Ngũ Hành Thiên

Chương 514

Dịch giả: pudzyn

“Năm xưa, gia tộc ngẫu nhiên lấy được hai cái không biết dùng làm gì. Đúng lúc cần thầy giỏi cho con trai mới lớn. Ta lấy một cái hiến cho Đại Tông, hi vọng con trai có thể bước vào đó. Đại Tông vui vẻ đáp ứng. Vật đó được tông sư coi trọng chắc chắn không phải là phàm vật, vì vậy không dám nói với người khác. Sau đó, Đại Tông có hỏi ta thì chỉ nói là có một thôi. Vật đó quan hệ quá lớn, Hoàng Hôn giữ kỹ, không ngộ kì diệu cũng đừng cho người khác biết. Vốn Thanh Hoa không cần lo lắng việc thành Đại sư. Nhưng nếu muốn bước lên Tông sư vạn tử nhất sinh, có được thêm vật ấy tương trợ..."

Mật hàm trong nhà gửi tới đã bị Đoan Mộc Hoàng Hôn phá huỷ, mỗi câu trong đó hắn đều đọc làu làu. Gia tộc cũng là hao hết tâm tư mới đưa hộp gỗ tới, sau còn mượn nhờ thêm Lục Minh Tú yểm hộ. Bởi vì thật ra, Lục Phủ mới chính là gia tộc mà Đại tông chính thức tín nhiệm chứ không phải là Mộc gia.

Xem qua mật hàm Đoan Mộc Hoàng Hôn mới biết thêm được nhiều chuyện.

Thực tế Đại tông thu hắn làm đệ tử chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Cũng bởi vì thế nên thái độ chẳng quan tâm của lão sư đối với hắn. Thái độ đối đã cũng khác xa so với hai vị sư huynh.

Nhưng, Đoạn Mộc Hoàng Hôn không thất vọng, chỉ là hiểu thêm ra mà thôi. Lão sư lạnh nhạt hắn, hắn cũng đối với lão sư như vậy.

Đoan Mộc Hoàng Hôn tâm cao khí ngạo, hắn cảm thấy dù không có lão sư cũng chả phải việc gì to tát. Đạo của bản thân là cần tự mình đi tìm.

Hiện tại hắn cảm thấy may mắn vì bị Sư Tuyết Mạn “Bắt cóc” đi. Tại Tùng Gian Cốc, hắn mới được yên tĩnh, rời xa những hỗn loạn, những lục đục tranh đấu và đấu đá nhau.

Hắn dùng tất cả sức lực và thiên phú để chăm chỉ tu luyện.

Như hiện tại là tốt nhất.

Nhất là, hắn tìm được con đường của mình, Thanh Hoa chi đạo của mình.

Trong rừng trúc, Đoan Mộc Hoàng Hôn ngồi dưới đất, nhắm nghiềm hai mắt, hai tay cầm hộp gỗ cũ kĩ như là đang ngủ.

Đồ án Thanh Hoa hiện ra không ngừng di chuyển dưới người vô cùng đẹp đẽ.

Tiếng gió diu diu, lá trúc phiêu linh bay múa, nhưng chỉ cần bay tới phạm vi ba trượng thì bị một lực lượng vô hình đẩy ra.

Cứ sau nửa canh giờ, đồ án Thanh Hoa lại biến đổi hình dạng.

Mỗi ngày hai mươi tư loại biến hóa, ngày ngày không ngớt, hôm nay không giống ngày mai.

Hai mươi ngày trôi qua, Đoan Mộc Hoàng hôn diễn hóa ra bốn trăm tám mươi loại Thanh Hoa bất đồng.

Thanh Hoa của Đoan Mộc gia bắt nguồn xa xưa, thời gian đằng đẵng, từ sâu xa của thời đại tu chân. Đoan Mộc gia có hơn hai nghìn chủng loại Thanh Hoa, nhưng nhiều cái đã không còn tác dụng.

Mỗi khi có thêm một loại biến hóa, nguyên lực của Đoan Mộc Hoàng Hôn lại nồng đậm thêm một phần.

Trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn có một cái kho điển tịch thật lớn, hắn đang đánh tan nó ra rồi lại tổ hợp lại.

Đây là bắt đầu của một quá trình dài.

Đoan Mộc Hoàng hôn rất chờ mong.

------

Lâu Lan tận tâm tận lực chuẩn bị canh Nguyên lực cho mọi người. Lúc trước, các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm cảm thấy lúng túng khi lên Thiết Lâu Kiếm Tháp. Hiện tại, họ miệt mài tu luyện vô số lần kiếm thức đơn giản mà trước đây họ vẫn phàn nàn và cười nhạo.

Không có gì có sức thuyết phục hơn thực chiến.

Tấm ván gỗ với nét chữ được viết bằng máu tại Nịnh Mông Doanh Địa khiến nhiều người khiếp sợ. Đó là lần đầu tiên bọn họ sử dụng kiếm để tuyên bố với thế giới. Bọn hắn bị lực lượng của chính mình làm cho kinh hãi, khiến phải nhận thức lại Kiếm Tháp, cũng là một lần nữa nhận thức bản thân.

