Dịch & biên: hoangtrucNgải Huy còn không biết Thiết Nữu bên kia đang tận lực chào hàng Tháp Pháo.
Hắn vẫn như thường ngày, tu luyện trên đỉnh núi, hấp thu lôi đình trong đám mây.
Đột nhiên hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía dãy núi rậm rạp nơi xa xăm.
Có người đến!
Ngải Huy nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, cảm giác kéo dài, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh, dị thường rõ ràng.
Hắn “nhìn” thấy một người, vác theo một lá cờ trắng, từng bước từng bước đi sâu vào trong rừng, hướng tới Tùng Gian cốc. Tuy không nhìn rõ tướng mạo người kia, nhưng vẫn nhận ra được động tác vụng về, thực lực thấp kém.
Bỗng nhiên hắn ồ lên một tiếng, nhìn về một phương hướng khác.
Hôm nay là ngày gì, mà nhiều khách đến như vậy?
Ngải Huy lắc đầu, hóa thành một đạo kiếm quang, đáp xuống trước mặt đám Cố Hiên đang tu luyện, nói với y: “Ngừng lại đã! Có hai tốp khách đang đến, cho mấy người đến nghênh đón đi.”
------------------------
Hoắc Đạt thật không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên của bản thân, lại là đi vận hàng. Gã rất muốn từ chối. Tốt xấu gì gã cũng là Đại sư, Đại sư cũng có tôn nghiêm chứ.
Vận hàng? Không phải giỡn chơi đó chứ?
Thế nhưng khi nhìn tới gương mặt ngưng trọng nghiêm túc và lo lắng không thể che dấu trong mắt thành chủ….
Được rồi, thành chủ đối xử với mình không tệ lắm! Gã chỉ đành tự an ủi mình như vậy.
Cố gắng kìm nén không để gương mặt quá rúm ró, gã miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi ông chủ trực tiếp lấy một lượng Tinh Nguyên đậu kinh người đặt trước mặt, ánh mắt Hoắc Đạt lập tức trợn tròn.
Lúc ấy, gã mới tin rằng đây quả nhiên là một nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu!
Không riêng gì gã, khi ông chủ xuất ra Tinh Nguyên đậu, toàn bộ phủ thành chủ vốn còn âm thanh thì thầm xôn xao đột nhiên yên tĩnh lại. Hào quang tỏa ra từ Tinh Nguyên đậu cũng với chấn động nguyên lực đầy lực sát thương, không phân biệt già trẻ trai gái.
Sau đó ông chủ ân cần dặn dò, nói đối phương chưa bao giờ thích ký sổ, không nhìn thấy tiền tuyệt đối không giao hàng. Còn nói tính khí đối phương rất không tốt, ngàn vạn lần không được xung đột, vân vân…
Hôm nay Hoắc Đạt cõng theo đám Tinh Nguyên đậu này, bay lượn trên bầu trời.
Nói thật, đây là lần đầu tiên gã tiếp xúc với nhiều Tinh Nguyên đậu đến vậy. Thậm chí trong tình hình đặc biệt đấy, gã còn xúc động mà sinh ra ý niệm tà ác nữa.
Nếu bản thân cuốn gói lấy khoản này rồi bỏ trốn? Nhưng cuối cùng lí trí gã đã chiến thắng xúc động. Thế đạo như hiện nay, có thể gặp được ông chủ như thành chủ đã vô cùng may mắn. Nếu ôm khoản này bỏ trốn, như vậy cũng chẳng có chốn nào cho gã dung thân nữa cả.
Hiện tại gã rốt cục cũng hiểu rõ, muốn biết phi hành có mệt hay không còn phải xem sau lưng cõng theo thứ gì. Lưng cõng Tinh Nguyên đậu nặng trịch, nhưng hắn lại không thấy nửa điểm mệt mỏi, một đường bay với tốc độ nhanh nhất mà mình có.
Nhớ tới dặn dò của ông chủ, gã xuất ra lá cờ ông chủ chuẩn bị cho. Mặt trên lá cờ viết một chữ “Kiều” rất bắt mắt.
