Ngũ Hành Thiên

Chương 454

Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: wildcatgvn

Thủ vệ Thanh Thủy Thành đầy cảnh giác kiểm tra tất cả các đội buôn ra vào, thương nhân nào dạo này ai cũng có vấn đề, không phải khó mua bán hàng hóa, thì cũng gặp chuyện về tài chính, hoặc là con đường thông thương.

Việc giao dịch tuyết dung nham tới giờ mới chỉ hoàn thành một nửa.

Hình như có một bàn tay vô hình đang quấy rầy bọn họ.

Kiều Mỹ Kỳ dù điều tra không ra được kết quả gì, nhưng vẫn đánh hơi ra được có mùi âm mưu. Hắn lập tức hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt từng người ra vào thành. Hầu như mọi nguyên tu có hồ sơ trong Thanh Thủy Thành đều bị kiểm tra thành huân chương. Thành huân chương là vật được chế ra trong thời khai hoang, khi các tòa thành mới được thành lập, để giúp việc quản lý thành.

Muốn có thành huân chương của Thanh Thủy Thành thì phải làm hồ sơ đăng kí ở Thanh Thủy, tiến hành đo Nguyên lực, lưu lại tư liệu, và phải ở lại Thanh Thủy Thành ít nhất một năm.

Việc kiểm tra được tiến hành hết sức nghiêm ngặt. Ở cửa thành luôn có nguyên tu túc trực, phụ trách đo nguyên lực đo cảnh giới cho những người mới tới, vân vân. Đo kĩ như vậy, ngay cả đại sư có muốn giấu thực lực cũng không được.

Nhiều người mới tới không nghĩ bị đo kĩ như vậy, ai nấy xôn xao. Có mấy người còn định gây sự, sau khi bị giết chết tại chỗ, những người còn lại đều câm như hến.

Kiều Mỹ Kỳ có một dự cảm, có người đang chuẩn bị làm cái gì đó, và đây chính là yên tĩnh trước bão táp.

Kiều Mỹ Kỳ tự mình hạ lệnh, ngữ khí rất nghiêm khắc, cả Thanh Thủy Thành đều như gặp đại địch.

Ngay cả Dương Tiếu Đông cũng ra hiện trường, đề phòng khả năng xảy ra chuyện bất ngờ. Vị đại sư cung phụng còn lại của Thanh Thủy Thành không hiểu sao tới nay vẫn không hề có tin tức, làm Kiều Mỹ Kỳ càng thêm bất an.

Dương Tiếu Đông là đại sư còn lại của Thanh Thủy Thành, lão phải xuất hiện để uy hiếp bọn đạo chích.

Hệ thống phòng ngự của Thanh Thủy Thành đã ngốn rất nhiều tiền của Kiều Mỹ Kỳ, dù có đại sư công thành, cũng không cách nào chiếm được, đừng nói còn có một đại sư ở đó là Dương Tiếu Đông.

Thủ vệ ngăn một đội buôn, đội buôn này lượng người không nhiều, chỉ hơn mười con đà bồn thú, nhưng có mấy con được đậy rất kĩ, nhìn khá là chói mắt.

Mấy thủ vệ tiến lên: "Từ đâu đến?"

Quản sự đội buôn vội chạy ra, cười cầu tài: "Từ Lãnh Nham thành đến. Mấy vị đại nhân, đây là sao vậy? Trước giờ chưa thấy làm thế này a."

Thủ vệ có vẻ ngờ vực: "Trước đây đã tới, sao ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi? Là thương hội nào?"

Quản sự vội đáp: "Ai da, đại nhân ngài là người quý giá, công vụ bề bộn. Tiểu nhân là Lý thị thương hội, trên xe là ít vật liệu của Dương sư."

Nghe "Lý thị thương hội" và "Dương sư", thủ vệ quay sang nhìn nhau. Họ đều biết Lý thị thương hội và đại sư Dương Tiếu Đông có qua lại thân thiết, vật liệu của Dương sư đại thể đều là do Lý thị thương hội mua.

Ngay lúc này, một người hầu chạy ra, thủ vệ đều nhận ra người này là người hầu của Dương sư, nên không cản hắn. Người hầu này mặt vẻ giận dữ, quát với nhóm thương nhân: "Lý thị thương hội các ngươi làm việc kéo dài thời gian quá sức, làm ta cũng bị vạ lây theo. Dương sư hỏi các ngươi, đồ vật đưa tới chưa? Sao bây giờ mới đưa tới? Trễ bao nhiêu lâu rồi hả!"

Quản sự Lý thị thương hội vội xin lỗi: "Không phải tiểu nhân không tận lực a, nhưng mà trên đường gặp phải mấy con Hoang thú, rất là nguy hiểm..."

Người hầu nét mặt lạnh lùng, ngắt ngang: "Ta không phải tới để nghe ngươi tố khổ, có sức lực tố khổ, tới mà tố khổ với Dương sư. Mau đưa đồ vào đi, món nợ này Dương sư sẽ giải quyết với hội trưởng các ngươi."

Quản sự khóc lóc, miệng không ngớt cầu xin, nhưng người hầu mặt tái xanh, không thèm để mắt.

