Dịch & biên: Đậu Bắp"Lại đến!"
Rầm!
Một âm thanh rền rĩ vang lên, ngay trước đó, một luồng bạch sắc hỏa quang dũng mãnh lao ra từ họng tháp pháo.
Mập mạp thân hình trùng xuống, mồ hôi quanh thân bốc hơi nghi ngút.
Gò núi phía xa đột nhiên bị nổ tung, đá vụn văng khắp nơi.
Tràng diện đồ sộ ập vào trong mắt mọi người khiến âm thanh sợ hãi, thán phục vang lên đầy trời.
"Oa ha…Mập mạp thật là lợi hại quá!"
"Cái gì mập mạp?!! Mập mạp là để cho ngươi gọi đấy à? Quá sức bậy! Kêu Bàn sư!"
"Đúng a, mập mạp hiện tại đã là đại sư rồi. Từ giờ phải gọi là Bàn sư a."
"Nhưng là…Bàn sư thực sự nghe có chút không được uy phong a!"
"Không uy phong cũng phải gọi!"
…
Mọi người mỗi người một lời, dào dạt hứng thú quan sát Mập mạp biểu diễn. Theo thời gian trôi qua, Trọng Vân Chi Thương cũng từ trong tổn thương nghiêm trọng dần khôi phục lại. Trên đường gặp những binh đoàn khác, bọn hắn luôn nhận được sự tôn trọng từ phía họ. Việc này thực sự đã khiến cho sinh mệnh của những nguyên tu luôn ngụp lặn ở tầng dưới chót như bọn hắn thêm tươi mới, vinh quang biết bao.
Bọn hắn tự hào mà ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước đi với đời, tinh thần cũng như diện mạo biến đổi tới long trời lở đất a.
Thương vong tuy thảm trọng, nhưng bọn hắn là người chiến thắng, đã cùng nhau làm lên một sự kiện mà trong mắt người khác được coi là nhiệm vụ bất khả thi, là kỳ tích.
Vượt qua gian khổ giành được thắng lợi, chi chiến bộ bị cho là tay mơ như bọn hắn đã có sự tăng trưởng vượt bậc về cả tinh, khí, thần. Bọn hắn đã không còn phải sợ hãi bất cứ địch thủ nào nữa. Mà thương vong quá mức thảm trọng cũng khiến bọn hắn không chút vênh váo, tự đắc mà đánh rơi bản tâm.
Mập mạp hiện tại chính là đại hồng nhân ( người mang may mắn) của Trọng Vân Chi Thương. Ngày đó, nếu không phải hắn cuối cùng xuất ra một pháo "thương bạch hỏa" uy lực quỷ dị, làm cho Liệt Hoa Huyết Bộ tiếp cận sụp đổ thì thắng lợi có thuộc về bọn hắn không là cả một vấn đề. Mà cho dù có thắng lợi đi nữa, cái giá phải trả sẽ càng thảm thiết hơn bội phần.
Mỗi lần hạ trại, Sư Tuyết Mạn đều sẽ yêu cầu Mập mạp biểu diễn thị uy tháp pháo.
Mà tới tận bây giờ, Mập mạp vẫn không có rõ ràng được đại sư chi đạo của mình là cái hình dáng gì. Sư Tuyết Mạn dù xuất thân thế gia, học thức rộng rãi cũng ít nhiều không giải thích được tình trạng của hắn.
Khả năng pháo kích của Mập mạp đã trở nên hoàn toàn bất đồng so với trước.
Đồng dạng là một tòa tháp pháo, nhưng Mập mạp sử dụng thì uy lực phát ra so với đội viên khác quả thật là thiên xoa địa viễn. Thông thường, khi hỏa tu pháo kích chỉ có thể phát ra được một luồng hồng diễm hẹp dài, sát thương mang tính xuyên thấu là chủ yếu. Nhưng tới tay Mập mạp, họng pháo liền phun ra luồng lửa mãnh liệt gấp bội, hỏa quang thuần bạch sắc, rừng rực thiêu đốt. Thương tổn do pháo kích tạo ra càng thêm đa dạng. Có một lần chiến đấu, thương bạch hỏa hiện ra lại sinh ra hiệu quả bạo tạc ( nổ tung), thậm chí có chỗ còn oanh ra hàng loạt vết tích theo quy tắc vòng tròn.
