Ngũ Hành Thiên

Chương 484

Dịch giả: hoangtruc
Biên: nhatchimai

Thời điểm bảy kiếm hợp nhất, một khí tức kiếm mãnh liệt quán trú vào thân thể của hắn một luồng sức mạnh thần bí.

Phảng phất trong lòng có cái gì đó đang rục rà rục rịch, phảng phất trong cơ thể có cái gì đó đương khát khao muốn phá rách kén mà ra.

Là cái gì đây?

Ký ức lan tràn, như tờ bích họa năm màu rực rỡ, những ký tự hình ảnh nối tiếp nhau như đèn kéo quân.

Thời gian ăn mòn, bích hoạ phong hoá tróc ra từng mảng, thuốc màu nhạt sắc, đường nét chỗ tàn chỗ khuyết. Chúng hoàn toàn thay đổi, rồi lại rất chi quen thuộc, như là hồi âm vang vọng trong thung lũng.

Không biết trải qua bao lâu, trong đầu của hắn chỉ còn dư lại hai tấm ảnh.

Giữa không trung, sư phụ nói đứt đoạn từng chữ, giết ta đi.

Hắn nhớ lắm khi đó thật bình tĩnh, không bi thương, hắn như quan khách chả chút liên quan, đưa ra một quyết định chưa từng hối hận.

Hiện tại hắn cũng không hối hận.

Ở trong sâu thẳm ký ức, nhìn thấy màn này, hắn không chút nào kinh ngạc. Hắn kinh ngạc lẫn bất ngờ là hình ảnh kia.

Tại Kiếm Tu đạo tràng, trong ánh dương quang chiếu khắp viện, hắn nhàn nhã xách nước lau nhà, lau sạch giá gỗ, chỉnh lý kiếm quyết. Cái dáng vẻ tự nhiên đang say sưa đọc kiếm quyết đó trông khá ấn tượng, giữa cảnh những ký tự lúc hiện lúc ẩn thực là hư cấu quá đi.

Nhìn thấy thiếu niên gầy yếu trong hình, thần thái chăm chú, mục quang hy vọng xa xăm làm Ngải Huy sửng sốt.

Hóa ra là như vậy sao...

Hắn lẩm bẩm.

Trong suy nghĩ của hắn, Lôi Đình là báo thù, còn kiếm... là hi vọng.

Tuổi ấu thơ trắng xám lờ mờ, những ước mơ ảo tưởng đối với Kiếm tu không thực tế, những hy vọng mờ mịt mà mơ hồ, là cái thế giới khổng lồ phóng ra bóng ma bao phủ lấy hắn, rơi trên bàn tay gầy guộc non nớt ấy chỉ có một chùm dương quang yếu ớt.

Như một thanh kiếm.

Bỗng nhiên hắn hiểu ra, tại sao bản thân lựa chọn kiếm, cũng bỗng nhiên hiểu được, tại sao hắn chưa bao giờ buông lỏng kiếm trong tay.

Ngải Huy không kìm lòng được nắm chặt kiếm trong tay, giống như thường ngày.

Bây giờ, thế giới vẫn là con quái vật khổng lồ như cũ, còn hắn đã chẳng phải là đứa nhỏ gầy yếu nhát gan.

Chùm dương quang yếu ớt đã từng rọi sáng bàn tay hắn, bây giờ biến thành trường kiếm, Nguyên lực dâng trào, kiếm khí ngang dọc, ánh chớp quấn quanh, để lòng hắn mang thêm dũng khí, không có gì đáng sợ, tiến tới báo thù bước ra chiến đấu.

Tâm tình Ngải Huy khuấy động.

Trong Địa cung, sấm vang chớp giật, chớp giật tráng kiện từ bốn phương tám hướng tụ tập lại thành từng cây từng cây từ trong hư không, mọc ra dây leo tráng kiện quấn quanh một cái Lôi Đình chi kiếm màu bạc.

Ánh chớp quấn quanh lấp loé liên hồi, chỉ có thể nhìn thấy kiếm hình mơ hồ.

Kiếm thai, đúng là Kiếm thai.

Đột nhiên Ngải Huy trở nên thất thần, hắn không thể ngờ Kiếm thai tưởng mất lại còn. Tuy rằng hình dạng Kiếm thai khác xa trước đây, vị trí sinh thành cũng tuyệt nhiên không phải. Trong cái quyển kiếm điển tàn khuyết thâm thủng kia, Kiếm thai là Tinh Khí Thần thai nghén mà thành, vì lẽ đó vị trí ngưng tụ ở Thiên cung.

