Dịch giả: Tiểu BăngBiên: kethattinhthu7Diệp Bạch Y đứng trên phần tường Bắc Hải còn sót lại.
Gió rất lớn, thổi bay mái tóc dài màu đen của hắn, áo trắng tung bay. Hắn nhìn về phía Ngân Vụ Hải, sắc mặt lạnh nhạt.
Đám tướng lĩnh sau lưng thì ai cũng vui mừng, cửa ải ngăn cản cuối cùng của Ngũ Hành Thiên cuối cùng cũng đã bị bọn họ đạp xuống dưới chân.
Phần còn sót lại của bức tường Bắc Hải, khói trắng lượn lờ, từ từ tan vào trong gió. Chúng là do mây mù biến thành, bây giờ mất đi nguyên lực chống đỡ, nên từ từ tiêu tan. Chẳng bao lâu nữa, phế tích của bức tường Bắc Hải cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Thứ còn sót lại chứng minh cho trận đại chiến này, chỉ còn mảnh đất trắng thủng trăm ngàn lỗ cháy đen phía trước và vô số hài cốt của người và thú. Nhưng đến mùa xuân sang năm, cỏ dại sẽ mọc lên phủ kín mảnh đất này, những dấu tích của chiến tranh sẽ bị nhấn chìm theo năm tháng.
Anh hùng chung quy cũng trở thành bụi bặm, mỹ nhân khó thoát khỏi kiếp xương khô.
Diệp Bạch Y nhìn chăm chú vào Ngân Vụ Hải đã khô cạn nguyên lực, thật lâu không nói. Hắn không bao giờ ngờ, mình lại dùng cách này để trở về Ngân Vụ Hải quen thuộc.
Không phải là anh hùng ca khúc khải hoàn như trong giấc mơ đầy ảo tưởng mà hắn từng mơ khi còn bé, mà là với vai trò kẻ ác xâm lược bị người người căm hận.
Vận mệnh hệt như đám mây trên trời, một cơn gió bất kì từ nơi nào đó thổi tới, sẽ làm nó dạt đi một hướng khác.
"Báo cáo! Thuộc hạ vô năng... Không tìm được Sư Bắc Hải và tàn quân Bắc Hải."
Tên thuộc hạ xấu hổ, mặt gằm xuống như muốn chôn xuống đất. Tướng lĩnh xung quanh không còn cười nữa, cùng cúi đầu, vẻ mặt căng thẳng.
Sư Bắc Hải mới là mục tiêu của cuộc chiến!
Đó là ý chỉ của bệ hạ.
Bức tường Bắc Hải đã lấy được, nhưng mục tiêu quan trọng nhất lại biến mất, đó là lượm hạt vừng mà làm mất đi dưa hấu.
Lúc bức tường Bắc Hải bị phá, huyết thú tràn vào, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn mất khống chế. Huyết thú lúc đó đã giết đỏ cả mắt, ngay cả thần tế Thú Cổ Cung cũng không kiểm soát chúng được. Lúc đó mà huyết tu tới gần cũng sẽ bị huyết thú công kích.
Bọn họ đành phải trơ mắt nhìn huyết thú giống như thuỷ triều tràn vào bức tường Bắc Hải, nhấn chìm kẻ địch. Nhưng sau đó khi dọn dẹp chiến trường, họ mới nhận ra không hề có xác của mấy người Sư Bắc Hải.
Diệp Bạch Y thu hồi ánh mắt, giọng bình tĩnh: "Đây là sai lầm của ta. Huyết thú dù sao cũng là huyết thú, không biết nghe hiệu lệnh. Vốn tưởng có các vị thần tế Thú Cổ Cung, huyết thú sẽ không phát cuồng, không ngờ trận chiến kịch liệt hơn dự tính, dẫn tới bất ngờ phát sinh. Không phải lỗi của các ngươi."
Đám tướng lĩnh thở phào, bệ hạ rất uy nghiêm, trừng phạt rất nghiêm khắc.
Diệp Bạch Y quân pháp nghiêm ngặt, lúc đầu mọi người đều bị danh vọng Chiến thần chấn nhiếp, không ai dám lên tiếng phản đối. Sau đó thấy Diệp Bạch Y thủ đoạn tàn khốc, coi mạng người như rơm rác, mọi người còn thêm sợ hãi. Thú Cổ Cung điều huyết thú đến công thành, giảm mạnh số lượng thương vong, mọi người sinh lòng bội phục. Đến nay Diệp Bạch Y đại thắng, lại chủ động nhận khuyết điểm về mình, khí độ này khiến chư tướng không khỏi không tâm phục khẩu phục.
"Ta sẽ đích thân nói rõ với bệ hạ về việc này." Diệp Bạch Y nhìn quanh một vòng, nói tiếp: "Trận thắng này, đã làm vững thêm ưu thế cho Thần quốc ta. Từ nay, Ngũ Hành Thiên sẽ chỉ còn là một mỹ nhân không còn quần áo che chắn. Huống hồ chúng ta còn thu được ba toà Trấn Thần Phong, chính là đại thắng! Chư vị đã cực khổ, bệ hạ thưởng phạt phân minh, công lớn thế này, chắc chắn sẽ được hậu thưởng."