Nhưng…cái chính là Mập mạp không hiểu được nguyên cớ.
Kể cả Mập mạp, những người khác ngoại trừ sợ hãi, thán phục ra thì đều quy tất cả nguyên do cho may mắn. Duy chỉ có Sư Tuyết Mạn, nàng nhạy cảm nhận thấy được sự ra đời của một chức nghiệp hoàn toàn mới.
Tên Mập mạp này đã trở thành vị đệ nhất "tháp pháo đại sư" từ trước tới nay.
Trong nhận thức chung, mọi người đều khong quá coi trọng đối với tháp pháo. Bởi lẽ nó với tư cách là một vũ khí mới, thời gian xuất hiện thật sự quá ngắn ngủi. Không chỉ bên ngoài, mà ngay trong Tùng Gian Cốc cũng không đủ coi trọng với tháp pháo. Nếu như không phải ngày đó Trọng Vân Chi Thương tuyển nhận đại lượng hỏa tu, Sư Tuyết Mạn cũng sẽ không nghĩ tới lợi dụng tháp pháo để chiến đấu.
Hỏa tu mới gia nhập, tất cả đều là thực lực thấp kém. Mặc dù có Tuyết Dung Nham trợ giúp tu luyện, nhưng để đạt tới yêu cầu tinh nhuệ thì còn cần rất nhiều thời gian. Chỉ là nhờ vào yêu cầu mồi lửa không cao, hơn nữa uy lực tháp pháo cũng mạnh mẽ, nhờ vậy mới lọt được vào mắt Sư Tuyết Mạn. Trải qua thời gian đầu nghiệm chứng, cuối cùng cũng trở thành được một trong những loại vũ khí tiêu chuẩn của Trọng Vân Chi Thương.
Thời điểm đó, bọn hắn còn phải nhờ cậy Kiều Mỹ Kỳ thu mua một đám vòi của Thổ Tương Thú để luyện chế tháp pháo.
Với việc vị đệ nhất tháp pháo đại sư Bàn tử xuất hiện, uy lực của tháp pháo đã phát sinh biến hóa về chất.
Hỏa tu thông thường điều khiển tháp pháo liền giống như bản cường hóa của cung tiễn mà thôi. Uy lực mặc dù lớn hơn hẳn so với cung tiễn thông thường, nhưng tiết tấu ( tần suất) công kích lại bị chậm hẳn đi. Thêm nữa là nhân lực để điều khiển nó đòi hỏi quá nhiều người.
Nhưng với sự xuất hiện của chức nghiệp tháp pháo đại sư này, khuyết điểm của tháp pháo liền biến mất, thay vào đó là uy lực càng khủng bố hơn. Và quan trọng nhất là có thể lựa chọn càng nhiều chiến thuật hơn.
Trở thành đại sư chưa bao giờ là dễ dàng, bất kể chức nghiệp là gì. Gã mập mạp này là đánh bậy đánh bạ mà tấn chức, cho nên vị tháp pháo đại sư kế tiếp bao giờ xuất hiện thì chỉ có ông trời mới biết nổi. Nhưng chỉ cần biết chức nghiệp tháp pháo đại sư xuất hiện, vậy có nghĩa là tiềm lực khai thác của tháp pháo chắc chắn vượt xa kỳ vọng lúc ban đầu của mọi người.
Sư Tuyết Mạn đang tính toán biện pháp để đào móc triệt để tiềm lực của tháp pháo, nàng cẩn thận hỏi thăm Mập mạp từng cái chi tiết một.
"Thời điểm pháo kích, ngươi khống chế như thế nào?"
"Có thể cảm nhận được Tuyết Dung Nham trong họng pháo sao? Trạng thái của nó là gì?"
