu không dừng tay, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Thủ lĩnh thủ vệ ngoài mạnh trong yếu, nhưng bây giờ tên đã lắp vào cung, không cho phép hắn lùi bước, hắn nghiến răng, giơ tay lên ra hiệu sẵn sàng tấn công.

"Này này này, không ai nhìn thấy ta à?"

Một giọng nói lười biếng đột ngột từ bên dưới vọng lên.

Ngải Huy vô cùng bất đắc dĩ, mình thế này mà chả ma nào thèm để ý tới. Đúng thế đấy! Bao nhiêu người như vậy, thế mà không có một ai thèm nhìn hắn lấy một cái. Mình lập trận thế hoành tráng như vậy, bắt mắt như vậy, mà không ai thèm nhìn thấy là sao?!

Tuy Ngải Huy nghĩ hắn là kẻ không chuộng hư danh, nhưng ngay lúc này, hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Người hiền bị bắt nạt a...

Thổn thức chưa xong, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận đã nhanh như tia chớp vẽ ra vô số ánh kiếm ngang dọc tứ tung. Kỳ dị thay, những vết kiếm đó đều in hằn trong không trung, không hề tiêu tan.

Đám thảo kiếm cắm dưới đất rung lên, kêu ô ô nhè nhẹ.

Lúc này đám thủ vệ mới nhìn thấy động tác của Ngải Huy, sắc mặt tự nhiên đại biến, tuy họ không biết đó là cái gì, nhưng vẫn hiểu được nó nguy hiểm.

"To gan!"

"Làm càn!"

...

Thủ vệ lao nhao chửi mắng, tên thiếu niên chất phác bên dưới ngửa mặt lên cười khì, thân kiếm trong tay hắn vỗ nhẹ một cái vào hư không.

Một đạo hào quang nhàn nhạt từ thân kiếm của hắn như gợn sóng tán ra bên ngoài.

"Hoan nghênh đã đến!"

Lười nhác nhả ra mấy chữ, như ánh chiều tà nhè nhẹ hạ xuống bên bờ cát, áp lên sự ấm áp màu đỏ cam nhàn nhạt, nhẹ nhàng cuốn theo làn gió mát.

Làn gió mát còn chưa tới nơi, đã bị tiếng kiếm rít đầy trời nhấn chìm.

Trước mặt những thủ vệ đột nhiên bừng lên những điểm sáng, như những vì sao đêm, ánh kiếm lạnh sắc như những mũi tên đột ngột bay tới.

Trong nháy mắt đó, bọn họ vô thức có một ảo giác rằng một khắc nữa thôi thân thể họ sẽ bị xuyên thủng thành tổ ong vò vẽ. Không kịp suy nghĩ, cả bọn vội theo bản năng, tiến hành phòng ngự và né tránh.

Nhưng công kích theo dự liệu không hề xuất hiện, những ánh sáng lạnh sắc ấy đột nhiên biến mất.

Bị bỡn cợt?

Nhưng họ còn chưa kịp nổi giận, quanh người họ đã xuất hiện rất nhiều thanh thảo kiếm lơ lửng, bay xuyên tới xuyên lui bất định.

Đây là cái gì?

Cả bọn đều mù mờ, thảo kiếm thì làm được cái gì? Tuy mớ thảo kiếm này đều tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nhưng vậy thì sao? Thảo kiếm chỉ là kiếm bằng cỏ mà thôi, không chịu nổi công kích mạnh.

Chưa nói đám thảo kiếm này lại chẳng hề mang sát khí hay ý đồ công kích họ, chúng chỉ xuyên tới xuyên lui lung tung, như không nhìn thấy họ.

Hàn Lạp nghe thấy tiếng Ngải Huy thì gân xanh trên trán giần giật.

Giọng của thằng hầu đó, hắn ta có chết cũng không quên!

Hắn ta chuyển mắt xuống nhìn, thấy Ngải Huy cầm kiếm đứng giữa một rừng thảo kiếm ngổn ngang.

Hàn Lạp nghiến răng.

Nụ cười của tên khốn đó thực là quá quắt!

Một hộ vệ không nhịn được, định lao xuống.

Nhưng hắn chỉ vừa động, xung quanh hắn lại xuất hiện lực cản, cả người hắn trầm hẳn đi như đang ở trong nước.

Hắn vội nhắc đồng bạn: "Cẩn thận, có gì đó quái lạ!"

Những người kia vội xoay ngang xoay ngửa kiểm tra, ai nấy đều kinh hoảng, vì nhận ra quanh mình đều là lực cản, ngay cả việc vận chuyển nguyên lực trong người cũng chậm hẳn đi.

"Đáng chết!"

"Lao ra!"