Chư tướng vui mừng, khom người: "Tạ đại nhân!"
Bắc Hải Bộ cản được Thần quốc một thời gian dài như vậy, chính là vì có hai đại lợi khí, một là bức tường Bắc Hải với sức phòng ngự siêu phàm, hai là năm toà Trấn Thần Phong với lực công kích khủng bố.
Nếu không có huyết thú, muốn công phá bức tường Bắc Hải, không biết phải chết thêm bao nhiêu người.
Thần quốc thèm thuồng Trấn Thần Phong đã lâu, lần này tuy không bắt được Sư Bắc Hải, nhưng lại lấy được ba toà Trấn Thần Phong, cũng là một cái đại công!
Bức tường Bắc Hải tổng cộng có năm toà Trấn Thần Phong, có hai toà trong quá trình tranh cướp bị đại sư trấn thủ kích nổ, tạo nên thương vong cực lớn. Chỉ lấy được có ba toà, nhưng Diệp Bạch Y đã rất hài lòng.
Tài liệu chế tạo Trấn Thần Phong luôn là mục tiêu Thần quốc bỏ bao công sức để lấy, nhưng Trưởng Lão Hội quản vụ này rất chặt, Thần quốc đưa qua rất nhiều thám tử, nhưng tới nay vẫn chưa thu hoạch được gì.
Bây giờ đoạt được Trấn Thần Phong, Thần quốc có thể thoải mái nghiên cứu, nói không chừng có thể chế ra Trấn Thần Phong phỏng chế cho Thần quốc.
Trấn Thần Phong là trọng khí chuyên dùng cho chiến tranh chân chính, nếu không có năm toà Trấn Thần Phong, sự uy hiếp của bức tường Bắc Hải ít nhất cũng bị hạ thấp một nửa.
Nếu Thần quốc có thể luyện chế Trấn Thần Phong cho mình, ưu thế của Thần quốc đối với Ngũ Hành Thiên sẽ tăng mạnh, các thành trong Man Hoang cũng không cản nổi bước tiến của Thần quốc nữa.
Diệp Bạch Y cười: "Nói tới mới nhớ ta chưa bao giờ leo lên Trấn Thần Phong, mọi người có đi với ta không?"
"Đại nhân nói đúng! Là vinh hạnh của chúng ta! Rốt cục cũng được mở mang kiến thức về Trấn Thần Phong, thực sự là hiếu kỳ đã lâu."
Ai nấy đều hào hứng hưởng ứng.
Trấn Thần Phong khiến ai nấy đều nhức đầu, nên ai cũng vô cùng hiếu kì với cấu tạo của nó.
Ba toà Trấn Thần Phong lặng lẽ nổi bồng bềnh giữa không trung, mặt ngoài chi chít vết thương do cả hai bên giành giật nhau tạo ra, nhưng chủ thể thì không có gì đáng lo, thần tế Thú Cổ Cung đã dùng Tinh Nguyên Đậu kích hoạt được nó, để nó nổi lên.
Càng đến gần, cảm giác ngột ngạt trấn thần phong càng tạo nên càng thêm mãnh liệt, một ngọn núi trôi nổi ngay trên đỉnh đầu, bóng mờ nó tạo ra làm người ta nghẹt thở.
Diệp Bạch Y không nhịn được cảm khái: "Trưởng Lão Hội kéo dài hơi tàn, không còn nhiều thời gian, nhưng chế tạo ra được món lợi khí kinh thế này, cũng quả là có năng lực."
Các tướng lĩnh có người gật đầu, có người im lặng không lên tiếng, vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp. Trừ những "hạt giống" ban đầu, tất cả huyết tu của Thần Chi Huyết đều đã từng là nguyên tu.
Trở thành huyết tu đã nhiều năm, nhưng kí ức những ngày còn là nguyên tu cũng không ai quên được.
Thần quốc mạnh lên, Trưởng Lão Hội suy sụp, thời thế xoay chuyển, khiến họ đều cảm thấy mình đổi phe là một chuyện vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Trấn Thần Phong, họ lại tự nhiên nhớ về những ngày xa xưa ấy.
Thần tế trên Trấn Thần Phong thấy Diệp Bạch Y, vội vã bay xuống, hành lễ: "Đại nhân!"
Diệp Bạch Y hỏi: "Thế nào? Có tìm ra gì không?"
Thần tế đợt này do Thú Cổ Cung đưa tới đều là những người học thức uyên bác, không ít người trong số họ đã tham gia phỏng chế Trấn Thần Phong.
Trấn Thần Phong có đại sư tọa trấn, chính là một pháo đài rất khó bị công phá, công phòng nhất thể, tới lui tự nhiên. Nhưng Trưởng Lão Hội đã quá yếu tàn, không còn đủ nhân lực vật lực, không luyện chế ra Trấn Thần Phong đầy đủ.
