Ngũ Hành Thiên

Chương 491

Dịch giả: Tiểu Băng

Vân bảo bí mật sâu trong tầng mây dày không chỉ có chức năng yểm hộ, mà còn là vật phòng ngự xuất sắc.

Bức tường Bắc Hải dài ba mươi hai kilomet trở thành phòng tuyến cuối cùng ngăn cản Thần chi huyết.

Nhưng bây giờ, trên bức tường Bắc Hải ấy đã xuất hiện những chỗ hổng linh tinh.

Trong vân bảo có mây kính, giúp nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài. Trên mây kính, kẻ địch như đàn ong, đang từ bốn phương tám hướng xông tới.

Nghênh tiếp họ, là cơn mưa tên xanh thẫm, thỉnh thoảng lại có Thần tu bị bắn trúng, không ngừng rơi xuống.

Những mũi tên Thủy Nguyên không bắn trúng sẽ tự nổ tung trên không, trở thành một luồng khí băng lạnh cóng tới tận xương.

Thần tu bị hàn khí quét trúng, cơ thể sẽ bị cứng lại trong tích tắc, khi ấy sẽ có một cây thương xanh thẫm từ trong bức tường mây đột ngột thò ra, nhanh như chớp xuyên thấu cơ thể hắn.

Nhưng thứ Thần tu sợ nhất, lại là công kích của trấn thần phong.

Trấn thần phong có thể chuyển đổi nguyên lực trong ngũ hành, khiến công kích của nó khiến người ta khó mà phòng bị được.

Có lúc là quang liêm to tướng màu bạc quét ngang cả chiến trường, chỗ nó đi qua, Thần tu đều bị chém thành hai đoạn, máu tươi vung vãi như mưa, tiếng kêu thảm thiết đau đớn khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Có lúc, sẽ có những quả cầu lửa to bằng rổ trúc đỏ rực bắn vào chiến trường, những quả cầu lửa sẽ tự nổ tung, phạm vi mười mấy trượng xung quanh nó đều sẽ cháy thành than, không người còn sống.

Hoặc là đột nhiên vô số Sa Ngẫu từ dưới mặt đất nhảy lên, quấn chặt lấy các Thần tu, bay thẳng về phía mưa tên.

Chiêu thức của Mộc tu rất ít được sử dụng, vì dây leo và thực vật dễ bị Huyết độc lây nhiễm.

Dưới chân tường Bắc Hải, hài cốt đầy rẫy.

Lục Mạn Mạn không nhịn được: "Diệp Bạch Y điên rồi sao?"

Bầu không khí trong Vân bảo vô cùng nghiêm nghị. Từ lúc Đế Thánh hạ lệnh tiến công, tối hôm đó, Diệp Bạch Y đã phát động tổng công kích toàn diện. Kẻ địch như thủy triều không ngừng tràn tới, khiến mọi người bị áp lực cực lớn.

Họ đều có kinh nghiệm giao chiến cực phong phú với Thần chi huyết, nhưng lần này hoàn toàn khác hẳn với tất cả mọi lần trong quá khứ. Thần tu nhào lên cứ như điên cuồng, khiến người ta không rét mà run.

Đợt tiến công thứ nhất, kéo dài từ lúc chạng vạng đến tảng sáng ngày thứ hai.

Ánh sáng xanh thẫm của Thủy Nguyên lực và hào quang đỏ rực của Thần tu khiến bầu trời chiều tối thâm trầm được chiếu sáng rực như ban ngày, khiến cả những vì sao cũng phải ảm đạm phai mờ.

Bắc Hải Bộ chưa bao giờ bị tấn công điên cuồng như vậy.

Khi ánh nắng sớm nhè nhẹ rọi sáng phía chân trời, mặt trời còn chưa thức dậy, bầu trời thanh tĩnh đã bị khói chiến tranh phủ mờ đen, kẻ địch rút lui, để lại thi thể khắp nơi.

Những kẻ chưa chết nằm trong vũng máu, kêu rên thảm thiết, chẳng ai quan tâm.

Thỉnh thoảng, trong tường mây lại bắn ra những mũi tên Thủy Nguyên màu xanh lam, giúp kết thúc cho những kẻ bị thương đó.