Thế mà hiện tại là Địa cung...

Chẳng mấy chốc Ngải Huy phát hiện, lôi tương* trong cơ thể bá đạo cuồn cuộn, đột nhiên trở nên cực kỳ thuần phục.

*ánh chớp ở thể lỏng.

Kiếm, gần như trong lòng hơi động, Lôi Đình dũng nhập kiếm trong tay.

Xì xoẹt.

Một tia điện, từ đỉnh đầu bắn lên màn trời đen kịt.

Một tia điện, cắt đôi tròng mắt đen kịt Mục Lôi.

Lợi kiếm sáng lòa rọi sáng phế tích, rọi từng khuôn mặt sáng như tuyết, vẻ kinh sợ tỏ rõ trên khuôn mặt, kéo cái bóng nhân hình ra dài thượt, nhọn hoắt.

Một bó Lôi Đình từ chuôi kiếm dâng trào, quanh co khắp thân kiếm, biến ảo chập chờn.

Lôi Đình chi kiếm...

Hầu như trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên bốn chữ này.

Ánh chớp như tuyết, mọi người như con rối, im lìm bất động, lặng lẽ như tờ, chỉ có Lôi Đình đùng đùng lay động.

Ngải Huy chậm rãi mở con mắt ra, con mắt của hắn phảng phất bao phủ một tầng ánh chớp tế ti, sắc bén. Phảng phất như thể chúng trực tiếp đâm vào trái tim của người ta.

Giờ khắc này trong lòng hắn đầy ắp sự vui sướng lẫn thỏa mãn của quá trình vừa đột phá.

Kiếm thai mới hoàn toàn khác với Kiếm thai trước đây. Kiếm thai khi trước được Tinh Khí Thần thai nghén mà thành, còn Kiếm thai mới lại là Lôi Đình thai nghén. Nói cách khác, Kiếm thai Thiên cung là do tinh thần kéo tới, cái Kiếm thai Địa cung kia chính là Lôi Đình ngưng tụ thành.

Hai thứ tuyệt nhiên tương phản, nhưng mỗi thứ đều có thần diệu.

Kiếm thai Thiên cung, có thể làm cho cảm nhận của Ngải Huy tăng vọt trên diện rộng, nhạy cảm hơn nhiều. Mà Kiếm thai Địa cung khiến lực khống chế đối với Lôi Đình trong cơ thể tăng cường mức độ lớn, sắc bén hơn bá đạo hơn.

Cái trước nhẹ ảo*, cái sau vững trầm.

*nguyên văn không linh cập viễn tức là biến ảo khôn lường

Nghiêm chỉnh luận bàn thì đó không phải Kiếm thai, thế nhưng Ngải Huy vẫn lấy kiếm thai đặt tên cho nó.

Hắn buông Lãnh Ngọc Tiểu Nhận chỉ còn dư lại chuôi kiếm, lạch cạch, chuôi kiếm rơi trên mặt đất, lưỡi kiếm Lôi Đình biến mất không còn tăm hơi.

Mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vừa định bàn tán.

Hai ngón tay Ngải Huy đột ngột như kiếm, phút chốc xẹt trên không trung, xoẹt xoẹt, một vệt ánh chớp xuất hiện tại đầu ngón tay của hắn, ánh chớp quấn quanh, như lưỡi kiếm không ngừng phụt ra hút vào, sắc bén ác liệt đến chói mắt.

Đây là...

Mọi người sửng sốt, Cố Hiên và mấy vị Tháp Chủ, trái tim đột nhiên nảy một cái.

Bọn họ phi thường mẫn cảm đối với khí tức kiếm, cảm giác được ánh chớp kia ẩn chứa Kiếm Ý. Nó dị thường bá đạo ác liệt, tràn ngập hơi thở của sự hủy diệt, hoàn toàn khác với khí tức kiếm của Ngải Huy khi trước.

Thế là... Biến hóa trở nên cực kỳ đáng sợ!

Ngải Huy thu ngón tay lại, động tác của hắn tràn ngập mỹ cảm nhịp phách, lại như thu kiếm vào vỏ, ánh chớp ở đầu ngón tay bỗng chốc mà diệt, tiêu tan vô hình.

