Ngũ Hành Thiên

Chương 533

Dịch & biên: hoangtruc

Bàn Tử vác theo hai người, tốc độ như cũ không suy giảm. Hắn tựa như một quả đạn pháo tiếp đất rồi nhanh chóng nảy lên, hoặc là một đầu…dã trư đang nhảy lên xuống.

Thân thể to béo, vậy mà nhẹ nhàng đến kì lạ.

Chỉ có lúc rơi xuống mặt đất là như đạn pháo nện xuống, bùn đất bắn lên từng đám, thanh thế kinh người.

Bàn Tử thở hổn hển, toàn thân bốc đầy hơi nước, hai chân như đeo chì nhưng lại không dám dừng lại trong chốc lát.

Hắn cảm nhận được mặt đất chấn động, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Trước kia, mỗi khi có đàn dã thú gào thét đi qua, cũng tạo chấn động như vậy. Lúc này làm gì có dã thú nào nữa, chấn động vừa rồi đã dọa đám Hoang thú hoảng sợ bỏ chạy thục mạng, tuyệt đối không dám quay lại.

Chỉ có một khả năng, kỵ binh của địch nhân!

Hầu như toàn bộ khí lực từ khi còn bú sữa đều được Bàn Tử lôi ra hết, nghiến răng nghiến lợi, guồng chân chạy như điên.

Chấn động càng lúc càng gần, Bàn Tử sắp khóc rồi.

A Huy, nhanh tới cứu ta!

Tổ Diễm trên vai Bàn Tử hồi phục tinh thần. Vốn bản thân y bị trọng thương, suy yếu không chịu nổi. Từ lúc Bàn Tử vác đi đến khi vừa mới tỉnh dậy y còn chưa nhận ra, sau đó mới phát hiện Bàn Tử chạy trốn rất nhanh, y mới phản ứng tới. Hóa ra Bàn Tử này bình thường đều giả bộ a, là gia hỏa này lười biếng.

Mỗi lần đi ra ngoài, đều là Tổ Diễm mang theo Bàn Tử phi hành.

Tổ Diễm phản ứng được, lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái. Mang Bàn Tử phi hành nhiều lần như vậy, lần này cho Bàn Tử vác một lần không tính là quá phận!

Nhưng rất nhanh sau đó, Tổ Diễm liền thấy hối hận.

Bàn Tử chạy xóc nảy xóc nảy, rơi xuống đất rất mạnh, không có nửa điểm giảm xóc. Không lâu lắm thì Tổ Diễm đã bị xóc nảy đến choáng váng, muốn nôn cả ra ngoài, cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rã ra thành từng mảnh.

Nguy hiểm chí mạng khiến Bàn Tử chạy trốn ngay giữa rừng núi, tựa như một đầu lợn rừng đầy linh hoạt.

Lợn rừng da dày thịt béo tất nhiên không có việc gì cả. Thế nhưng Tổ Diễm lại bị chạc cây, bụi cỏ trước mặt quất vào người xối xả như mưa. Da thịt Tổ Diễm trắng như tuyết không ngừng xuất hiện từng vệt đỏ bầm, ngang dọc khắp người vô cùng thê thảm.

Y hữu khí vô lực nói: “Ngươi thực sự….không thể….chạy nhẹ nhàng hơn sao?”

Một câu ngắn ngủi bị Bàn Tử rung cắt làm ba đoạn. Tổ Diễm thiếu điều thở không ra hơi.

Thanh âm Bàn Tử đầy nghẹn ngào: “Còn nói nhảm nhiều vậy sao? Đổi người thử xem?”

Tổ Diễm sửng sốt một chút, nhẹ giọng lại: “Ngươi khóc cái gì? Mệt thì nghỉ ngơi một chút, không cần gấp gáp vậy đâu.”

Bàn tử bật khóc lên: “Còn không gấp gáp được sao? Địch nhân sắp đuổi tới nơi rồi!”

Tổ Diễm ngây ngốc. Y tập trung tư tưởng nghe ngóng, sắc mặt chợt biến, vội vàng hối thúc: “Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau lên!"

Bàn Tử khóc ròng nói: “Ta cũng muốn chạy nhanh lên a, nếu không đổi người?”

Mặt mũi Tổ Diễm đầy lo lắng. Y còn đang không biết phải làm sao, chợt quay qua bên kia thấy ngay khuôn mặt chết không nhắm mắt của Tổ Xuân, lập tức giận tím mặt: “Còn mang theo cái thứ này làm gì? Địch nhân sắp đuổi tới nơi rồi, ném đi nhanh!”