Tiễn họ đi một quãng đường, giúp họ không còn đau đớn, chính là lòng tốt nhất.

Tù binh và người bệnh, đối với Bắc Hải Bộ, là gánh nặng không thể chịu đựng được. Họ không còn người để trông giữ tù binh, cũng không có khả năng cứu trị Thần tu bị thương.

Những tiếng kêu rên dần tắt hẳn, chiến trường trở về tĩnh mịch.

Mặt trời mọc lên, chiếu xuống ánh nắng ấm áp, nhưng không thể làm cho những thi thể đã ngã xuống kia cảm thấy được ấm áp chút nào. Con ngươi của họ đã không còn nhìn thấy được trời xanh mây trắng, không còn nhúc nhích.

Sợ thi thể quá nhiều sẽ gây nên ôn dịch, cũng sợ máu của họ sẽ bị Thần tu còn sống lợi dụng, Trấn thần phong phóng ra Liệt Hỏa, đốt họ thành tro bụi.

Liên tục ba ngày, những đợt sóng công kích không ngừng tràn tới.

Dù đã có bức tường Bắc Hải, mọi người cũng cảm thấy không chịu nổi. Ngày hôm nay bức tường Bắc Hải đã bắt đầu xuất hiện lỗ hổng, suýt chút nữa bị kẻ địch chui vào. Lục Mạn Mạn đã tự mình dẫn đội, giết văng những Thần tu đó ra ngoài.

Mọi người đều vui mừng.

Hồi trước lúc Bộ thủ yêu cầu họ gia cố công sự, bọn họ không dám lười biếng, nhưng trong lòng nhiều người lúc đó đều cảm thấy không ưng.

Sự quy mô của bức tường Bắc Hải trong cả lịch sử của Ngũ Hành Thiên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Được rồi, Ngũ Hành Thiên chưa có cái thứ hai, nhưng bức tường Bắc Hải có thể được đưa vào lịch sử Ngũ Hành Thiên hay không, thì rất khó nói.

Nhưng hiện giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy bộ thủ đại nhân nhìn xa trông rộng, thực sự anh minh.

Vì bức tường Bắc Hải quy mô chưa từng có này suýt chút nữa đã bị kẻ địch công phá, nếu cứ để giống như trước đây, hẳn họ đã không thể giữ nổi ba ngày nay.

Tề Tu Viễn nghiêm nghị: "Diệp Bạch Y chính là định lấy mạng người để lấp vào, nhưng quả thực ngoài cách này, cũng không còn cách nào khác."

Hách Liên Phỉ Nhi nhíu mày: "Muốn vậy cần phải chết bao nhiêu người?"

Ba ngày tiến công, kẻ địch ít nhất dã bỏ lại hơn ba ngàn chiến sĩ.

Thương vong nặng nề như vậy, Bắc Hải Bộ chưa bao giờ dám nghĩ. Họ và Thần chi huyết giao chiến đã lâu, dễ dàng nhìn ra lần này đến đều là tinh nhuệ, tinh nhuệ hơn hẳn so với binh lính giao chiến với họ trước kia.

Ba ngàn tinh nhuệ, nếu đổi thành Bắc Hải Bộ, hẳn đã bị đánh cho tàn phế, không còn sức chiến đấu. Một cái Chiến bộ bị đánh cho tàn phế, dù cho ở Ngũ Hành Thiên trước đây, cũng là tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, nhưng là Diệp Bạch Y lại hình như hoàn toàn không thèm để ý.

"Họ có quá nhiều người." Sư Bắc Hải rất bình tĩnh, đảo mắt qua mọi người một vòng, trầm giọng nói: "Chúng ta đã từng bàn bạc thống nhất, rằng sau khi An Mộc Đạt tiền bối ngã xuống, chiến tranh sẽ được bắt đầu toàn diện. Đây là một cuộc chiến tranh toàn diện, cuộc chiến tranh này chỉ khi một phương hoàn toàn thất bại mới kết thúc. Vì vậy, vứt hết những mơ mộng hão huyền đi, cuộc chiến này sẽ khó khăn hơn những gì chúng ta tưởng tượng."

