Dịch giả: hoang trucBiên: Đậu bắpHà Mẫn đứng ở trong đám người, xung quanh toàn những người trẻ tuổi cỡ như nó. Bởi vì lúc sơ tuyển bổ sung lực lượng mới, Trọng Vân Chi Thương chỉ thiên về chọn những người trẻ tuổi có tiềm lực. Những người trẻ này như một tờ giấy trắng, còn chưa nhiễm thói xấu gì, rất dễ làm quen với nếp sống của Trọng Vân Chi Thương. Chỉ cần dốc lòng bồi dưỡng, tương lai bọn họ tất sẽ trở thành lực lượng trung kiên.
Kỳ thật trên dưới Trọng Vân Chi Thương cũng không quá coi trọng thiên phú, mà chỉ nhìn vào tâm tính là chính. Tùng Gian phái hôm nay đã nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng năm xưa bọn hắn cũng chỉ là những đệ tử vô cùng bình thường. Đám người Khương Duy, Vương Tiểu Sơn đều là những đệ tử bình thường không thể bình thường hơn được. Mà Tùng Gian viện cũng là một học viện vắng vẻ phổ thông, ai có thể nghĩ thanh danh bọn hắn vang khắp cả thiên hạ?
Về phần chiến lực bổ sung, bọn hắn có thể lựa chọn những tinh nhuệ trong đám bại binh nơi tiền tuyến, hơn nữa trước kia cũng đã thành lập sẵn đội quân dự bị rồi.
Tuy rằng Sư Tuyết Mạn không có yêu cầu gì về thiên phú, nhưng Trọng Vân Chi Thương hôm nay như mặt trời ban trưa, là mục tiêu hướng đến đầu tiên trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi. Lúc ấy Khương Duy đi tuyển mộ học viên, mỗi lần tới thành thị nào là tạo ra oanh động cực lớnở nơi đó. Những người trẻ tuổi nô nức tấp nập tham gia, cho nên những học viên được tuyển chọn đều có tố chất vô cùng xuất sắc.
Nghe đám người xung quanh líu ríu nhiệt tình bàn luận, trong lòng Hà Mẫn cảm thấy bực bội. Nó không có chút hứng thú với Chưởng Kiếm Sử, mục tiêu của nó là làm Tháp Pháo thủ. Đáng tiếc nó không phải là hỏa tu. Được rồi, không được làm Tháp Pháo thủ thì tham gia vào các tiểu đội chiến đấu khác cũng được đi.
Nó giữ quyết tâm kiên định đi vào Trọng Vân Chi Thương, quả nhiên không bị thất vọng!
Trọng Vân Chi Thương cao thủ nhiều như mây, nếp sống cực kỳ nghiêm cẩn, trên dưới đều không có chút tác phong bất lương nào. Chiến bộ Phong Tín Thành thật không đáng để xách giày cho Trọng Vân Chi Thương. Hơn nữa khi nghe đến Thần bộ khiến người khác phải biến sắc, thì trên dưới Trọng Vân Chi Thương lại rất trấn định.
Đây mới là chiến bộ hàng đầu thiên hạ a!
“Nếu ta có thể làm Chưởng Kiếm Sử, nhất định cũng sẽ điều khiển Phong Xa kiếm tấn động doanh địch!”
“Nghe nói tốc độ Phong Xa kiếm nhanh như chớp giật, thật đáng mong chờ nha!”
“Nam nhi thỏa chí tung hoành a!”
…
Nghe đồng bạn thảo luận bên tai, Hà Mẫn càng thêm buồn bực. Phong Xa kiếm, Phong Xa kiếm, bọn người kia biết gì về Phong Xa kiếm!
Hà Mẫn đương nhiên có nghe đến cuộc chiến tấn công doanh địch, nhưng nó không cho là đúng. Từ lúc Khương Duy đại nhân liều mạng bị thương cũng phải dẫn nó đi, còn có cả câu nói làm nhiệt huyết người ta phải sôi trào: “Nếu sống, sống phải có lý tưởng, nếu chết, chết phải có ý nghĩa, không chịu kiếp sống hèn, nguyện chết vì lý tưởng!" Trong lòng nó, đã không thể dung nạp thêm chiến bộ hay vị anh hùng nào khác.
Nó muốn cả đời này, chiến đấu vì Trọng Vân Chi Thương.
Mặc dù nó biết rõ Trọng Vân Chi Thương và Tháp Pháo liên minh là một nhà, Ngải Huy là thủ lĩnh của Tùng Gian phái, bản thân mình khăng khăng như thế quả rất buồn cười, nhưng nó vẫn muốn như vậy!
Hừ! Dù sao mình không giống với mấy gia hỏa nịnh nọt này!
Trong lòng Hà Mẫn thầm yên lặng.
Một đại hán to con như một tòa tháp xuất hiện trước mặt mọi người, khiến tất cả đều câm nín lại.
Đây là lần đầu tiên Thạch Chí Quang phải đối mặt với nhiều trẻ nhỏ như vậy, y có chút lúng túng, đành ho nhẹ một tiếng: “Chào mọi người, ta là Thạch Chí Quang, hiện đang là Chưởng Kiếm Sử của Phong Xa kiếm. Lần nay tới đây là khảo thí tất cả mọi người, xem thử ai có thiên phú là Chưởng Kiếm Sử hay không?
Có người giơ tay: “Đại nhân, thiên phú Chưởng Kiếm Sử là thế nào?”