Ông chủ sợ gã bị ngộ thương. Hoắc Đạt lại không cho là đúng, bản thân gã tốt xấu gì cũng là Đại sư, làm sao dễ dàng bị ngộ thương được? Cho dù huyết bài ở doanh trại Ninh Mông truyền đi đầy thần kỳ, nhưng Hoắc Đạt vẫn cảm thấy mình không dễ bị thương như vậy.
Chẳng qua lúc này gã muốn đến sớm một chút, hoàn thành nhiệm vụ được giao. Vì thành chủ đã nói, cấp tốc, tốc độ càng nhanh càng tốt.
Một lát sau, trước mặt gã đã xuất hiện vài bóng người.
Tinh thần Hoắc Đạt chấn động. Từ trước đến nay, Tùng Gian cốc thần bí, đủ loại tin đồn lưu truyền rộng rãi, khiến gã rất hiếu kỳ. Bất kể là Ngải Huy được xưng là “Lôi Đình Kiếm Huy”, hay Sư Tuyết Mạn như mặt trời ban trưa, còn có đệ tử Đại Tông là Đoan Mộc Hoàng Hôn đều có các sự tích được lưu truyền rất rộng rãi. Ngày nay lại còn có thêm một vị Tháp Pháo Đại sư, là vị Tháp Pháo Đại sư đầu tiên, Tiền Đại.
“Tùng Gian có mãnh hổ” những lời này chủ yếu là nói về cách nhìn của mọi người đối với Tùng Gian cốc. Trong ấn tượng của mọi người, Tùng Gian cốc không lớn, nhân số không nhiều, nhưng thứ không thiếu nhất…lại là cao thủ!
Song, khi Hoắc Đạt thấy rõ người đến, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Đều rất bình thường!
Nhìn qua, cảnh giới nguyên lực không bằng hộ vệ Thính Lôi thành, không có gì đặc biệt cả.
Người đến nhìn lá cờ trên người Hoắc Đạt, lên tiếng hỏi: "Các hạ là?"
Hoắc Đạt không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Tại hạ là Thính Lôi Thành Hoắc Đạt, phụng mệnh của thành chủ, đặc biệt đến quý cốc khẩn cấp đặt hàng một lượng Tuyết Dung Nham."
Đối phương nhìn gã một cái: "Đi theo ta."
Trên đường đi, Hoắc Đạt vẫn luông đánh giá lấy vài nguyên tu Tùng Gian cốc này, trong lòng vô cùng thất vọng, chấn động nguyên lực phù phiếm đơn bạc, chưa đủ mạnh mẽ, thiếu khuyết tâm tính cảnh giới, tùy tiện để hở sau lưng mình như vậy.
Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Tùng Gian Cốc?
Hoắc Đạt thầm thất vọng. Xem ra trên đời này không thiếu chuyện lừa gạt người trong thiên hạ, cố làm ra vẻ huyền bí mơ hồ, lừa dối ánh mắt mọi người.
Đi sau lưng đám nguyên tu Tùng Gian cốc, Hoắc Đạt đi vào một tòa thành bằng đất trống rỗng.
Thành này... Thật xấu!
So với Thính Lôi thành phồn hoa, thành đất này có quy mô nhỏ đến thương cảm, chế tác vô cùng thô ráp, lại không có bất kỳ năng lực phòng hộ nào. Lúc này trong lòng Hoắc Đạt đã thất vọng đến cực độ, gã chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, không muốn dây dưa lấy một khắc ở đây thêm nữa.
Nguyên tu Tùng Gian cốc đưa Hoắc Đạt đến một gian phòng trống trước mặt, chép miệng nói: “Vào trong chờ xem!”
Hoắc Đạt không giận mà lại bật cười, thực lực Nguyên tu Tùng Gian Cốc kém cỏi, tính khí nhưng lại rất ngang ngược kiêu ngạo a!
Thân là Đại sư, Hoắc Đạt đến chỗ nào cũng đều được lấy lễ mà đối đãi. Bị sai đến kêu đi thế này là lần đầu tiên gã nhận lấy từ khi tấn chức lên Đại sư đấy. Gã cũng muốn nhìn xem, Tùng Gian cốc đến cùng có bao nhiêu lực lượng.