Mọi người đều im lặng, họ biết, bộ thủ đại nhân nói không sai.

Sư Bắc Hải lẩm bẩm: "Diệp Bạch Y không phải đứa ngốc, hắn lựa chọn làm như thế, nhất định là đã có tính toán. Cái chúng ta cần biết, là hắn đã tính toán như thế nào?"

Hách Liên Phỉ Nhi trầm ngâm: "Không thèm bận tâm tới thương vong, không phải là phong cách của Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y luôn rất bảo vệ binh sĩ. Thuộc hạ cảm thấy khả năng là hắn bị Đế Thánh tạo áp lực, mới phải dùng phương thức cực đoan như thế."

Tề Tu Viễn tiếp lời: "Chúng ta có thể nhìn theo khía cạnh khác hay không? Diệp Bạch Y nhất định phải đánh thủng bức tường Bắc Hải, nếu chúng ta là hắn, chúng ta sẽ làm như thế nào? Công kích cường độ thấp để thăm dò, không có ý nghĩa gì, mà lại còn tạo thêm bất lợi. Tấn công cường độ cao, thương vong của họ là rất lớn, chúng ta tổn thất rất nhỏ, nhưng mà, Tinh Nguyên đậu của chúng ta lại bị tiêu hao rất nhiều."

Hách Liên Phỉ Nhi hơi biến sắc.

Sư Bắc Hải quay sang nói với Hách Liên Phỉ Nhi: "Đi hỏi xem, chúng ta còn bao nhiêu Tinh Nguyên đậu?"

Hách Liên Phỉ Nhi xoay người chạy như bay.

Sắc mặt của mọi người đều không lạc quan.

Trấn thần phong không cần dùng Tinh Nguyên đậu, vì bản thân chúng đã có Nguyên lực dồi dào, nhưng khôi phục Nguyên lực của chiến sĩ và tu bổ Bức tường Bắc Hải đều cần dùng rất nhiều Tinh Nguyên đậu. Không có Tinh Nguyên đậu, binh sĩ muốn khôi phục Nguyên lực ít nhất phải mất mười canh giờ.

Nếu Tinh Nguyên đậu không đủ, Bức tường Bắc Hải chỉ còn trấn thần phong là còn tiếp tục chiến đấu được, sức chiến đấu của Nguyên tu bị giảm hẳn xuống rất nhiều.

Ba ngày hôm nay, bọn họ bị kẻ địch điên cuồng tấn công ép tới thở không nổi, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng cao độ, không có ai nghĩ tới vấn đề Tinh Nguyên đậu.

Một lát sau, Hách Liên Phỉ Nhi trở về, sắc mặt rất kém: "Tinh Nguyên đậu tồn kho chỉ còn một nửa. Nếu vẫn chiến đấu với cường độ này, chúng ta không trụ nổi bao lâu nữa."

Trong Vân bảo hoàn toàn yên tĩnh.

Sư Bắc Hải hỏi Tề Tu Viễn: "Huyễn Ảnh Đậu Giáp chiến đấu mấy ngày nay đã làm xong chưa?"

Tề Tu Viễn không biết tại sao lão đại lại hỏi Huyễn Ảnh Đậu Giáp vào lúc này, nhưng vẫn gật đầu: "Đã làm xong."

"Đã dặn ngươi liên hệ hệ thống thông tin tin tức, đã liên hệ chưa?"

"Đã liên hệ, mấy nhà lớn nhất đều đã liên lạc xong."

Sư Bắc Hải gõ gõ ngón tay xuống bàn: "Phát Huyễn Ảnh Đậu Giáp đó cho họ, nhớ kỹ, nói với họ, chúng ta đang cần gấp Tinh Nguyên đậu."

Tề Tu Viễn sáng mắt lên: "Rõ!"

Lục Mạn Mạn không nhịn được: "Đại nhân, ngài là lo Thiên Tâm thành..."

Sư Bắc Hải gật gù, không trả lời thẳng, mà nói: "Cho đến bây giờ, viện quân còn chưa tới, chúng ta vẫn là một mình chiến đấu. Tuy không biết Trưởng Lão Hội là có ý gì, nhưng nhìn theo hiện tại, thì có lẽ họ không hề để tâm tới việc bảo vệ chúng ta."

