Ngũ Hành Thiên

Chương 557

Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp

Toàn bộ nơi đóng quân của Trọng Vân Chi Thương ngập trong bầu không khí bận rộn.

Hai ngọn Trấn Thần Phong vô cùng chói mắt. Người ở trên Trấn Thần Phong chỉ giống như một con kiến nhỏ xíu. Mọi người đang làm quen với Trấn Thần Phong, bởi với một thứ đồ sộ như vậy, để sử dụng thành thạo hoàn toàn không phải là việc đơn giản.

Quá trình Trọng Vân Chi Thương làm quen với Trấn Thần Phong tương đối thuận lợi, bởi dẫu sao Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân cũng đã từng đóng quân ở Trấn Thần Phong, biết tường tận về cách thức điều khiển. So ra, Binh Nhân và Thiên Phong còn rất nhiều việc phải làm, bên phía họ không có ai từng tiếp xúc với Trấn Thần Phong, không thể không phái người đến Trọng Vân Chi Thương học tập.

Có Tang Chỉ Quân chỉ huy, nhờ vậy Sư Tuyết Mạn mới có thể sắp xếp được thời gian rảnh để chữa trị thương tích của bản thân.

Tổn thương bên trong cơ thể bắt nguồn từ việc hấp thụ quá nhiều nguyên lực hệ thủy ẩn chứa tạp chất. Ngay khi vào trong cơ thể, những tạp chất này sẽ lắng lại thành cặn, để loại bỏ chúng là điều vô cùng khó khăn. Kéo dài càng lâu, mức độ tổn thương của cơ thể sẽ càng lớn. Hơn nữa, loại tổn thương này mang tính vĩnh cửu, không thể nào hồi phục lại như cũ được. Nếu không phải là thời điểm sống còn, Nguyên Tu tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.

Sư Tuyết Mạn thả lỏng toàn bộ thể xác và tinh thần, tay cầm Vân Nhiễm Thiên, chân bước xéo lên, mắt nhìn tập trung vào mũi thương.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tư thế đó không hề suy chuyển, nàng giống hệt như một bức tượng.

Dần dần, ở đầu mũi thương tỏa ra một sợi sương xám mảnh như sợi tóc. Sợi sương đó vô cùng kỳ lạ, nó không hề tiêu tan vào không khí.

Vù!

Sư Tuyết Mạn từ từ thu thương về.

Với tình trạng thương tích như thế này, cho tới giờ vẫn không có bất kỳ cách chữa nào hiệu quả. Nhưng dù gì Sư gia cũng là nhà giàu sang quyền thế, tích trữ đủ các loại đồ vật kỳ lạ quý hiếm. Mưa dầm thấm đất, tầm hiểu biết của Sư Tuyết Mạn vượt xa so với người bình thường.

Vừa rồi nàng đã sử dụng bản Vô Cấu Thiên không trọn vẹn. Ngay từ khi còn nhỏ nàng đã lục lọi khắp kho chứa điển tịch, việc này có tác dụng rất lớn đối với nàng.

Vô Cấu Thiên chỉ là một bản điển tịch không trọn vẹn, không đầu không đuôi. Những bản điển tịch không trọn vẹn như thế này, hầu như gia tộc nào cũng có, trên cơ bản đều được lưu truyền lại từ thời đại Tu Chân. Có rất nhiều bản ẩn chứa ý nghĩa tinh túy kỳ diệu, có rất nhiều bản khai sáng cho mọi người, có rất nhiều bản có tác dụng tham khảo về Nguyên lực.

Tuy rằng tất cả mọi gia tộc đều có, nhưng có rất ít nhà chuyên sâu nghiên cứu những bản điển tịch không trọn vẹn này. Một trong những nguyên nhân là những bản điển tịch không trọn vẹn này thường được viết bằng loại văn tự tối nghĩa huyền ảo, rất khó hiểu. Một nguyên nhân khác là những bản điển tịch này không thành hệ thống, nội dung vụn vặt lẻ tẻ. Có một số bản thậm chí còn hoang đường, khiến cho người ta cảm thấy không thể tin tưởng được. Phải bỏ ra một lượng tinh lực khổng lồ, nhưng kết quả thu được lại không đáng kể. Đương nhiên, tất cả các gia tộc sẽ không đời nào tình nguyện dồn hết tinh lực vào những bản điển tịch thiếu hụt này.