Ngải Huy, thật sự trở nên mạnh mẽ.

Giờ khắc này trong lòng Cố Hiên khẳng định trăm phần.

Trình độ Kiếm thuật của hắn tinh thâm, tuy rằng chưa đạt tới cảnh giới của Ngải Huy, nhưng người bình thường khó mà sánh được. Kiếm chiêu khiến người ta tán thưởng* không nhất định là kiếm chiêu lợi hại, thế nhưng kiếm chiêu lợi hại nhất định khiến người ta hâm mộ tán thưởng, bởi vì nó nhất định phải vững vàng, hài hòa, đạt trình độ rất cao.

*nguyên văn thưởng tâm duyệt mục tức vừa ý đẹp lòng

Ngón tay Ngải Huy vạch một cái rồi thu lại, hai động tác rất tùy ý có mỹ cảm nhịp phách mà ngôn ngữ khó có thể miêu tả, càng làm cho hai động tác rất bình thường trở nên không tầm thường.

Mục Lôi cũng chú ý tới động tác này.

Hắn thu hồi cái ngạo mạn trong lòng, mặc kệ ở nơi nào, người có thực lực đều được tôn trọng.

Trước, tuy rằng Ngải Huy là đại sư nắm giữ Lôi Đình đầu tiên, thế nhưng ở trong mắt Mục Lôi cũng chỉ là dạng newbie mới vừa lên cấp đại sư mà thôi.

Hiện tại hắn không còn nghĩ như vậy nữa, khuôn mặt nặn ra nụ cười tươi: "Chúc mừng Ngải Sư!"

Ban đầu Ngải Huy đã chú ý Mục Lôi rồi, khí tức trên người đối phương nội liễm, hiển nhiên cũng là một vị đại sư, hắn phi thường khách khí đáp lễ: "Đa tạ, không biết các hạ là?"

Lúc này Dư thúc vội vã bước tới, cung kính đáp: "Ngải Sư, vị này chính là Mục Lôi đại sư."

Ngải Huy nhìn thấy Dư thúc, vui vẻ hô: "Dư thúc! Sư tỷ cũng tới sao?"

Dư thúc cung kính bẩm báo: "Tiểu thư không đến, tiểu thư cố ý chuẩn bị cho ngài một nhóm hàng dệt, không biết ngài có thể dùng được hay không? Mục sư là bạn của Đại thiếu gia, trên đường nếu không có Mục sư thì không biết chúng ta có đến đây được hay không nữa."

Ngải Huy vội vàng chắp tay trí tạ với Mục Lôi: "Đa tạ Mục sư, lao lực quá!"

Mục Lôi lắc đầu cười đáp: "Đều là bằng hữu, không cần khách khí."

Cố nhân tương phùng luôn khiến người ta mừng rỡ, Ngải Huy hỏi tình trạng sư tỷ gần đây, Dư thúc liền kể chuyện Minh Tú trở lại thành Phỉ Thúy, xây dựng thêu phường ra sao, sáng chế 【 ngọc xuyên tú dệt 】 thế nào.

Ngải Huy nghe rất nhập thần, khóe miệng thỉnh thoảng mỉm cười rạng rõ.

Hàn huyên một hồi, Ngải Huy thấy vẻ mặt Dư thúc có nét mỏi mệt, mới chột dạ. Dư thúc tuổi cao, đường dài bôn ba, nhất định phi thường mệt nhọc, bèn vội vã đưa Dư thúc đi nghỉ ngơi.

Còn đám hàng hóa trên lưng đà bồn thú, Ngải Huy chưa bảo bọn họ tháo xuống.

Kiếm Tháp nơi đóng quân Nịnh Mông bị hủy, có lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, Ngải Huy quyết định dẫn mọi người tới Ngư Bối thành mới xây.

Vương Tiểu Sơn mới xây thành trên Hắc Ngư Chủy sơn, thoạt nhìn giống như đứng trên lưng cá, mọi người liền quyết định gọi là Ngư Bối thành.

Cái năng lực đặt tên của Ngải Huy ai cũng biết rồi nên cả đám không cho hắn cơ hội này.

Nghỉ ngơi nửa ngày, tinh thần Dư thúc khôi phục không ít, nghe nói Ngải Huy muốn dãn bọn họ tới Ngư Bối thành mới xây bèn vui vẻ đồng ý. Lần này lão tự thân đến, chính là muốn biết, Ngải Huy và Tùng Gian phái đến cùng phát triển đến mức nào.