…
Mập mạp bị giày vò tới đầu như muốn nổ tung. Hắn có cảm giác như trở lại những tháng ngày còn ở cạnh Ngải Huy, luôn bị xoay vần trong cái sở thích bới lông tìm vết của Ngải Huy. Trong nội tâm Mập mạp mặc dù đối với việc vô tình tấn chức đại sư cũng dương dương đắc ý không ít, nhưng hắn tuyệt đối không dám tỏ vẻ gì trước mặt Thiết Nữu. Ngay cả Ngải Huy còn phải khuất phục trước dâm uy của Thiết Nữu, thì hắn tốt nhất là ngoan ngoãn nhận mệnh của một cục cưng nhu thuận, đáng yêu vẫn hơn.
Theo những tư liệu mà Sư Tuyết Mạn thu nhập được càng nhiều, đặc điểm của tháp pháo đại sư cũng dần hiện ra chút hình dáng.
Nàng hỏi Mập mạp: "ngươi cảm thấy tháp pháo vẫn còn có không gian để cải tiến sao?"
Mập mạp bật thốt: "Đương nhiên là có!"
Quả nhiên như vậy! Sư Tuyết Mạn nhủ thầm, nàng hỏi tiếp: "Chỗ nào còn có thể cải tiến nữa?"
Mập mạp vặn vặn mấy đầu ngón tay, nói: "Kết cấu của tháp pháo có thể đơn giản hóa hơn a. Ngươi xem loại hình đơn thể tháp pháo ta tự chuẩn bị lúc trước ấy. Chỉ có điều là độ bền của nó không khả quan lắm. Nếu mà Ngải Huy cũng dùng tháp pháo thì tốt rồi, đảm bảo tên kia đã sớm đem tháp pháo sửa tới chính hắn cũng nhận không ra luôn. Còn có pháo quản ( họng pháo), tuy vòi của Thổ Tương Thú cũng rất tốt, nhưng cường độ cũng vẫn hơi kém một chút. Số lượng Tuyết Dung Nham trong một lần pháo kích nhiều một chút, nó liền chịu không nổi rồi. Còn nữa, vị trí đặt Tuyết Dung Nham trong Hỏa Trì cũng quá không an toàn đi..."
Mập mạp thao thao bất tuyệt, giống như đang đọc thuộc lòng một bài diễn thuyết về công nghệ tháp pháo vậy.
Tổ Diễm ngồi một bên lắng nghe tới ngây người. Cái bộ dạng chậm rãi, đĩnh đạc lúc này của Mập mạp khiến hắn như gặp quỷ rồi. Trong tiềm thức của hắn, Mập mạp chính là điển hình của loại "vật nuôi" cả ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết đi. Hắn nếu không ăn thì chính là nằm, nếu có thể nằm sẽ tuyệt đối không ngồi, mà nếu có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng.
Sư Tuyết Mạn thoáng thấy có người tới gần, bèn cắt ngang Mập mạp: "Vậy việc cải tạo tháp pháo liền giao cho ngươi phụ trách!"
Mập mạp hai mắt tỏa sáng, việc này quá hợp khẩu vị của hắn đi, nhưng ngay sau đó liền khổ não nói: "Nhưng chúng ta không có binh khí sư a, nếu hiện tại Hà sư ở đây thì tốt rồi."
Sử Tuyết Mạn rất dứt khoát đáp: "Việc này ta sẽ tìm biện pháp."
Mập mạp nghe vậy liền thoáng vui vẻ, xong lại rầu rĩ: "Lại phải động não a!"
Sư Tuyết Mạn nói tiếp: "Hiện tại có một nhiệm vụ trước tiên giao cho ngươi đây."
Nàng nhìn thoáng qua cách đó không xa, nguyên tu phụ trách cảnh giới đang ngăn lại một đám người. Cầm đầu là một hán tử mặc áo giáp, theo bên cạnh y là một đám hộ vệ.
Mập mạp có chút mông lung hỏi: "Nhiệm vụ gì vậy?"
Sư Tuyết Mạn nói: "Ngươi thấy đám người kia không? Bọn họ đối với Địa Hỏa Tháp Pháo của chúng ta rất là hứng thú, ngươi phụ trách tiếp đãi bọn họ a."
Mập mạp tức thì bất động, ngây ngô chỉ vào mũi mình: "Ta?!!"