Nếu Sư Tuyết Mạn không khắc khổ tập trung vào học tập từ nhỏ, kiến thức vững chắc, e rằng đã quên mất tự bao giờ.

Xét theo nội dung, Vô Cấu Thiên đúng ra chỉ bao gồm nội dung về luyện thể, nhưng không hiểu sao lại có liên quan đến tinh thần, vô cùng kì diệu. Sư Tuyết Mạn chỉ định thử một lần với tâm lý cầu may, nhưng đến lúc này nàng lại phát hiện ra thực sự có tác dụng.

Nàng xòe bàn tay ra, làn da dường như đã trơn bóng hơn trông thấy.

Tạp chất trong cơ thể đã bị bỏ khá nhiều, nhưng dựa theo tiến độ này, nàng vẫn cần một thời gian dài nữa. Thế nhưng, hiện giờ thứ mà nàng thiếu nhất chính là thời gian. Công việc của Trọng Vân Chi Thương bề bộn, không bao lâu nữa là lại sẽ có một trận chiến ác liệt, lúc này làm sao nàng còn có thời giờ để mà thong thả chữa trị chấn thương? Có thể duy trì tình trạng ổn định, không chuyển biến xấu đi đã là tốt lắm rồi.

Thực lực của nàng giảm xuống tầm một phần mười.

Sau khi lên chức đại sư, bất cứ tiến bộ dù là nhỏ nhoi nào cũng đều vô cùng khó khăn.

Nàng ra khỏi phòng, lập tức phát hiện ra các đội viên đang xúm lại một chỗ, thỉnh thoảng lại hét lên ầm ĩ.

Nàng lặng lẽ đi qua bên đó, phát hiện thì ra mọi người đang xem quả đậu lưu ảnh. Cảnh tượng đang chiếu làm cho nàng sững lại mất một thoáng.

"Ôi, chẳng có đoạn hình ảnh nào xuất hiện mặt của ta cả. Quá thua lỗ, một cơ hội vang danh thiên hạ như vậy mà lại tuột khỏi tay!"

"Ngươi còn tốt chán, ít ra còn có hình ảnh từ sau lưng! Ta thì sao, bị cái cây hoàn toàn che khuất."

"Phát pháo cuối cùng của Bàn Sư thật sự là dữ dội!"

"Còn phải nói, nếu Bàn Sư không tấn chức vào thời điểm mấu chốt, lần này chúng ta đã rắc rối to."

...

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán. Khi xem đoạn hình ảnh này, người ngoài sẽ rung động, nhưng người trong cuộc là họ thì lại cảm thấy bình thường. Tất cả họ đã vật lộn để thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của chiến tranh, đến giờ đã có thể tương đối thản nhiên xem lại trận chiến thảm thiết đó.

Tang Chỉ Quân, Khương Duy nhận ra sự xuất hiện của Sư Tuyết Mạn, hai người bước tới gần chỗ nàng.

Sư Tuyết Mạn nhìn hai người, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Lấy ở đâu ra thế?"

Tang Chỉ Quân vui vẻ đáp: "Khi đi tới thành trấn gần đây nhất để mua sắm, bọn tôi đã phát hiện ra có rất nhiều quả đậu lưu ảnh về chúng ta. Đến lúc đó mới phát hiện ra, hóa ra chúng ta đã biến thành chủ đề nóng hổi nhất, thành ra ai cũng mua một quả, vẫn còn có rất nhiều đây này. Tuy nhiên tất cả chỉ là phân tích của các đại sư, chỉ có cái này ghi ảnh về chúng ta."

Khương Duy khó hiểu nói: "Chẳng hiểu là ai ghi ảnh nữa, chúng ta rõ ràng không hề phát hiện ra có bất cứ ai ẩn núp ở đó."

Sư Tuyết Mạn suy xét thấu đáo hơn nhiều: "Là Thính Phong Bộ!"

Tang Chỉ Quân ngớ người, thốt lên: "Hình ảnh do Thính Phong Bộ ghi lại, tại sao lại xuất hiện trên thị trường?"

Đúng vậy, ảnh do Thính Phong Bộ ghi lại thì làm sao lại có thể truyền ra ngoài? Theo lý thuyết, nội dung của chúng phải được cất giữ nghiêm mật mới đúng.

Bàn Tử đoán mò: "Chẳng lẽ bọn họ định cấp cho chúng ta một ngọn Trấn Thần Phong nữa?"