Bọn hắn sẽ lột xác về chất sau khi hoàn thành quá trình này.

Bọn hắn vừa mới phát hiện nên còn mơ hồ lắm, thức tế là bọn hắn có thể trở lên mạnh mẽ hơn nữa.

Do Ngải Huy bị thương, Cố Hiên tạm thời giữ vị trí Thiên Quyền, đây là lần đầu hắn cảm nhận được áp lực cực lớn mà Ngải Huy phải chịu. Cố Hiên không phải kẻ mềm yếu, không buông bỏ. Áp lực cường đại giống như đá mài đao, là động cơ cho hắn không ngừng tiền bộ.

Hôm nay, Ngư Bối Thành vật tư sung túc, hằng ngày còn được cung cấp canh nguyên lực Mọi người hiểu rõ tại thời loạn thế, có được một hoàn cảnh như vậy thực không dễ dàng.

Không cần đốc thúc, mọi người vẫn điên cuồng tu luyện.

Bên cạnh Kiếm Tháp, còn có một người nữa, chính là Hà mù

Ông thân mang trọng trách.

Là người chế tạo Thiết Lâu Kiếm Tháp, một thứ kỳ quái (cv: à, nó hình chòm sao bắc đẩu, như cái gáo dừa vậy đó ^^), ông mới hoàn thành giai đoạn thứ nhất và đang tiếp tục giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ.

Vẫn là chế tạo kiếm, nhưng không phải là chế tạo đại kiếm mà là chế tạo kiếm cho đội viên Lôi Đình Chi Kiếm dùng.

Hiện tại, kiếm của mọi người to nhỏ bất đồng. Chủng loại không đồng nhất, phần lớn là kiếm tùy thân lúc trước, dùng luyện tập thì được nhưng dùng để chiến đấu, vẫn có vài vấn đề.

Vì vấn đề này, Ngải Huy giao nhiệm vụ chế tạo kiếm cho Hà mù.

Lôi Đình Chi Kiếm có ba trăm người, tức là ba trăm thanh kiếm. Kể thêm thay đổi do tiêu hao, hư hỏng tối thiểu cần năm trăm thanh.

Số lượng không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề làm Hà mù đau đầu nhất là dạng gì kiếm mới thích hợp cho Lôi Đình Chi Kiếm. Thân là binh khí sư, ông có yêu cầu cực cao đối với binh khí bản thân chế tạo, không phải tinh phẩm không xuất xưởng.

Mặc dù Thiết Lâu Kiếm Tháp là do một tay mình chế tạo nhưng ông không hiểu cách sử dụng. Tới khi cuộc chiến xảy ra, biết được uy lực của Kiếm Tháp, ông mới biết Kiếm Tháp hoạt động như thế nào.

Những ngày qua, ông một mực canh giữ kiếm tháp, cẩn thận xem cách Kiếm Tháp hoạt động, xem cách các đội viên tu luyện.

Liên tục xem xét cảm nhận, cuối cùng trong lòng cũng có ý tưởng.

Trờ lại lò rèn, ông bắt đầu chế tạo.

Kim loại phía trên Bạch Diễm phía dưới, kim loại giống như khối băng dễ dàng bị nung chảy thành nước thép. Ông bắt đầu thêm vào nhiều loại tài liệu, động tác nước chảy mây trôi, tràn ngập mỹ cảm. Lại cho thêm một loại tài liệu, nmặt ngoài ước thép xuất hiện sắc thái gợn sóng (ba văn). Các loại sắc thái gợn sóng ở bên ngoài nước thép nóng bỏng kết hợp với nhau tạo thành vẻ diễm lệ sáng lạn rung động

Hà mù chăm chú, lòng bàn tay tỏa sáng bao phủ nước thép. Nước thép mỗi lần biến hóa đều ở trong lòng bàn tay.

Nguyên lực nước thép chấn động đang không ngừng biến hóa.

Bàn tay tỏa ra hào quang đột nhiên trở lên lạnh, mặt ngoài nước thép cũng theo đó có thêm một tầng sương lạnh, nước thép hóa thành thỏi kim loại. Diễm lệ sáng lạn rung động, như thỏi kim loại đông cứng, hình thành hoa văn tuyệt đẹp.

Hà mù không dừng lại mà dùng Tuyết Dung Nham chuẩn bị từ trước xối lên thỏi kim loại.

Xoẹt.

Thanh âm vang dội lẫn với tàn lửa bay lên, hoa văn trên thỏi kim loại xuất hiện rạn nứt.

Hà mù cầm búa đập lên thỏi kim loại, vụn kim loại rơi đầy ra, lộ ra kim loại màu trắng bạc bên trong.

Một khối kim loại màu trắng nhạt giống như thủy tinh được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp những cánh hoa mềm mại mảnh khảnh, đẹp không sao tả xiết. Đường vân hình cánh hoa lẫn với ánh sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời đẹp mắt tới cực điểm.

Hà mù hài lòng thì thầm: "Hoa lê hiện ngân quang, sau này gọi là Lê hoa thiểm ngân. Sống không uổng cuộc đời này, Sống không uổng cuộc đời này a!"