Đế Thánh nghĩ, nếu có đủ nhiều Trấn Thần Phong thì sẽ rất có khả năng tạo ra được sự uy hiếp với cả tông sư.
Vị thần tế này rất hưng phấn, khen không dứt miệng: "Xảo đoạt thiên công! Thực sự là xảo đoạt thiên công! Những suy đoán trước của chúng ta cũng không phải đều là sai cả. Đại nhân muốn lên đó? Trên đó cũng đã được quét dọn sạch sẽ..."
Đột nhiên, trên Trấn Thần Phong vang lên một giọng nói kinh ngạc: "Ai, ai trốn ở bên trong?"
Một luồng dao động nguyên lực mạnh mẽ đột ngột bùng ra.
Mọi người biến sắc.
"Bảo vệ đại nhân!"
Các hộ vệ bay vèo tới, chắn chung quanh Diệp Bạch Y.
Thời gian như dừng lại.
Chung quanh trở nên tĩnh lặng, Diệp Bạch Y kinh ngạc nhìn mấy người đang bay về phía mình. Những người đó đều là huynh đệ Lãnh Diễm bộ năm đó cùng theo hắn gia nhập Thần Chi Huyết.
Họ mở to mắt, muốn kêu lên, nhưng không buột ra được âm thanh nào, động tác chậm chạp hẳn đi.
Sau lưng họ có cái gì đó đang dần to ra, càng lúc càng sáng, sáng tới chói mắt, chói mắt đến mức Diệp Bạch Y không thấy rõ mặt mấy vị huynh đệ kia nữa.
Hào quang chói mắt bùng lên, nuốt lấy họ.
Diệp Bạch Y ngơ ngác, nước mắt tràn ra.
Lưng chạm mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm.
Ánh sáng chói mắt, nuốt chửng tất cả.
***
Một thung lũng cách bức tường Bắc Hải hơn năm mươi dặm, bên một thác nước nhỏ cao chừng hai trượng.
Tề Tu Viễn căng thẳng nhìn thác nước nhỏ chằm chằm.
Rầm, một thân ảnh khôi ngô quen thuộc từ trong thác nước đi ra.
Tề Tu Viễn kích động: "Đại nhân!"
Người từ trong thác nước đi ra, chính là Sư Bắc Hải. Cả người Sư Bắc Hải đẫm máu, mặt đen ám khói, râu ria xồm xàm, tóc tai ngổn ngang, mắt hổ lạnh lẽo âm trầm.
Sư Bắc Hải nhìn thấy Tề Tu Viễn, thở phào.
Tề Tu Viễn nhìn dáng vẻ của lão đại, giật mình: "Đại nhân bị thương?"
"Ta không sao." Sư Bắc Hải lắc đầu: "Là của kẻ địch."
Lúc trước Tề Tu Viễn đi về phía sau xây công sự, nhánh sông ngầm này chính là thành quả. Sông ngầm thông vào trong bức tường Bắc Hải, lối vào rất bí mật. Lúc trước chỉ là muốn để lại một tuyến đường để đào mạng, không ngờ lại thật sự phát huy được tác dụng.
Từng bóng người quen thuộc từ trong thác nước đi ra, Tề Tu Viễn càng thêm vui mừng.
Nhưng, sau khi đi ra mười bảy người, thác nước nửa ngày không có động tĩnh gì nữa.
Tề Tu Viễn tái mặt.
Sư Bắc Hải trầm giọng: "Đừng nhìn, sống sót chỉ còn có chừng này."
Tuy ông đã chuẩn bị xong kế hoạch rút lui, nhưng tình hình lúc đó quá hỗn loạn, bầy thú quá mãnh liệt không cho họ rút đi, nên gần như tất cả đội viên đều bị chìm trong thú triều.
Chỉ có mấy người họ thực lực cường hãn, mới tìm được đường thoát.
Bỗng nhiên mặt đất chấn động.
Sư Bắc Hải giật mình, mọi người đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sư Bắc Hải vọt lên đỉnh núi, mọi người điên cuồng chạy theo.
Sư Bắc Hải đứng trên đỉnh núi, nhìn về hướng bức tường Bắc Hải.
Một vầng sáng rực rỡ chói mắt đang tỏa ra.
Sóng trùng kích tạo nên một cơn gió lốc, mang theo dao động nguyên lực nồng nặc và sức nóng thổi rừng cây, tóc tai quần áo của Sư Bắc Hải bay phần phật. Làn gió từ bức tường Bắc Hải thổi tới là gió ấm, mang theo những tiếng cười sang sảng ấm áp của các chiến hữu, mang theo lời thề trang trọng năm đó của họ, là lời chào cáo biệt đi xa.
Được cùng mọi người kề vai chiến đấu, đời này không tiếc, nay đã đến lúc ly biệt, ta đi đây, mong mọi người bảo trọng.
Sư Bắc Hải đứng ngây ra, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.