Nhắc tới Trấn Thần Phong, tinh thần tất cả mọi người đều chấn động. Sau khi tiếp nhận Trấn Thần Phong, tất cả họ đã dốc hết thời gian và sức lực để mày mò tìm hiểu, qua đó mới cảm nhận được sự cường đại của nó một cách sâu sắc.

Khương Duy phì cười, nói: "Ngươi nghĩ Trấn Thần Phong muốn có là có hay sao? Bốn ngọn Trấn Thần Phong này có lẽ đã là toàn bộ vốn liếng của thành Thiên Tâm rồi. Nếu không phải lần này chúng ta đi cùng Thiên Phong và Binh Nhân, công lao thu được lại quá lớn, đồng thời thành Thiên Tâm không khát vọng và coi trọng nhân tài, ưu đãi thế này làm sao đến lượt chúng ta được hưởng."

Bàn Tử chày cối: "Mặc xác, giờ Trấn Thần Phong đã là miếng thịt chúng ta đã nuốt xuống bụng, ai cũng đừng hòng cướp chúng đi."

Gương mặt Sư Tuyết Mạn lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, nàng hỏi Tang Chỉ Quân: "Những quả đậu khác thì sao?"

Tang Chỉ Quân vội vàng lấy ra một túi quả đậu: "Ở cả trong này, còn chưa kịp xem."

Sư Tuyết Mạn bóp nát một quả đậu, phát ra hình ảnh một đại sư thao thao bất tuyệt phân thích thuật tháp pháo sắc bén ra sao, là vũ khí sắc bén số một để chống lại Huyết tu.

Cùng với quá trình Sư Tuyết Mạn liên tục bóp nát quả đậu, nụ cười trên mặt mọi người cũng dần biến mất.

Hầu như trong tất cả các ảnh lưu đều tán dương " tháp pháo là vũ khí sắc bén nhất để chống lại Huyết tu".

Người chậm hiểu đến mấy, đến lúc này cũng đã đánh hơi được mùi vị bất thường.

Nhưng đúng lúc này, một trinh thám gấp rút chạy tới với vẻ mặt trầm trọng: "Đại nhân! Tiền tuyến đã thất bại, Thần Chi Huyết bất thình lình tấn công với quy mô lớn, chiến bộ phe ta thương vong nghiêm trọng, đã có sáu chiến bộ bị đánh tan."

Mọi người biến sắc, lại liên tưởng đến câu nói "Tháp pháo là vũ khí sắc bén số một để chống lại Huyết tu" vừa rồi, toàn thân mọi người đột nhiên lạnh ngắt.

Bàn Tử giận dữ, nói bằng giọng căm hận: "Thành Thiên Tâm! Nhất định là thành Thiên Tâm đang giở trò!"

Tang Chỉ Quân lo lắng nhìn Sư Tuyết Mạn: "Làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục làm quen với Trấn Thần Phong, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm." Sư Tuyết Mạn thản nhiên như thường, nhìn lướt qua tất cả mọi người: "Thua, chúng ta chắc chắn sẽ chết, không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta chỉ cần quan tâm chiến đấu, còn những chuyện thế này cứ giao cho Ngải Huy, hắn sẽ xử lý thỏa đáng."

Nàng lại bổ sung thêm một câu: "Không có ai có thể xử lý tốt hơn hắn!"

Vẻ mặt mọi người dần giãn ra.

Bàn Tử gật đầu như bổ củi: "Đúng vậy, đúng vậy! Yên tâm, với sự hiểu biết từng chân tơ kẽ tóc về A Huy của ta, đầu óc hắn đen tối hơn so với bất cứ một kẻ nào."

Sư Tuyết Mạn ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng bảo với Tang Chỉ Quân: "Cử Dương sư mang theo những quả đậu lưu ảnh cùng với tin tức tình báo này, chạy tới Tùng Gian Cốc với tốc độ nhanh nhất để giao cho Ngải Huy."

Tang Chỉ Quân gấp rút chạy đi tìm Dương Tiếu Đông.

Sư Tuyết Mạn quay sang bên cạnh: "Bàn Tử, quá trình cải tiến tháp pháo ra sao?"

Hai mắt Bàn Tử lập tức sáng bừng lên: "Đại khái đã có được hình thái ban đầu, lão Lý đang chế tạo, có lẽ đã gần xong rồi."

