Dịch giả: gaygioxuongBiên: Đậu bắpYên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Tin tức từ hậu phương giống như sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc bọn họ chỉ toàn tiếng ong ong, mặt tái nhợt như xác chết.
Diệp Suất và Nam Cung Vô Liên bị Thần Úy Tài Quyết bắt cóc!
Hơi lạnh thấu xương hầu như bao phủ khắp toàn thân bọn chúng, tay chân kẻ nào cũng lạnh như băng. Tự nhiên ngã xuống vực sâu mà không hề có dấu hiệu báo trước, toàn bộ tương lai bỗng trở nên u ám không có lấy một tia sáng.
Không ai nói gì, tất cả bọn họ còn đang bị chấn động tinh thần bởi tin tức đáng sợ vừa rồi, chúng vẫn chưa thoát được khỏi cơn mê muội.
Gã giao liên Thần Linh Bộ nằm rạp trên mặt đất, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Cho dù nhìn từ góc độ nào, lần này Thần Linh Bộ cũng đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Vừa rồi, khi Hách Liên bộ thủ chửi rủa bộ thủ của gã xối xả, gã thậm chí còn không dám thanh minh.
Cả nửa canh giờ sau, trong doanh trướng vẫn không có ai lên tiếng, tinh thần tất cả vẫn hoảng hốt, yên tĩnh như cõi chết.
Hách Liên Thiên Hiểu cuối cùng cũng tỉnh táo lại được phần nào, mặc dù gương mặt vẫn tái dại nhưng hai mắt đã có một chút thần thái. Gã hỏi bằng giọng khàn khàn: "Đã thông báo cho các Chiến bộ khác chưa?"
Gã giao liên Thần Linh Bộ đang nằm rạp trên mặt đất, cắn răng nói: "Đã phái người đưa tin cho tất cả rồi!"
Hách Liên Thiên Hiểu hỏi tiếp: "Đã phái người đưa tin cho bệ hạ chưa?"
"Vẫn chưa kịp..."
Hách Liên Thiên Hiểu giận tím mặt, đứng phắt dậy: "Đã đến nước này rồi mà còn ôm tâm lý may mắn, các ngươi cho rằng bệ hạ là đồ ngốc hay sao?"
Gã giao liên run cầm cập, không dám nói tiếp.
Hách Liên Thiên Hiểu chán nản ngồi lại xuống ghế. Trong khoảnh khắc đó, gã ngơ ngác như sắp mất hồn. Thế trận đang tốt đẹp, sao lại biến thành như thế này? Lúc trước, thế tấn công của bọn họ như chẻ tre, phòng tuyến Bắc Hải thì đã làm sao? Chẳng phải cũng bị bọn họ giẫm dưới chân, tan thành mây khói đấy thôi.
Từ lúc nào thế trận lại trở nên rối rắm như thế này?
Bắc Hải Bộ...
Sau vụ tự nổ của Trấn Thần Phong, Diệp Suất bị trọng thương rơi vào hôn mê, bệ hạ phải phái Nam Cung Vô Liên tới cấy trái tim Thiên Thần. Cho dù như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay. Kể cả là khi Huyết Bộ Liệt Hoa bị Trọng Vân Chi Thương tiêu diệt, bọn họ vẫn cho rằng điều đó không có gì ảnh hưởng tới thế trận.
Bọn họ chế nhạo Trưởng Lão Hội sa đọa lẫn mục nát, nhưng lại bị Thần Úy và Tài Quyết mà bọn họ đã chế nhạo không biết bao nhiêu lần, bắt đi Diệp Suất và Nam Cung Vô Liên.
Thế trận đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Trong đầu Hách Liên Thiên Hiểu bỗng nhiên hiện lên bốn chữ, ngoan cố chống cự.
Trưởng Lão Hội mục nát rồi, sa đọa rồi, lung lay sắp đổ rồi, nhưng sau cả ngàn năm tích lũy, ánh chiều tà trước khi tắt hẳn vẫn còn chói mắt đến thế, nóng rát đến thế!
Trong lòng gã đột nhiên bị thiêu đốt bởi ngọn lửa căm giận. Bọn gã binh hùng tướng mạnh, bọn gã dũng cảm không ai địch nổi, vậy mà lại bị kẻ địch đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Truyền lệnh toàn quân! Xông thẳng tới phong kiều Trân Châu với tốc độ cao nhất!"
Gã đứng lên, nhìn lướt qua tất cả mọi người, nghiêm khắc nói: "Chuyện cứu người cứ giao cho những người khác. Nếu đã là tiên phong, vậy trước hết chúng ta cứ phát động tấn công đã."