Bàn Tử ngừng khóc: "Không ném!"

Sắc mặt Tổ Diễm ngốc trệ: “Không ném? Lửa cháy đến đít rồi còn không mau ném?”

“Đây là chiến lợi phẩm của ta! Ta còn chưa lục soát đâu!” Ngữ khí Bàn Tử chém đinh chặt sắt: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thu hoạch trên chiến trường tuyệt đối không thể ném!”

Tổ Diễm: "..."

Thanh âm ầm ầm sau lưng càng rõ ràng, mặt đất rung chuyển, chỉ thanh thế đó thôi đã khiến sắc mặt Tổ Diễm tái nhợt.

Thời điểm này Bàn Tử lại tỉnh táo: “Không phải sợ, kỳ thật không tính là gì. Có lần ta và A Huy từng nhìn thấy Hoang thú di chuyển, tràng diện đó mới gọi là đồ sộ.”

Tổ Diễm cảm giác mình có chút không hiểu Bàn Tử. Bình thường nhát gan như chuột, lười đủ điều, tham tài đến mức khiến người khác tức lộn ruột, đến lúc này còn không chịu ném chiến lợi phẩm đi, là dạng điển hình của muốn tiền hơn mạng. Thế nhưng lại chính tên này, vừa rồi còn giết chết Tổ Xuân, im lặng tự mình cải tiến Địa Hỏa tháp pháo.

Lúc này nguy hiểm đến vậy, đã không vứt bỏ mà còn chuyện trò vui vẻ với y.

Thế nào mà thế giới này lại có người mâu thuẫn đến kỳ quái như vậy?

Tổ Diễm nhanh chóng phát hiện, Bàn Tử không chạy thẳng tắp, mà quanh co khúc khuỷu, phương hướng không ngừng biến hóa.

Y không nhìn được mà hỏi: “Sao lại không chạy thẳng một mạch về hướng trú quân?”

"Ngốc a!" Cho dù là đang chạy như điên, Bàn Tử cũng không khỏi liếc mắt tức giận nói: “Lần sau nhớ kỹ a, lúc chạy trốn nhất định không được chạy thẳng tắp. Nếu không dã thú rất dễ đuổi kịp.”

Tổ Diễm vô thức hỏi: "Vì cái gì?"

“Sao ngươi lại đần như vậy? Vấn đề đơn giản đến nỗi ta không biết phải trả lời làm sao. Làm sao ngươi tấn thăng lên đại sư được vậy? Không phải đi cửa sau chứ…”

Tổ Diễm vừa định phản bác lại thì tiếng ầm ầm sau lưng vọng đến điếc tai, mơ hồ còn nhìn thấy bóng người.

"Ở đằng kia!"

Phía xa xa sau lưng truyền đến quát chói tai.

Bàn Tử mới rồi còn hăng hái, sắc mặt lại đại biến, kêu thảm một tiếng: "Má ơi!"

Dưới chân sinh gió, như một cơn gió lốc xuyên qua, không ngừng thẳng tiến trong rừng.

Ánh mắt Hình Sơn nhìn chằm chằm gắt gao vào thi thể trên bờ vai của bóng người trơn trượt phía xa kia, sắc mặt gã xanh mét, mắt trừng muốn rách ra.

Tổ Xuân!

Cho dù đó chỉ là bóng lưng, nhưng Hình Sơn dám khẳng định mình tuyệt đối không nhìn lầm.

Tổ Xuân đã đi theo gã nhiều năm, rất được gã tín nhiệm. Giao tình giữa hai người đã sớm vượt qua cấp trên cấp dưới thông thường. Lúc này nhìn thi thể Tổ Xuân, không hiểu sao trong lòng Hình Sơn chợt nổi lên bi phẫn, lớn tiếng thét dài.

Cảm nhận được bi phẫn của chủ nhân, Liệt Hoa Đầu Lang cũng ngửa đầu khàn giọng hú vang. Bộ lông đen tuyền chợt lóe sáng lên những đóa hoa đỏ tươi, hóa thành từng đóa hỏa diễm rơi xuống rồi dần tách khỏi thân thể nó, bồng bềnh bốn phía xung quanh. Cả người nó lúc này không có sắc lông nào khác, chỉ một màu đen tuyền sáng bóng như lụa. Nó ngẩng đầu hú dài, thần tuấn phi phàm.

Chân trước Đầu Lang đạp mạnh xuống mặt đất, hoa lửa bắn ầm ầm ra bốn phía. Nó chở Hình Sơn bay lên trời, đánh tới cái bóng dáng đang chạy trốn phía xa kia.