Mọi người đều biến sắc.

"Thế gia và tân dân chia tách, quyền lực của Diệp Lâm là một vấn đề lớn. Trung ương ba bộ có thể giả thích là để đối phó Đại Cương, vậy còn Thiên Phong và Binh Nhân? Vì sao tới giờ vẫn chưa tới?"

Sư Bắc Hải vẻ mặt hờ hững, nhưng ngôn từ sắc bén như đao.

"Diệp phu nhân, có thể nhìn ra được, bà ta muốn lấy người ta ra làm con cờ thí." Sư Bắc Hải lắc đầu: "Đã tới lúc này rồi, mà vẫn còn lo tính toán quyền lợi cho mình, thực làm cho người ta phải lạnh lòng."

Tề Tu Viễn nhìn Sư Bắc Hải: "Vậy chúng ta..."

Sư Bắc Hải lắc đầu: "Ta nói với các người những lời này, không phải để dao động niềm tin của các ngươi, mà chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, cuộc chiến đấu này sẽ gian nan hơn rất nhiều so với những gì các ngươi nghĩ."

Lục Mạn Mạn gấp gáp: "Đại nhân, bọn họ bất nhân, chúng ta việc gì..."

Sư Bắc Hải nhìn hắn, làm hắn không nói thêm được nữa. Ánh mắt của đại nhân không hề có giận dữ, rất bình thường, nhưng chính sự bình thường này, khiến hắn không thể nào nói tiếp được.

Song không ngờ, đại nhân lại mỉm cười: "Chúng ta chiến vì Diệp Lâm à? Không phải, chúng ta chiến là vì người nhà của chúng ta, vì người thân của chúng ta. Bắc Hải Bộ là của Trưởng Lão Hội à? Không phải. Chúng ta là bảo vệ cho những người ở sau lưng chúng ta, mặc kệ họ là tân dân hay là thế gia, mặc kệ họ ở trong toà thành nào. Đây là sứ mệnh của chúng ta, là sứ mệnh của Bắc Hải chúng ta. Chư quân đừng quên."

Nụ cười trên mặt Sư Bắc Hải biến mất, thay vào đó là nghiêm túc và trang trọng.

Mọi người đều cảm thấy một luồng nhiệt khí xông thẳng lên đỉnh đầu, đứng vụt dậy hành lễ, hô vang: "Rõ!"

Sư Bắc Hải nhìn quanh mọi người, trong đôi mắt ánh sáng lấp lóe, tốc độ nói tăng nhanh, giọng đầy khí phách.

"Truyền lệnh! Trừ trấn thần phong như thường lệ, tất cả Nguyên tu tiêu định phạm vi công kích từ năm trăm trượng, điều chỉnh xuống còn 150 trượng."

"Rõ!"

"Truyền lệnh! Nguyên tu chia làm ba đội, ta, Hách Liên Phỉ Nhi, Lục Mạn Mạn mỗi người chỉ huy một đội, thay phiên nhau chiến đấu và nghỉ ngơi!"

"Rõ!"

"Truyền lệnh! Tề Tu Viễn chỉ huy thợ sửa chữa, bắt đầu từ bây giờ, tập trung xây dựng và sửa chữa công sự và phòng tuyến. Trao cho ngươi quyền điều động, có quyền điều động Nguyên tu và thợ sửa chữa trong phạm vi cần thiết."

"Rõ!"

Sư Bắc Hải hít sâu một hơi, trang trọng nói: "Các vị, cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài rất lâu, hãy đừng đặt hy vọng vào bất kì người nào khác, đừng vì kẻ địch mạnh mẽ mà nhụt chí, đừng vì tạm thời bất lợi mà đánh mất dũng khí. Bắc Hải chúng ta, chiến ý vĩnh viễn không bao giờ hết."

"Bắc Hải chúng ta, chiến ý vĩnh viễn không bao giờ hết!"

MỜI HUYNH ĐỆ TỶ MUỘI THAM GIA DỊCH CÙNG DIỄN ĐÀN.
Bình Luận (0)
Comment