Gã ngẩng đầu bước đi, tiến vào gian phòng.
Gian phòng trống trơn, chỉ có một bàn đá, trên mặt bàn bày biện một bình trà và mấy cái chén sứ.
Có điều Hoắc Đạt cảm thấy ngoài ý, là trước bàn còn có một người.
Người này vóc người béo núc béo ních, toàn thân là thịt nhão, nhìn qua đầy chật vật, tu vi lại thấp kém. Tên béo này vừa thở hổn hển, vừa rót lấy chén trà, nghe tiếng bước chân sau lưng bèn quay đầu nhìn lại.
Tên béo nhìn thấy Hoắc Đạt, ôn hòa cười cười hỏi gã: “Cũng đến mua Tuyết Dung Nham?"
Vừa nói, lão vừa với tay lấy thêm một chén sứ, cầm ấm trà rót đầy, đặt lên mặt bàn phía ghế trống bên kia: “Đến đây uống chút trà đã, phi hành mất không ít thời gian hả?”
Tinh thần Hoắc Đạt cảm thấy thư thả, đi qua ngồi xuống, cẩn thận nói: “Làm phiền."
Gã nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lông mày nhăn lại, mùi vị thật không ra gì! Gã ở Thính Lôi thành, hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, làm sao uống qua thứ trà thô lậu này?
Bàn Tử cười híp mắt hỏi: "Huynh đệ ở thành nào vậy?"
"Thính Lôi Thành, Hoắc Đạt." Hoắc Đạt tùy ý hỏi: "Các hạ là?"
Tên béo ha ha cười nói: "Ta ở Tân Quang Thành đấy, An Sửu Sửu."
Lạch cạch.
Bàn tay Hoắc Đạt run lên, chén trà rơi xuống đất, nước trà vung vãi.
---------------------
Thiên Tâm thành.
“Nàng ta cự tuyệt?”
Giọng nói của Diệp phu nhân bình thản như nước, nhưng Niên Thính Phong lại rùng mình, hắn cúi đầu nói: “Đúng, Sư Tuyết Mạn nói Trọng Vân Chi Thương tạm thời không cần nhiều Đại Sư như vậy, cảm tạ ý tốt của phu nhân."
Diệp phu nhân khẽ cười một tiếng: "Người trẻ tuổi, chí khí như thế, cũng nên bị va đầu, mới biết được thế giới này là cái dạng gì."
Niên Thính Phong: "Phu nhân nói đúng."
Diệp phu nhân bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Tháp Pháo có chuyện gì xảy ra?”
Niên Thính Phong có chút bất đắc dĩ nói: "Trọng Vân Chi Thương ven đường, cứ hạ trại là sẽ biểu diễn Tháp Pháo chi thuật, cho phép đứng ngoài quan sát, còn có thể vào doanh tham quan. Thuộc hạ đoán ý đồ đó, hẳn là muốn bán thêm Tuyết Dung Nham.”
Diệp phu nhân kinh ngạc: “Con gái Sư Bắc Hải cũng trở thành con buôn như vậy sao? Không giống tác phong của nàng ta a.”
Niên Thính Phong đắn đo đáp: "Thuộc hạ cũng suy đoán, đó phải chăng là ý tứ của Ngải Huy."
Diệp phu nhân hỏi: "Giá cả Tuyết Dung Nham trên thị trường hạ rồi hả?"
Niên Thính Phong lắc đầu: "Không có."
Diệp phu nhân ồ một tiếng: “Đám người đó làm cách nào được chứ? Tháp Pháo chi thuật tuy mạnh, nhưng tiêu hao Tuyết Dung Nham quá lớn, không phải ai cũng có khả năng.”
Niên Thính Phong bẩm báo: "Nghe nói bọn họ có phát hiện mới, hỏa dịch Ất đẳng cũng có thể dùng được, chỉ cần pha trộn thêm chút ít Tuyết Dung Nham, uy lực của Tháp Pháo cũng không hạ thấp đi nhiều.”
Diệp phu nhân đặt chén trà xuống, không hiểu sao có chút bực bội trong lòng.