Thủ vệ thấy vậy nhìn nhau, không ai dám tiến lên. Thế này mà còn xía vào, bộ muốn chết sao? Dương sư đang ở ngay trên đầu đấy, đắc tội Dương sư, không có chỗ mà đứng ở Thanh Thủy Thành đâu.

Đội hàng của Lý thị thương hội cứ thế đi qua cửa thành, không ai dám cản.

Đà bồn thú đi thẳng vào trong Lý thị thương hội. Sau khi con đà bồn thú cuối cùng chui vào, cửa thương hội lập tức đóng lại.

Không ai nhìn thấy có mấy bóng người từ trên lưng đà bồn thú vọt ra, vèo một cái biến mất.

Sâu trong Lý thị thương hội, trong một căn nhà rất bình thường.

Thu Thủy cười duyên: "Lão gia tử thực sự là thủ đoạn thông thiên, không ngờ Dương sư lại là người của ngài. Lần này khả năng thành công của chúng ta càng cao."

Đậu tiên sinh lạnh lùng: "Không cần nói những lời vô ích."

Thu Thủy không hề tức giận, khẽ cười: "Vị này chính là mục thủ thứ bảy của tệ hội, Tửu Quỹ."

Bên cạnh bà ta là một văn sĩ dáng vẻ lười biếng, đôi mắt say rượu mông lung. Tửu Quỹ khẽ cười, chắp tay: "Nghe tiếng uy danh của【 Bắc Minh ám vương 】 Đậu lão đã lâu, may nay mới được gặp."

"Ta đã nghe danh ngươi." Đậu tiên sinh mặt không hề cảm xúc: "Thanh Thủy Thành là Thủy Nguyên thành, ngươi tu luyện tửu đạo dù sao cũng là một nhánh của Thủy Nguyên, Thanh Thủy Thành rất thích hợp cho ngươi phát huy."

"Đậu lão quá khen." Tửu Quỹ lấy một cái bàn, đặt bầu rượu và ly rượu lên, không ngẩng đầu lên, hỏi: "Đậu lão có muốn nếm thử?"

Đậu lão lạnh lùng: "Không cần."

Tửu Quỹ cợt nhả: "Vậy ta không khách khí."

Dứt lời lão ta tự châm cho mình một chén, uống một ngụm, mặt mê say: "Đây mới là cuộc sống a!"

Đậu lão thờ ơ, thần sắc như thường, không vì Tửu Quỹ phóng đãng bất kham mà thấy giận. Có thể trở thành đại sư, đều là người kiệt xuất, tính tình đương nhiên đủ loại. Tới cảnh giới đại sư, tâm tính trở về nguyên bản, đây chính là nguyên tắc quan trọng nhất.

Lão trầm giọng hỏi: "Không biết quý hội định thế nào?"

Mục Thủ Hội phái ra hai mục thủ, những nguyên tu còn lại đều là thực lực thâm hậu tinh nhuệ. Mục Thủ Hội quả nhiên không thể khinh thường.

Tửu Quỹ không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ Thu Thủy: "Hỏi người đó."

Thu Thủy cười tủm tỉm: "Xin hỏi Đậu lão kế hoạch thế nào, Dương sư là một mắt xích rất quan trọng, không biết Đậu lão với Dương sư là quan hệ gì?"

Đậu lão như không nghe thấy câu sau, nhàn nhạt nói: "Kế hoạch của lão phu rất đơn giản, chúng ta đã có bốn vị đại sư, không cần hoa chiêu gì, cứ xông thẳng vào mà cướp. Hỏa Sơn lão đầu chỉ có một mình, một cây làm chẳng lên non, không đáng để lo. Chúng ta còn đã động chút tay chân vào tầng mây mù phòng ngự, những người còn lại, chỉ là gà đất chó sành."

Tửu Quỹ như không nghe thấy, tiếp tục tự rót tự uống, mặt đầy hưởng thụ, nhưng trong đôi mắt đầy men say lấp lóe những tia tỉnh táo, chứng tỏ sự bất phàm của lão ta.

Thu Thủy cười duyên: "Cường ngạnh là một cách tốt, Ngải tiểu tử đang bế quan, không cần bận tâm. Nhưng hình như ngài đã quên Sư gia Đại tiểu thư, gai rất nhọn đó. Tiểu nữ tử chỉ lo lão gia ngài không hạ thủ được. Sư gia và Cung phủ, muốn không đắc tội, cũng không dễ vậy."

Đậu lão trầm mặc, Thu Thủy đã đánh trúng điểm lo ngại của lão

Lão thực lòng không muốn đắc tội Cung phủ và Sư gia, Cung phủ còn đỡ, Cung Bội Dao (Cung Dao Dao) không có sức chiến đấu, giết một đại sư cung phụng cũng không tính là nợ máu. Nhưng Sư Tuyết Mạn thì khác, Đại tiểu thư Sư gia mà có chuyện gì bất trắc, thì phiền phức.

Sư Bắc Hải đứng đầu một bộ, nắm đại quyền. Huống chi, lão sư của Sư Tuyết Mạn là An Mộc Đạt Tông Sư.