Sư Tuyết Mạn khẳng định: "Ngươi chính là đệ nhất tháp pháo đại sư từ trước tới nay, đương nhiên phải do ngươi ra mặt."
Mập mạp một bộ dạng tiểu nhân đắc chí: "Vậy chẳng phải ta đây rất lợi hại sao?!!"
"Đương nhiên!" Sư Tuyết Mạn tranh thủ rèn sắt còn nóng: "Ngươi chính là vũ khí bí mật đem tới thắng lợi, lần này công lao của ngươi tuyệt đối là lớn nhất."
Mập mạp có chút thẹn thùng: "Cái này là nỗ lực của tất cả mọi ngươi a."
Xong liền lên tông giọng hỏi gấp: "Vậy là ta được ban thưởng sao?"
"Có!" Sư Tuyết Mạn rất dứt khoát trả lời: "Lần này Thiên Tâm Thành đưa tới khá nhiều thứ, ngoại trừ Trấn Thần Phong, còn có một lô bảo vật. Ngươi được ưu tiên chọn trước. Ngoài ra ta đặc cách phê chuẩn thưởng riêng cho ngươi một trăm vạn khỏa Tinh Nguyên đậu!"
Mập mạp tức thì hoa tâm nộ phóng, hai mắt sáng ngời, xoa xoa bàn tay nói: "Đây…đây thực..ta sao có thể không biết xấu hổ, thực không biết xấu hổ…"
Hiện tại cũng không phải là thời gian Ngũ Hành Thiên thái bình của năm đó, sản lượng của Tinh Nguyên đậu sụt giảm mạnh. Một trăm vạn khỏa Tinh Nguyên đậu tuyệt đối là một khoản cự bút chân chân chính chính.
"Nhưng là tài lực của chiến bộ ngươi cũng nắm được rồi." Sư Tuyết Mạn đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngươi cảm thấy tháp pháo có thể dễ dàng bị phỏng chế không?"
Mập mạp ngẫm nghĩ rồi nói: "Cái này thì không khó rồi, tới ta còn có thể vật lộn ra được đơn thể tháp pháo thì người khác sao lại không được. Chẳng lẽ bộ thủ đại nhân lo lắng có kẻ khác bắt chước tháp pháo của chúng ta? Nhưng kể cả như vậy thì bọn họ cũng lấy không ra Tuyết Dung Nham mà sử dụng a."
Sư Tuyết Mạn lại hỏi: "Nói vậy nghĩa là bọn họ không thể không hỏi mua Tuyết Dung Nham của chúng ta đi?"
Mập mạp hai mắt tức thì sáng rỡ, lấp lánh kim tiền: " Ai ui má ơi, tại sao sinh ý tốt như vậy ta lại không có ý thức được sớm cơ chứ! Đây rõ ràng là ưu thế độc đại của một nhà chúng ta, có nó thì bao nhiêu tổn thất đều có thể bù đắp a!"
Sư Tuyết Mạn nói: " Vậy cho nên, ngươi nhất định phải khiến bọn họ kiến thức nhiều một chút uy lực của tháp pháo, khiến họ càng động tâm hơn nữa. Cái này cũng chỉ có người thạo kinh thương như ngươi mới làm được. Làm được không?"
Mập mạp vỗ vỗ bộ ngực phì nộn cam đoan: "Chắc chắn không có vấn đề!"
Sư Tuyết Mạn mang theo Mập mạp hướng tới đám người đang bị ngăn cản phía xa đi tới, phóng khoáng nói: " Ta là Sư Tuyết Mạn, chẳng hay các vị là?"
Hán tử mặc áo giáp hạ thấp tư thế, kính trọng hành lễ nói: "Tại hạ quân trang bất tiện, không thể hành lễ, mong Sư bộ thủ thứ lỗi. Tại hạ là Kha Trữ, bộ thủ của Lam Kỳ chiến bộ."
Sư Tuyết Mạn nhã nhặn đáp: " Gặp qua Kha bộ thủ."
Theo thời thế, hiện nay chiến bộ mới lập nhiều vô số kể, rất nhiều chiến bộ vô danh xuất hiện, giống như nấm mọc sau mưa vậy.