Đáp lại gã là những ánh mắt ngơ ngác của đám tướng lĩnh dưới quyền.
Gã lạnh lùng nói: "Các vị, đã đến chiến đấu quên mình rồi. Tất cả chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh trên chiến trường đi!"
Trên Phong Xa Kiếm.
Mọi người sóng vai nhau đứng, tận hưởng tốc độ nhanh như tia chớp, nhìn hình ảnh dưới mặt đất lướt qua với tốc độ chóng mặt. Phong Xa Kiếm giống như một thanh kiếm sắc bén, xé gió cắt mây.
Thiết Binh Nhân than thở: "Không ngờ trên đời này lại có vật thể bay với tốc độ nhanh như thế này! Khi xem ảnh lưu lúc trước, ta đã cảm thấy đáng sợ lắm rồi, nhưng giờ tự trải nghiệm mới biết, tốc độ này thật sự là vô địch thiên hạ!"
Hỏa Sơn Tôn Giả nói: "Ngay khi vật thể này xuất hiện, Vân Dực đã trở thành lạc hậu mất rồi."
Mặc dù gương mặt Tiểu Sơn vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng thực ra trong lòng lại đang rung động. Khi vẫn còn ở Thính Phong Bộ, vào thời điểm đánh giá tốc độ Phong Xa Kiếm, họ đã đưa ra kết luận, tốc độ của Phong Xa Kiếm nhanh xấp xỉ gấp rưỡi tốc độ của Vân Dực. Nếu như đích thân cảm thụ, họ sẽ biết kết luận đó ấu trĩ đến nhường nào.
Tốc độ đáng sợ đến thế, đã hoàn toàn phá vỡ mọi giới hạn!
Nếu như thành Thiên Tâm thành biết được tốc độ thực sự của Phong Xa Kiếm, chẳng hiểu bọn họ còn có thể ngủ ngon được như hiện giờ nữa hay không?
Tốc độ là ước vọng muôn đời của con người. Cho dù là một cá nhân hay là Chiến bộ, từ xưa đến nay luôn tìm mọi cách để biến ước vọng đó thành sự thật. Chỉ có nhanh là không thể phá, là một câu nói chí lý.
Mặc dù vẫn còn chưa được thấy sức chiến đấu thực tế của Phong Xa Kiếm, nhưng ông ta vẫn có một dự cảm, Phong Xa Kiếm xuất hiện sẽ lập tức tạo ra ảnh hưởng sâu rộng đối với chiến thuật.
Dù cho ông ta vẫn chưa thể đoán được mức độ ảnh hưởng ra sao, nhưng dự cảm này vẫn vô cùng mãnh liệt.
Sư Tuyết Mạn đột nhiên quay đầu nhìn sang, mắt nàng sáng lóng lánh: "Sau này Trọng Vân Chi Thương cũng muốn có Phong Xa Kiếm."
Ngải Huy đằng hắng một tiếng, kéo rõ dài âm tiết cuối cùng: "Phong Xa Kiếm rất quý giá..."
Nhưng hắn vừa liếc thấy cô nàng thép đang bắt đầu xoay cổ tay để khởi động, tim bỗng đập thình thịch. Nếu như bị cô nàng thép đánh trước mặt nhiều người như vậy thì quá xấu hổ, không còn mặt mũi gì nữa rồi! Hắn lập tức đổi sang giọng trang nghiêm, khảng khái: "Nhưng nếu cô nàng thép ngươi cần, quý giá mấy cũng không đáng coi là cái gì, giờ chúng ta nghèo đến mức chẳng có gì ngoài tiền cả!"
Kha Ninh đứng bên cạnh, nghe thấy vậy vội vàng nói: "Đại nhân, Liên minh tháp pháo chúng ta cũng rất cần mà!"
Kha Ninh cảm giác mình như đang nằm mơ. Giờ gã sợ nhất nhất là mình đột ngột tỉnh giấc, đây quả thật là giấc mộng đẹp xiết bao. Đội hình hùng tráng hiện giờ của Liên minh tháp pháo, dù là trong mơ gã cũng không dám mơ tới, vậy mà trước đây bản thân cứ mãi lo sợ đó chỉ là một liên minh pháo hôi.
Gã là người ham mê học hỏi, nếu không thì đã chẳng trầm mê vào thuật tháp pháo như vậy. Khi bay trên Phong Xa Kiếm, mặc dù trong lòng vẫn đang rung động, nhưng đầu gã thì đã bắt đầu hoạt động rồi. Nếu như trên Phong Xa Kiếm không đặt Kiếm Tháp, mà đặt tháp pháo thì sẽ thế nào?