Săn mồi là bản năng nó am hiểu nhất. Ánh mắt nó một mực tập trung gắt gao vào con mồi đang chạy như điên.

Nhưng mà dường như cái tên mập mạp kia đã sớm dự đoán trước được. Thân hình hắn gập mạnh lại, mượn nhờ một thân đại thụ ngăn trở lấy tầm mắt nó. Sau đó liên tục quỷ dị đổi hướng mấy lần, Đầu Lang phát hiện ra con mồi vậy mà đã thoát khỏi tỏa định của nó.

Ầm!

Đầu Lang như một tòa núi nhỏ nặng nề nện trên mặt đất, bốn chân bắn ra tia lửa, mang theo một đám bùn đất hỗn tạp gào thét bắn tung ra. Như một lưỡi búa khổng lồ vung lên, toàn bộ cây cối trong phạm vi mười trượng bị chặt đứt ngang thân, rồi bị đám tia lửa đốt thành tro bụi. Núi đá nứt vỡ, đá vụn bắn tung tóe vào trong rừng, nặng nề như từng mũi tên, phát ra từng tràng thanh âm phốc phốc.

Đầu Lang lưu lại mặt đất một cái hố sâu cháy đen rộng mấy trượng, lại bay lên trời.

Hỏa diễm đang thiêu đốt trong con mắt như bảo thạch đỏ thẫm của nó. Nó bị con mồi chọc giận.

Con mồi béo mập kia, dị thường giảo hoạt, thân hình không ngừng biến hóa, trơn trượt như lươn. Lúc thì đột nhiên ở bên trái, lại đột ngột rẽ phải, đôi khi mượn nhờ cây cối che chắn, đôi khi lại lẩn trốn trong bụi cỏ um tùm.

Dù thế nào thì con mồi luôn khéo léo chặt đứt khí thế tỏa định của nó. Đây cũng là lần đầu tiên nó phải ra sức săn mồi mà không chút nương tay như vậy.

Hình Sơn trên lưng sói từ nổi giận đã tỉnh táo lại. Gã vốn là một nhân vật kiêu hùng, càng phẫn nộ lại càng tỉnh táo. Lúc này gã dị thường tỉnh táo, hàn khí tản ra quanh người.

Người nào quen thuộc Hình Sơn lúc này, nhất định sẽ chạy trốn thật xa. Bọn họ biết rõ đại nhân Hình Sơn khi đã nổi giận, là đáng sợ cỡ nào!

Hình Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng trơn trượt dị thường kia. Trong lòng gã không thể không thừa nhận, đây là tên tham tiếu tặc nhất mà gã từng gặp. Thật sự không thể đánh giá người khác qua bề ngoài, không ngờ thân thể mập mạp lại có thể linh hoạt đến như vậy!

Đây vẫn là lần đầu tiên gã nhìn thấy tên tham tiếu có thân hình như thế, lại lợi hại đến vậy!

Chẳng qua, có lợi hại mấy cũng chỉ là một tên tham tiếu.

Gã cười lạnh, tháo cây đại phủ màu đen treo bên cạnh thân con Đầu Lang xuống.

Bàn Tử cảm nhận được lúc này hoàn toàn khác trước. Toàn thân hắn đỏ bừng tựa như người say rượu, mồ hôi vốn đầm đìa trên người lúc này lại không còn thấy đâu nữa, gân xanh nổi đầy cổ như muốn nổ tung ra, mắt hắn trừng lớn đầy sợ hãi. Khí tức tỏa ra càng thêm nặng nề, ẩn ẩn còn thấy được cả ngọn lửa màu đỏ.

Tổ Diễm được vác trên vai còn nghe thấy cả tiếng tim như trống đập, cơ bắp toàn thân căng cứng của Bàn Tử. Khí tức nặng nề còn nhìn thấy ngọn lửa đó chính là dấu hiệu của Hỏa nguyên lực tiêu hao hầu như không còn, đã chuyển sang thiêu đốt rồi.

Bàn Tử...

Tổ Diễm có một loại cảm động không hiểu được, sống mũi cay cay. Có thể từ đóng băng tỉnh lại được, có thể gặp được đồng bạn tốt như vậy, thật sự khiến người ta vui vẻ!

Y không do dự nói: “Bàn Tử, bỏ hai chúng ta xuống đi!”

Bàn Tử không nói tiếng nào, vùi đầu chạy như điên, thân thể mập mạp to lớn rung rung, tựa như một đầu lợn rừng điên cuồng.