Nghe thấy bọn họ mới xây một toà thành, lại chỉ mỗi một vị Nguyên tu hoàn thành, Dư thúc giật nẩy cả người.

Đến cả Mục Lôi cũng nổi lên hứng thú.

Bây giờ đời sống Thổ tu kém lắm, Hoàng Sa Giác luân hãm, tình cảnh của Thổ tu chả khác gì Hỏa tu. Trước đây các hoạt động kiến tạo phòng ốc, Thổ tu hơi có chút thực lực đều xem thường, thế nhưng bây giờ tranh nhau làm.

Nhưng, một người kiến tạo một toà thành, nghe kiểu gì vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Các đội viên Lôi Đình chi kiếm đã ước ao rời nơi đóng quân rách rách rưới rưới từ lâu rồi, không được tới Tùng Gian Cốc thì tới Ngư Bối thành cũng không tệ. Mọi người hiếu kỳ, lão đại làm thế nào giải quyết vấn đề Kiếm Tháp đây.

Thực lực Ngải Huy tăng trưởng, đại đại phấn chấn tinh thần đội ngũ, đặc biệt là các đội viên Lôi Đình chi kiếm. Theo một lão đại có thực lực, tiền đồ càng quang minh.

Ngải Huy dẫn quân đi được cư dân nơi đóng quân Nịnh Mông cư nhiệt liệt hoan hô.

Khí tức đáng sợ khiến họ sợ vãi tè rồi. Nếu như ngày nào Lôi Đình chi kiếm đều tu luyện vậy, rất nhiều người bắt đầu cân nhắc đi hay ở. Vụ nổ vừa xong càng khiến bọn họ sợ đến hồn phi phách tán.

Bây giờ họ nghe thấy Ngải Huy rời đi bèn nhanh nhẹn tiễn ôn thần.

Có hai vị đại sư Ngải Huy và Mục Lôi dẫn đội, đoạn đường an toàn không có vấn đề gì, chỉ có tốc độ đà bồn thú không nhanh, ảnh hưởng tốc độ đội ngũ. Ngải Huy cũng không nóng vội, trên đường liền lôi kéo tất cả mọi người tu luyện.

Không có Kiếm Tháp không làm khó được Ngải Huy.

Kiếm thai trọng sinh khiến Ngải Huy không cần phải mượn Kiếm Tháp. Hắn có thể nhạy cảm phân biệt, ai không phối hợp được với tập thể.

Đội viên nào liên tục thất bại sẽ xuống đội dự bị, vị trí đó sẽ để cho người thể hiện xuất sắc trong đội dự bị thay thế.

Bây giờ Lôi Đình chi kiếm có ba trăm người, bảy toà Kiếm Tháp vị chi là hai trăm năm mươi hai, còn thừa bốn mươi tám người là đội dự bị.

Đội dự bị tu luyện giống hệt những đội viên khác.

Có cạnh tranh, bầu không khí lập tức phát sinh biến hóa to lớn. Chẳng ai muốn rơi xuống đội dự bị, mà đội dự bị xoa tay, cực kỳ khát vọng tóm lấy cơ hội.

Các đội viên tu luyện nhiệt tình khiến Dư thúc thầm giật mình. Ngoại giới không coi trọng Lôi Đình chi kiếm, thế nhưng tận mắt thấy, Dư thúc cảm thấy Ngải Huy lợi hại hơn nhiều so với lời đồn đãi.

Chiêu thức này làm sao là tân thủ được.

Khi bọn họ đến Ngư Bối thành, bọn họ cảm thấy không thể tin nổi mắt mình.

"Thế này mà chỉ một người kiến tạo?"

Mục Lôi không nhịn được hỏi vấn đề này lần thứ hai.

Ngư Bối thành giống rất nhiều thành hắn từng gặp, không thể nói là hùng vĩ, diện tích cũng không hề lớn, nhân khẩu chứa đựng cũng không coi là nhiều, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện thành thị này do một người dựng thành, vẫn khó mà tin được.

Bọn họ vừa vào thành, Sư Tuyết Mạn ra đón mang theo một tin tức tốt.

[Mời bạn đọc tham gia nhóm dịch 5Hành Thiên. Dịch không khó. Nay 3 chương]
Bình Luận (0)
Comment