Trưởng Lão hội đã sớm nghiên cứu qua Tháp Pháo. Tháp Pháo là lợi khí lợi hại hàng đầu, nhưng giá trị chế tạo đắt đỏ, hơn nữa phải cần sử dụng Tuyết Dung Nham, thành ra giá cả phi thường đắt đỏ. Bản thân Tháp Pháo cũng có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như cần có khung cố định, tần suất công kích không cao, vân vân…nên chỉ thích hợp cho công thành hoặc phòng thủ.
Bởi vì những khuyết điểm này của Tháp Pháo, nên tuy rất lợi hại nhưng Trưởng Lão hội cũng chưa từng cảnh giác đến nó.
Thật không ngờ, Sư Tuyết Mạn vậy mà dùng Tháp Pháo, đạt được thắng lợi lớn như vậy.
Hơn nữa, thái độ Sư Tuyết Mạn thay đổi so với bình thường, gắng sức chào hàng Tháp Pháo chi thuật. Mà Diệp phu nhân càng không ngờ là, cái khuyết điểm cực lớn là tiêu hao Tuyết Dung Nham vậy mà đã có cách khắc phục.
Vốn bà ta đang có ý định dấy lên tranh đấu giữa Tùng Gian cốc và Tân Quang thành, không nghĩ tới lại bị Sư Tuyết Mạn phá rối.
Diệp phu nhân càng thêm âm trầm. Tháp Pháo thịnh hành sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng sâu xa, tạo thành trùng kích chí mạng với kế hoạch Đại Sư Chi Quang của bà ta.
Nếu như nói Tông sư là gốc rễ của một quốc gia, thì Đại sư chính là bộ phận quyết định thắng bại trên chiến trường.
Số lượng và thực lực Đại sư ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực của một chi chiến bộ. Mà Tháp Pháo lại là vũ khí có thể uy hiếp được Đại sư. Lúc trước, chỉ có Tùng Gian cốc mới có Tháp Pháo, mà số lượng lại không nhiều.
Nhưng hôm nay, Tháp Pháo càng thịnh hành, tác dụng của Đại sư trên chiến trường trực tiếp bị suy giảm lớn.
Diệp phu nhân đã đánh cược toàn bộ thẻ bạc vào kế hoạch Đại Sư chi quang, không nghi ngờ gì sẽ bị hao tổn lớn nhất.
Bà ta trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi có biện pháp nào?"
Niên Thính Phong cắn răng nói: "Lợi hại của Tháp Pháo là nằm ở Tuyết Dung Nham. Nếu chúng ta có thể nắm giữ Tuyết Dung Nham..."
Bàn tay hắn đưa lên không trung, cong tay nắm chặt lại.
Vẻ mặt của Diệp phu nhân biến đổi không ngừng.
Niên Thính Phong nói đúng là cách thức một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã, nhưng trong này có rất nhiều chướng ngại. Sư Tuyết Mạn vừa đạt được thắng lợi, có danh vọng như mặt trời ban trưa, có công với Thiên Ngoại Thiên. Lúc này đối phó với Tùng Gian cốc, chính là một hồi đánh cược cực lớn đối với danh vọng của chính Thiên Tâm thành. Mọi người sẽ chất vấn Thiên Tâm thành về công chính công bằng.
Đại nghĩa, là vũ khí trọng yếu nhất mà Diệp phu nhân nắm trong tay.
Còn nữa, thực lực Tùng Gian Cốc cũng làm cho Diệp phu nhân vô cùng kiêng kị. Vẫn không có người nào biết rõ được làm thế nào mà đám đại sư đều thất bại bỏ mình cả.
Đổi lại là một thế lực khác, đã sớm bị san bằng rồi.
Nên làm gì bây giờ?
Diệp phu nhân không kìm lòng được mà nắm chặt nắm đấm. Cho dù phải trả cái giá thế nào, thì chiến dịch Đại Sư Chi Quang không thể thất bại được!
Bà ta hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết: “Nếu muốn làm Tùng Gian cốc biến mất, ngươi có cách nào hay không?”