Họ đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lập tức nghĩ ra giải pháp, ào ào vọt ra khỏi khu vực quái lạ này.

Ngải Huy ngó qua chỗ Sư Tuyết Mạn, trong ánh mắt đầy cảm thông. Nhìn Dương Vũ Xương miệng sùi bọt mép tứ chi co giật, miệng mũi đều chảy máu, mà vô cùng thương cảm.

Bong bóng phải đổ máu đó, hỏi Thiết Nữu có cứng hay không?

Thấy đám thủ vệ trên trời đều bay ra ngoài, hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Hiếm khi mới thấy được sự thích thú muốn thử sức của cái tảng băng kia… các ngươi đừng có quấy rầy người ta chớ…

"Tình cảnh càng lớn, kiếm được càng nhiều."

Ngải Huy lẩm bẩm, Lãnh Ngọc Tiểu Nhận trịnh trọng vẽ ra một vòng tròn ánh kiếm hoàn mĩ trên không trung, một luồng khí tức u trầm khó tả tỏa ra từ vầng sáng.

Mớ thảo kiếm trên không trung biến hóa, một nửa tỏa sáng rừng rực, nửa còn lại ảm đạm, u ám hẳn đi.

Hai loại thảo kiếm với tình trạng khác biệt đan dệt vào nhau, tạo ra những luồng dao động.

Thủ vệ trên trời biến sắc, hồi nãy thì như ở trong nước, giờ lại chẳng khác sa dưới vũng lầy, lực cản tăng lên không chỉ gấp mười lần!

"Nguyên lực nghẹt thở!"

Đồ Tiểu Quân đứng trong mây mù tái mặt.

Ở bên dưới, cái hình tròn trống không đang điên cuồng mở rộng phạm vi, gã nhìn chòng chọc vào nó, mặt trắng dần.

Bảy mươi trượng... Trăm trượng...

Toàn thân Đồ Tiểu Quân lạnh buốt.

Nhóm người vừa bay ra khỏi phủ thành chủ vừa vặn thấy màn thảo kiếm bay lên trời. Cả bọn chẳng ai nói tiếng nào, thảo kiếm thì làm được cái gì!

Nhưng chỉ sau một khắc, thiếu nữ bên người lão giả biến sắc, cô cảm nhận được được một loại dao động u trầm khó tả.

"Cẩn thận! Đối phương rất mạnh!"

Lão già hoàn toàn thay đổi, râu tóc dựng đứng, ánh mắt sắc bén như điện, toàn thân tỏa ra dao động Nguyên lực mãnh liệt, chẳng còn chút vẻ thong dong nhàn nhã nào của ban nãy.

Thành chủ Kiều Mỹ Kỳ biến sắc, có thể làm cho lão giả nói hai chữ rất mạnh, hắn chỉ nghĩ đến được hai chữ

Đại sư!

Hắn ta vái lão giả, giọng cầu xin: "Lão nhân gia, ngài không thể thấy chết mà không cứu! Tất cả những gì ta có đều ở Thanh Thủy Thành, nếu bị phá hết, ta chẳng còn gì nữa cả."

Lão giả nhìn tiểu thư, vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm: "Yên tâm, lão phu sẽ không để cho đối phương làm bậy."

Thiếu nữ cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Kiều thúc thúc không cần sốt ruột."

Có mấy lời này, Kiều Mỹ Kỳ cảm thấy yên tâm. Chỉ cần thêm hai ngày nữa, hai vị đại sư sẽ trở về. Trong lòng hắn ta buồn bực, dạo này mình đâu có đắc tội ai. Bỗng nhớ tới một tin mật báo mấy hôm trước, toàn thân hắn ta run lên.

Lão giả trầm giọng nói: "Đến xem một chút."

Hàn Lạp đứng trên cao, mặt tái nhợt không còn chút máu, ngơ ngác nhìn đàn thảo kiếm bơi lội trên cao, không tài nào tin được.

Xuất thân từ Côn Luân Kiếm Minh, hắn ta đương nhiên nhận ra đây là cái gì, ai ở Kiếm Minh một thời gian thì đều nhận ra được.

Âm Dương kiếm trận!

Nhưng mà, Âm Dương kiếm trận này vượt quá nhận thức của hắn ta.

Hắn ta đã từng nghĩ mình đã phá được hết mọi ảo diệu của Âm Dương kiếm trận, nhưng nhìn Âm Dương kiếm trận trước mặt, hắn ta mới biết mình tệ tới mức nào.

Âm Dương kiếm trận, lại xuất hiện không phải trong Côn Luân Kiếm Minh!

Thế giới của Hàn Lạp hoàn toàn bị lật đổ.
Bình Luận (0)
Comment