Ngải Huy cố ghìm niềm kích động chỉ muốn đạp thằng ranh này rơi thẳng xuống dưới lại, thản nhiên nói: "Đào đâu ra nhiều Chưởng Kiếm Sử như vậy!"
Hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, rồi quay đầu lại hét lên với Thạch Chí Quang đang ở chỗ đuôi kiếm: "Bay sang trái!"
Mọi người giật mình vì phản ứng của Ngải Huy, không ai bảo ai cùng nhìn sang bên trái, nhưng lại chẳng nhìn thấy cái gì. Người có thực lực mạnh nhất là Tiểu Sơn, cũng tỏ vẻ khó hiểu ra mặt. Ông ta cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường cả.
Phong Xa Kiếm vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.
Không khí trên Phong Xa Kiếm đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cách nơi Thần Lang đóng quân chừng hai trăm dặm, một tiểu đội do thám của Thần Lang đang tiến hành tuần tra. Bọn chúng ngồi vắt vẻo trên lưng Thiết Hồng Linh, ngả ngớn cười đùa, đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe lên cái nhìn cảnh giác.
"Thật sự bái phục! Lôi Đình dao cạo vậy mà còn đáng sợ hơn cả chúng ta! Cứ nhìn những Chiến bộ đang tháo chạy kia là biết, chẳng lẽ chúng ta mới đúng là người giải cứu thành Thiên Tâm hay sao?"
"Hố hố, chúng ta đúng là đang đi giải cứu bọn chúng mà!"
Có người lạnh lùng gằn giọng: "Nguyên Tu có gì là tốt? Thần Tu chúng ta mới tốt!"
Bầu không khí bỗng dưng lặng ngắt. Mặc dù hiện giờ cả đám là Huyết Tu, nhưng thực ra trước kia đều là Nguyên Tu. Thời gian đã giúp bọn họ làm quen với thân thế mới, nhưng đâu đó trong dòng máu đỏ tươi đang chảy trong cơ thể vẫn còn lưu lại những ký ức đau khổ. Đôi khi, trong lúc vô tình chủ đề này sẽ lại xát muối vào vết thương tưởng như đã liền sẹo.
Tên đội trưởng phát hiện ra không khí trở nên gượng gạo, bèn mở miệng nói: "Nguyên Tu và Thần Tu vẫn chưa không phân biệt ra cao thấp. Nhưng Trưởng Lão Hội và bệ hạ, thì lại đã phân biệt ra cao thấp. Bảo rằng chúng ta đi giải cứu bọn họ cũng chẳng có gì là sai. Trưởng Lão Hội ngu dốt bất lực, Thiên Ngoại Thiên đã là mặt trời sắp lặn. Trong khi Thần Quốc chúng ta lại đang không ngừng phát triển. Thiên hạ này tốt nhất là giao vào tay người có năng lực thì mọi người mới có thể sống được những ngày tháng tốt lành. Cứ nhìn Lôi Đình dao cạo là biết, một Chiến bộ như vậy mà lại trở thành hy vọng của Trưởng Lão Hội, có thể thấy bọn họ đã thối nát đến tình trạng nào!"
Bài thuyết trình khiến tinh thần binh sĩ phấn chấn trở lại.
Cho dù có muốn hay là không, thân thế Huyết Tu hiện giờ của bọn họ đã không thể thay đổi được nữa. Giống như nỗi đau vậy, có thể lãng quên nó đi dù nó vẫn luôn tồn tại. Con người ta luôn cần một mục tiêu để sống, luôn cần một mục tiêu để chiến đấu.
Hiện nay, Thần Quốc như mặt trời ban trưa, tỏa ánh sáng chói mắt làm nhòa đi tất cả các vết thương.
Từ trên xuống dưới Thần Quốc đều có niềm tin vững chắc, thiên hạ này thuộc về bọn họ. Các tướng sĩ trung thành và tận tâm kia cũng vậy, họ tin tưởng tuyệt đối, Thần Chi Huyết xuất hiện trên đời này là để xây dựng lại một thế giới mới. Những nỗi đau đó chẳng qua chỉ là một phần không thể tránh khỏi trong quá trình xây dựng lại thế giới này.
Tên đội trưởng cảm thấy hết sức hài lòng vì mình đã cổ vũ được tinh thần binh sĩ. Thiết Hồng Linh gã đang cưỡi đột nhiên xù lông, gã vội ngẩng đầu lên nhìn. Vừa thấy một đốm sáng lóe lên ở phía đằng xa, gã đã quát lớn: "Có biến!"