Cánh hoa trắng như tuyết, tựa như hoa lê thực thể.

May mắn Ngải Huy không có thời gian quản, nếu không thêm một cái tên như "Bạch diễm", vậy ông sẽ phải hộc máu.

Hà mù rất kích động, đây là thỏi kim loại cao giai nhất ông từng chế ra. Có thể tự mình sáng tạo ra một loại tài liệu, lại có quyền đặt tên, có thể lưu danh thiên cổ là việc mà binh khí sư nào cũng mơ ước.

Ông không thể không thừa nhận, tuy rằng trình độ đặt tên của Khải Huy làm cho người ta bó tay, nhưng Bạch Diễm hay Tuyết Dung Nham thật sự là phát minh vô cùng tuyệt vời.

Nếu binh khí sư không có hai lợi khí này thì ông không thể nào luyện chế ra Lê Hoa Thiểm Quang.

Phấn khởi vì luyện chế thành công Lê Hoa Thiểm Quang nên Hà mù hoàn toàn không cảm thấy mệt nhọc chút nào mà bắt tay luyện chế trường kiếm.

Ông đã có ý tưởng về hình dạng của trường kiếm, Lê Hoa Thiểm Quang đã luyện chế thành công, như vậy khó khăn lớn nhất đã vượt qua.

Chả mấy chốc ông đã luyện chế ra cái đầu tiên, rồi lại mang tiêu hủy.

Thứ hai, lại tiêu hủy.

Ông không biết mệt mỏi lầm lũi chế tạo, lần nọ nối tiếp lần kia nhưng vân không làm thỏa mãn.

Phân khởi dần tan, thất bại liên tục làm ông ngày càng mệt mỏi.

Ông ngừng lại, ngồi ở bên cạnh lò lửa ngẩn người.

Bất tri bất giác, đêm khuya đã buông xuống. Đỉnh đầu sao sáng, gió đêm lặng lẽ.

Lâu Lân đưa canh nguyên lực tới: "Hà Vĩ, canh Nguyên lực của ông đây."

Hà mù hồi phục tinh thần, nhận canh nguyên lực, cười nói: "Cảm ơn Lâu Lan."

Lâu Lan vui vẻ nói: "Không cần cám ơn, Hà Vĩ. Chờ về sau, Lâu Lan còn muốn học tập luyện chế binh khí của Hà Vĩ."

"Không thành vấn đề." Hà mù sảng khoái đồng ý. Ông vừa uống Nguyên lực, vừa thoải mái hỏi: "Lâu Lan, tại sao cần học tập luyện chế binh khí?"

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Có thể kiếm tiền, trước kia Lâu Lan và Ngải Huy, chính là dựa vào luyện chế binh khí kiếm tiền."

Hà mù nhịn không được cười ồ, ông không nhắc Lâu Lan là hiện tại Ngải Huy đâu thiếu tiền. Tùng Gian Cốc, Tuyết Dung Nham chính là núi vàng. Cho dù hiện tại vật giá leo thang, các loại tài liệu ở Tùng Gian Cốc vô cùng đầy đủ, tình hình đã không còn như trước kia rồi.

Ông cười nói: " Lâu Lan cần phải cố gắng lên."

Lâu Lan ra sức gật đầu: "Lâu Lan nhất định sẽ chăm chỉ theo Hà Vĩ học tập."

Ăn xong mỹ vị canh Nguyên lực, lại nghe giọng nói vui vẻ của Lâu Lan, Hà mù cảm giác mệt mỏi đã bị quét sạch.

Nhìn thấy Hà mù tiếp tục suy nghĩ, Lâu Lan không quấy rầy mà lặng lễ rời đi.

Sau khi tổng kết suy nghĩ trước kia của bản thân Hà mù phát hiện ra vấn đề: Ông không ra khỏi mạch suy nghĩ bình thường.

Kích phát và thúc giục, nguyên lực là vấn đề bình thường đầu tiên cần suy nghĩ. Nhưng lại không thích hợp dùng với Lôi Đình Chi Kiếm.

Các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm chỉ có kiếm chiêu vô cùng đơn giản, bọn họ không cần cân nhắc vấn đề Nguyên lực. Các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm cần nhất là cái gì? Dựa quan sát nhiều ngày của Hà mù, cái này vô cùng rõ ràng, đó chính là tính đồng bộ!

Tính đồng bộ mới là nhân tố quan trọng nhất ảnh hưởng tới uy lực của Lôi Đình Chi Kiếm.

Đây cũng là khác biệt lớn nhất của Lôi Đình Chi Kiếm với các chiến bộ khác, chưa từng có chiến bộ nào như thế. Người kia vũ lực suy yếu đến tình trạng như thế, thế mà càng làm đoàn đội hợp tác tăng tiến hà khắc đến tình trạng như thế.

Thật sự là biến thái, cấu tứ phi phàm a!

Chiến bộ biến thái như thế, phi phàm như thế, đương nhiên cần một thứ không giống người thường, phải là vũ khí phi phàm biến thái!

Cảm xúc Hà mù bành trướng, nhiệt huyết sôi trào.
Bình Luận (0)
Comment