Tin An Mộc Đạt sắp ngã xuống đã sớm truyền khắp các thành. Nhưng chỉ cần An Mộc Đạt còn chưa chết, thì không ai dám có ý đồ gì với Sư Tuyết Mạn.

Chỉ còn dư lại một hơi, thì Tông Sư cũng vẫn là Tông Sư.

Đừng thấy bọn họ đều là đại sư, nhưng không ai có lòng tin có thể đỡ được một đòn của tông sư, dù tông sư ấy sinh mệnh sắp tiêu vong.

Đậu lão đá quả bóng lại cho đối phương: "Vậy theo ngươi thì sao?"

Thu Thủy cười quyến rũ: "Kỳ thực theo tiểu nữ tử thấy, Cung Bội Dao (Cung Dao Dao) mới là chỗ công kích tốt nhất. Bản thân Sư Tuyết Mạn thực lực cường hãn, thực lực không dưới đại sư, rất khó nhằn. Nếu thực phải đánh, chúng ta lỡ không kịp thu tay, giết chết hoặc làm bị thương đều không tốt. Ngải Huy là tình nhân của cô ta, cô ta nhất định sẽ liều mình bảo vệ, nghe nói cô ta đã tự mình canh cửa cho Ngải Huy. Chà chà, tình cảm thực là sâu đậm."

Ả nói tiếp: "So với cô ta, Cung Bội Dao (Cung Dao Dao) dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần có người kéo Hỏa Sơn Tôn Giả đi, còn không bắt được Cung Bội Dao hay sao? Cung Bội Dao và Sư Tuyết Mạn chơi với nhau từ nhỏ, giao tình hai nhà cũng tốt, Sư Tuyết Mạn nhất định sẽ thỏa hiệp, giao ra bí mật của tuyết dung nham, rồi chúng ta đem trả lại Cung Bội Dao (Cung Dao Dao), thế chẳng phải viên mãn hay sao?"

Đậu lão trầm ngâm chốc lát, hạ quyết tâm, lạnh lùng hỏi: "Khi nào ra tay?"

Mắt Thu Thủy hàn quang lấp loé, nói: "Bọn họ đi đường xa mệt nhọc, đêm nay cho nghỉ một đêm, giờ tí đêm mai ra tay, Đậu lão thấy sao?"

Đậu lão gật đầu: "Được! Giờ tí đêm mai!"

Vừa dứt lời, bỗng nhiên lão biến sắc, xoay đầu nhìn ra trên tường rào ngoài sân, quát to: "Ai!"

Trên tường rào có để mấy bồn hoa.

Đậu lão vung đằng trượng một cái, tất cả chậu hoa đều vỡ tan.

Trong những mảnh vỡ, có một bóng màu vàng bé xíu rơi xuống, giẫm một cái lên tường, nhảy ra ngoài.

Mọi người đều biến sắc, cả đám ở đây thế mà không nhận ra có kẻ trong bóng tối dò xét, nguy hiểm hơn ở chỗ cả kế hoạch đã bị nghe trộm sạch!

Khốn kiếp!

Ai nấy chửi ầm trong lòng, tường vây ầm ầm hóa thành bột mịn.

Nhưng thân ảnh nhỏ xíu màu vàng đã biến mất.

Đậu lão lạnh lùng: "Là con Sa Ngẫu! Chắc chắn chưa đi được xa, mỗi người một hướng! Ta phía đông."

Thời điểm mấu chốt, Thu Thủy không chút do dự: "Tửu Quỹ phía tây, ta phía nam, mấy người các ngươi phía bắc, hễ thấy Sa Ngẫu hay Thổ tu đều giết ngay."

Men say trên mặt Tửu Quỹ biến mất, lão ta vọt về phía tây.

Thu Thủy bay lên trời, bay về hướng nam. Những người còn lại chạy lên hướng bắc.

Trong một ngõ hẻm cách Lý thị thương hội hơn ba trăm trượng về hướng bắc, hồng quang trong mắt Lâu Lan lóe lên, cảm giác có cái gì đó, dưới đất bỗng trồi lên một tiểu Lâu Lan, nhào về phía Lâu Lan.

Tiểu Lâu Lan kêu lên: "Người xấu đến rồi, Lâu Lan chạy mau."

Lâu Lan xòe bàn tay, nắm lấy Tiểu Lâu Lan, hòa vào trong cơ thể, mắt lấp lóe, tiếp thu tin tức.

"Ở kia!"

Trên đỉnh đầu, mấy bóng người hiện ra.

Cơ thể Lâu Lan trong nháy mắt chui xuống đất.

Mấy vệt sáng bắn trúng ngay chỗ Lâu Lan vừa biến mất, mặt đất ầm ầm nổ tung, nhưng trong hố lớn không có gì.

Xoạt, Thu Thủy xuất hiện ngay bên cạnh, mặt âm trầm: "Nó chạy đi đâu?"

"Chui xuống đất."

"Chui xuống đất mà thoát à?" Thu Thủy cười gằn, mặt lạnh tanh.

Trên tay ả ta xuất hiện một cái đèn thanh đồng
Bình Luận (0)
Comment