Đốm sáng bay tới với tốc độ nhanh vô cùng, cấp tốc phóng đại trong tầm mắt bọn họ.
Con ngươi co rụt lại, tên đội trưởng gào lên: "Là kiếm ảnh! Mau tránh!"
Thiết Hồng Linh gã đang cưỡi quạt mạnh cánh, cấp tốc chao nghiêng trên không trung. Một tiếng rít đáng sợ xẹt sát qua da thịt gã, hơi lạnh ngấm vào lỗ chân lông khiến tóc tai toàn thân gã dựng đứng.
Sau lưng chợt vang lên một tiếng hét thảm, một tên lính không kịp né tránh, bị kiếm ảnh cắt cả người lẫn thú cưỡi thành hai nửa.
Hai mắt tên đội trưởng lập tức đỏ sọng. Gã mím chặt môi, thúc Thiết Hồng Linh của mình bay vút về phía trước, ngực gã như muốn nổ tung vì tức giận. Những đội viên khác bám sát phía sau, kẻ nào cũng chìm trong phẫn nộ. Trên đường tuần tra, bọn họ hoàn toàn không gặp phải biến cố nào đáng kể, đây là lần đầu tiên tiểu đội của bọn họ xuất hiện thương vong.
Chỉ lát sau, một vật thể có hình thù quái dị xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Đó là cái gì?
Trong lúc những người khác còn đang nghi hoặc, tên đội trưởng chợt nhớ ra vật thể này đã từng xuất hiện trong hạt đậu lưu ảnh mà bọn gã thu được lúc trước.
Gã thốt lên: "Lôi Đình Chi Kiếm!"
Tất cả bọn họ sững người, sao vừa mới nhắc đến Lôi Đình Chi Kiếm thì đã gặp thế này?
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, chiến hữu chết bất đắc kỳ tử ngay trước mặt, thù này nhất định phải báo!
Mặc dù vật thể đang bay kia có hình thù hơi quái dị, nhưng bọn họ chẳng sợ hãi một chút nào. Để đảm nhiệm được nhiệm vụ do thám, tất nhiên phải là tinh nhuệ trong Chiến bộ, kẻ nào cũng có năng lực xuất chúng, kinh nghiệm chiến đấu dày dạn. Thế tiến quân như chẻ tre trước đây đã củng cố niềm tin cho bọn họ. Chỉ mới vài ngày trước, bọn họ đã từng tập kích một Chiến bộ. Chỉ vẻn vẹn một tiểu đội đã đánh tan cả Chiến bộ Nguyên Tu đó.
Tên đội trưởng nghiêm giọng ra lệnh: "Tản ra tấn công!"
Toàn bộ tiểu đội do thám lập tức tản ra, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, nhào tới Lôi Đình Chi Kiếm từ các hướng khác nhau.
Trên Phong Xa Kiếm, Cố Hiên bị Ngải Huy mắng không kịp vuốt mặt.
"Một kiếm với thanh thế lớn như vậy mà lại chỉ bổ trúng một người? Dạo này các ngươi tu luyện cái kiểu gì thế?"
Vừa rồi Ngải Huy bất chợt thay đổi ý nghĩ, quyết định để cho Cố Hiên chỉ huy. Đây chẳng phải là một cơ hội luyện quân hiếm có hay sao? Mặc dù Lôi Đình Chi Kiếm đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng số lần thực chiến vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay, vừa khéo cho bọn họ tập dợt một trận.
Kết quả, chỉ thấy một kiếm của Cố Hiên đánh trúng có mỗi một người, hắn không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Cố Hiên liên tục rùng mình rịn mồ hôi, những đội viên khác cũng lạnh hết cả tóc gáy. Hiện giờ Ngải Huy đang lúc quyền uy nhất, niềm kính sợ hắn càng ngày càng ăn sâu vào trong lòng mọi người. Mọi người đặc biệt sợ nghe thấy hai từ "Tu luyện" thốt ra khỏi miệng lão đại. Khi hai từ này được thốt ra, thông thường có nghĩa là phạt tu luyện thêm.
Cố Hiên hét lớn: "Tất cả chú ý!"
Khi đứng xem lão Đại chỉ huy, y cảm thấy rất dễ dàng. Nhưng đến khi đích thân chỉ huy, y mới phát hiện ra đâu có dễ dàng như vậy.
Giờ trước mặt nhiều người như vậy, nếu như làm không đạt, làm đại mất hết mặt mũi...
Cố Hiên không rét mà run.