Kha Trữ thoáng đảo qua gò núi vừa bị nổ tung, có chút ngạc nhiên hỏi: "Vừa diễn luyện phải chẳng chính là tháp pháo trong truyền thuyết a?"
Nghe thấy cụm từ "tháp pháo trong truyền thuyết" khiến Sư Tuyết Mạn không kìm được thoáng mỉm cười, gật đầu đáp: "Phải."
Kha Trữ tinh thần phấn chấn, tỏ ra ngượng ngùng hỏi: "Thật sự là có chút mạo muội, nhưng không biết Sư bộ thủ có thể cho phép tại hạ được tới quan khán một hai chăng?"
Sư Tuyết Mạn thoải mái nói: "Có thể. Vậy để cho Tiền đại sư thay mặt ta hướng dẫn mọi người tìm hiểu a. Vị này chính là đệ nhất tháp pháo đại sư của chúng ta, trong trận chiến với Liệt Hoa Huyết Bộ chính là bằng vào sức một mình giành lại thắng lợi cho toàn quân chúng ta a."
Kha Trữ vốn tưởng cơ mật bậc này, Sư Tuyết Mạn nhất định sẽ giữ bí mật sâm nghiêm. Vậy mà không ngờ nàng lại hào phóng như thế, tới đại sư tháp pháo cũng đưa ra triển lãm. Trong lòng hắn vạn phần mừng rỡ, không ngừng cảm ơn rối rít: "Vậy rất cảm tạ rồi! Thật sự rất cảm tạ bộ thủ! Làm phiền Tiền sư rồi!"
Địa Hỏa Tháp Pháo, danh tiếng của loại vũ khí mới này trước không có gì, nhưng hôm nay chính là chạm tay có thể bỏng a. Theo chi tiết chiến đấu của Trọng Vân Chi Thương được công bố, phân tích sâu sắc. Rất nhiều người đều khẳng định bí quyết chiến thắng là nằm ở Địa Hỏa Tháp Pháo.
Sư Tuyết Mạn hoàn lễ đáp: "Kha bộ thủ quá khách khí rồi."
Mập mạp ở một bên càng là ưỡn ngực, hóp bụng, một bộ dạng ngạo nhiên, hướng đám người Kha Trữ gât gật đầu: "Đi theo ta."
Kha Trữ cùng thuộc hạ liền hấp tấp theo sát sau lưng Mập mạp.
Tang Chỉ Quân trợn mắt, há hốc mồm nhìn theo đám người bọn họ, tới khi đã cách xa mới lắp bắp nói: "Đại nhân, đây là.."
Sư Tuyết Mạn thu lại nụ cười, hướng về phía xa xa trầm tư, một lát sau bèn nói: "Lần này chúng ta gặp phải thương vong quá lớn. Nếu như không có Mập mạp vào giấy phút nguy nan tấn chức đại sư, thương vong của chúng ta sẽ thảm trạng gấp bội. Ta đã nghĩ tốt rồi, nếu như chúng ta được trang bị tốt hơn, thực lực mạnh hơn chút nữa, thì liệu thương vong có hay không sẽ giảm đi một chút? Có thể giảm hi sinh của một người đội viên, đối với chúng ta đều là đáng giá. Huống chi, Liệt Hoa Huyết Bộ cũng mới chỉ là một chi huyết bộ, sau này chúng ta đụng phải thần bộ thì làm sao đây?"
Tang Chỉ Quân và Khương Duy lâm vào trầm mặc, lời Sư Tuyết Mạn vừa nói khiến hai người bọn họ đồng cảm sâu sắc.
Sư Tuyết Mạn nói tiếp: "Chúng ta hiện tại cần càng nhiều vật tư, càng nhiều tiền tài càng tốt. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng lớn mạnh, trong chúng ta mới có thể nhiều hơn người sống sót."
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía tháp pháo cách đó không xa.
Mập mạp đang thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung giới thiệu về tháp pháo. Đám người Kha Trữ lại càng là tập trung lắng nghe, trên mặt bừng bừng hâm mộ.