Lão Lý là thợ thủ công do họ mời chào được, trình độ không tồi.

Mọi người lập tức nảy sinh hứng thú: "Đi xem đi!"

Hiện giờ Bàn Tử nghiễm nhiên biến thành chuyên gia về tháp pháo. Là vị đại sư tháp pháo đầu tiên từ xưa tới nay, gã đích xác có tư cách này. Bất cứ một người nào, bao gồm cả Ngải Huy, cũng không dám nói tầm hiểu biết về tháp pháp của mình vượt qua Bàn Tử.

Lão Lý đen sì như cột nhà cháy, nhìn thấy đám người Sư Tuyết Mạn lập tức tỏ ra câu nệ.

Bàn Tử rống lên: "Lão Lý, mọi vật đã làm xong chưa?"

Lão Lý vội vàng đáp: "Đã làm xong rồi, đang định đi tìm đại nhân ngài đây."

Bàn Tử vung tay lên: "Mau đưa cho ta xem nào!"

Lão Lý vâng một tiếng rồi ôm một cái rương cao hơn cả người mình ra: "Đại nhân, ngài xem đi!"

Bàn Tử không nói câu gì, lập tức mở cái rương ra. Những người khác chen nhau xúm lại.

Nghe nói tháp pháo mới của Bàn Tử ra lò, rất nhiều đội viên đang xem lưu ảnh chẳng thèm xem xét gì nữa, lập tức chạy tới, ngay cả Tổ Diễm nghe được phong thanh cũng đến góp vui. Tất cả mọi người rất hiếu kỳ, Bàn Tử sẽ cải tiến tháp pháo thành hình dạng thế nào. Nên nhớ, trước kia Bàn Tử đã từng tự mày mò làm ra một tháp pháo cá nhân.

Khi cái tháp pháo cá nhân đó được tạo ra, không một ai chú ý tới, tất cả chỉ cho rằng đó là một món đồ chơi Bàn Tử làm ra để giải buồn, có ngờ đâu gã lại giết chết một tên Huyết tu cao cấp bằng thứ đồ chơi đó.

Bảo rằng Bàn Tử là chủ nợ lớn nhất của Liệt Hoa Huyết Bộ quả thực không ngoa chút nào. Huyết tu cao cấp chết dưới tay gã có tới hai tên, thậm chí phát pháo cuối cùng của gã còn mang tính chất quyết định thắng lợi.

Bàn Tử lấy từ trong rương ra những chi tiết có hình thù quái dị rồi cắm đầu vào lắp ráp. Mặc dù là lần đầu tiên lắp ráp, nhưng Bàn Tử không có vẻ gì là lúng túng, động tác vô cùng thành thạo, giống y như đã từng luyện tập rất nhiều lần.

Sư Tuyết Mạn không khỏi than thở, bất cứ vị đại sư nào cũng am hiểu hơn người về một phương diện nào đó. Một người lười đến chảy thây như Bàn Tử, không ngờ lại có sự cuồng nhiệt đối với tháp pháo đến thế. Nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng Lâu Lan giám sát Bàn Tử tu luyện ở thành Tùng Gian khi ấy. Có ai dám nghĩ đến, có một ngày đó Bàn Tử sẽ trở thành một vị đại sư tháp pháo đây?

Thái độ Bàn Tử hết sức chuyên chú, ngón tay như chuối mắn linh hoạt một cách kỳ lạ.

Qua bàn tay gã, một tháp pháo hoàn toàn mới hiện ra trước mặt mọi người.

Thể tích tháp pháo tăng đáng kể, kết cấu giá đỡ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Bồn lửa cũng được chuyển sang một vị trí khác hẳn, thể tích cũng trở nên rất lớn. Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất là cái họng pháo to đùng màu đỏ. So với trước kia, đường kính của họng pháo trước mặt phải lớn hơn ba lần có dư, chiều dài tăng lên gần gấp đôi. Hơn nữa, toàn bộ họng pháo có màu đỏ tươi thuần chất, giống như một cái chùy công thành khổng lồ. Ở phần đuôi họng pháo được lắp thêm một cặp cánh chim cân xứng nhau, được cấu thành từ vô số mảnh kim loại màu đen.

"Loại tháp pháo mới này, ta đặt tên cho nó là Phong Sào Trọng Pháo!"

Vẻ mặt Bàn Tử đầy kiêu ngạo.
Bình Luận (0)
Comment