Tổ Diễm cao giọng hô lớn: “Bàn Tử, mau ném chúng ta xuống đi!”

Bàn Tử vẫn không nói tiếng nào, như không nghe thấy vậy.

Tổ Diễm phát giác được không đúng, giãy dụa quay người lại nhìn vào mặt Bàn Tử, toàn thân chấn động.

Con ngươi trong mắt Bàn Tử tan rã, không có tiêu cự, chỉ còn lại ánh lửa trắng phiêu phù bên trong.

----------------

Tùng Gian cốc.

Chưởng Kiếm sử luyện thêu thùa đã trở thành đối tượng quan sát của mọi người lúc rảnh rỗi trong tu luyện hàng ngày. Hình ảnh từng tên tráng hán lực lưỡng cầm Tú Hoa Châm trong tay, trán đầy mồ hôi, tỉ mỉ thêu từng li từng tí, thật sự rất có cảm giác tiếu lâm.

Bên cạnh bất chợt lại vang lên tiếng răn dạy khiển trách của Ngải Huy.

“Chậm chậm một chút, nhanh như vậy làm gì? Trên tay ngươi đang cầm đao hay búa hả?”

“Tập trung chú ý vào, tâm thần ổn định. Biết ổn định là như thế nào không? Là dù sau lưng có người định chém vào mông ngươi một nhát, ngươi vẫn cứ bình tĩnh thêu cho xong xuôi.”

Trong đám người, có kẻ cao giọng hỏi lại: “Lão đại, vậy còn cái mông kia thì sao đây?”

“Cái mông?” Ngải Huy nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thêu xong thì bổ xung lại thôi.”

"Ha ha ha..."

Mọi người cười đến nghiêng phải ngã trái. Hồn nhiên quên mất lúc bọn họ mới luyện tập trong Thiết Lâu Kiếm Tháp cũng từng bị mọi người cười vang như vậy.

Ánh mắt Thạch Chí Quang nhìn chằm chằm vào Tú Hoa Châm trong tay, hết sức chăm chú. Mọi người cười vang nhưng y vẫn mắt điếc tai ngơ, không thể không nói đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới lạ. Lúc trước, khi tu luyện y có một loại khoái cảm với tốc độ nhanh chóng. Tốc độ càng nhanh thì y lại cảm giác thời gian lưu động càng chậm lại.

Nhưng mà yêu cầu thêu thùa là tốc độ phải chậm. Thế nhưng khi chậm tới một mức nhất định, y lại kinh ngạc phát hiện dường như lại cảm giác được thời gian lưu động nhanh hơn.

Y không biết người khác có như thế này hay không?

Khi cảm nhận tốc độ thời gian tăng nhanh, y lại cảm nhận được một loại “chậm” khó nói nên lời được. Tinh thần y ổn định dị thường, ổn định như một tảng đá giữa dòng sông thời gian. Thời gian tựa như nước sông, trôi lướt qua mặt ngoài của tảng đá, nhưng mỗi chi tiết ấy lại rõ ràng đến từng khía cạnh.

Cảm nhận vô cùng kì lạ khiến y trầm mê vào trong đó.

Y phát hiện thiên phú của mình là có sự mẫn cảm khác thường với tốc độ. Bất kể là Phi Xa Kiếm nhanh như điện hay thêu thùa chuyên chú chậm chạp, y đều sẽ sinh ra một loại cảm nhận như vậy. Nhưng y vẫn khó mà biết được rõ ràng, những cảm nhận này có tác dụng gì?

Y đành hỏi riêng qua ý lão đại. Lão đại suy nghĩ một chút rồi bảo y nên tìm hiểu cẩn thận thêm nữa.

So với thêu thùa, tốc độ khi y tìm hiểu cẩn thận càng thêm chậm chạp, nhưng cảm giác của Thạch Chí Quang lại càng thêm mãnh liệt.

Ngải Huy nhìn thoáng qua Thạch Chí Quang, trong lòng thầm khen ngợi.

Trong ba gã Chưởng Kiếm sử, Thạch Chí Quang có thiên phú xuất sắc nhất, tiến vào trạng thái cũng nhanh nhất.

Hả? Ngải Huy như có cảm giác gì đó, không khỏi nhìn lại Thạch Chí Quang, sắc mặt khẽ động.

Sợi tơ trong tay Thạch Chí Quang đột nhiên nổi lên vầng sáng nhàn nhạt, rung động ông ông.
Bình Luận (0)
Comment