Lần đầu tiên được gọi là “đại nhân”, Thạch Chí Quang có chút xấu hổ, nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ, tay chân luốn cuống. Lại nghĩ tới bản thân mình là Chưởng Kiếm Sử, đến Hoắc đại sư cũng thỉnh giáo mình, sao có thể mất hình tượng trước mặt đám nhóc con này được?
Y tự trấn định, ưỡn ngực giả vờ giả vịt nói: “Thiên phú của Chưởng Kiếm Sử sao? Là sự mẫn cảm với tốc độ, mặt khác là có trình độ điểu khiển nguyên lực tinh tế và tỉ mỉ.”
Các đội viên thấy Thạch Chí Quang rất dễ nói chuyện, bèn nhao nhao giơ tay lên.
“Đại nhân, điều khiển Phong Xa kiếm bay lên trời có cảm giác thế nào?”
“Đại nhân, lúc xung kích doanh trại địch thì người đang nghĩ gì?”
"Đại nhân, lúc ấy người có sợ không?"
Hà Mẫn cụp mí mắt xuống, lòng hừ lạnh. Một đám trẻ nhỏ chưa từng trải đời, quả thật mất thể diện!
Tính cách Thạch Chí Quang thập phần khoan hậu, cười ha hả trả lời, nhanh chóng trở nên thân quen với mọi người.
Ánh mắt Hà Mẫn khẽ liếc qua, thoáng nhìn thấy đám người bộ thủ đại nhân xuất hiện, khóe mắt nhảy dựng, vội đứng thẳng người. Nó đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhanh chóng tìm được Khương Duy đại nhân, tinh thần lập tức chấn động.
Khương Duy cũng chú ý tới ánh mắt của Hà Mẫn. Hắn có ấn tượng rất sâu về Hà Mẫn, nên mỉm cười: “Hà Mẫn, cố gắng lên!"
Hà Mẫn chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào khỏi đầu, lớn tiếng nói: "Vâng!"
Thạch Chí Quang vội vàng hành lễ với Sư Tuyết Mạn, thốt ra: "Phu nhân!"
Y là người chân chất, tận mắt nhìn thấy Sư bộ thủ ôm lão đại đi vào doanh trướng, nghe mọi người xung quanh bàn tán rằng những điều lão đại và Sư bộ thủ nên làm cũng đã làm rồi, sau này chắc chắn Sư Tuyết Mạn chính là phu nhân của lão đại. Thạch Chí Quang cảm thấy mọi người nói rất đúng, cảm thấy gọi “Bộ thủ” gì gì đó rất khách khí, còn gọi “phu nhân” lại thân thiết gần gũi hơn không ít.
Thạch Chí Quang do một tay Ngải Huy đề bạt, cho nên luôn một lòng một dạ, tận tâm, trung thành với Ngải Huy.
Gương mặt Sư Tuyết Mạn chợt đỏ bừng.
Xung quanh thoáng an tĩnh lại. Đám người Khương Duy, Tang Chỉ Quân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Bọn hắn bội phục Thạch Chí Quang sát đất, như vậy mà cũng dám gọi, quả không hổ là Chưởng Kiếm Sử.
Sư Tuyết Mạn chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, hai tai cũng đỏ ửng, hận trên mặt đất không có kẽ nứt nào để chui xuống. Thế nhưng Thạch Chí Quang lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt không chút giả bộ, trong lúc nhất thời không khỏi khiến nàng luống cuống tay chân.
Nàng cắn môi, mạnh mẽ bình tĩnh trở lại: "Chúng ta chỉ đứng ngoài quan sát. Tất cả mọi người đều thắc mắc không biết tuyển chọn Chưởng Kiếm Sử thế nào, Chí Quang không cần quan tâm tới chúng ta.”
Thạch Chí Quang vội vàng nói: "Vậy tại hạ tiếp tục.”
Sư Tuyết Mạn làm như mọi chuyện chưa từng phát sinh, câu chào “Phu nhân” có gì đặc biệt đâu chứ? Thế nhưng là, vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy?
Khóe mắt nàng quét qua thoáng thấy Tang Chỉ Quân đang che miệng cười trộm, nhịn không được bèn hung hăng trừng mắt liếc nàng ta. Nàng hồn nhiên không phát hiện, bản thân lại không phản bác.
Thạch Chí Quang lại tiếp tục đặt sự chú ý vào mấy đưa nhỏ trước mặt. Y đầy chân thành nói: “Đến, bây giờ chúng ta bắt đầu khảo thí.”
Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, Hà Mẫn cũng trừng to mắt.
Nó không có hứng thú với Chưởng Kiếm Sử, nhưng lúc nãy vừa được đại nhân Khương Duy cổ vũ, nhiệt huyết sôi trào. Nó cảm thấy nhất định phải biểu hiện thật tốt, không thể để cho đại nhân Khương Duy thất vọng!
Thạch Chí Quang lấy một bao vải cồng kềnh, mở ra trước mặt mọi người, nói: “Phương pháp khảo thí rất đơn giản.”
Tất cả mọi người vểnh tai, đám người Sư Tuyết Mạn, Khương Duy cũng hiếu kỳ trừng to mắt.
Thạch Chí Quang phun ra hai chữ: "Thêu thùa!"
Bao vải được mở ra, lộ một hàng kim thêu chỉnh tề, lấp lánh ánh bạc.
Tất cả mọi người trở nên ngốc trệ, bất thình lình bị hai tiếng “thêu thùa” làm chấn động không biết phải làm sao.
Hà Mẫn ngơ ngác nhìn mấy mũi kim thêu lấp lánh ánh bạc kia, miệng há to đến mức bỏ lọt quả trứng vào được.
Vẻ mặt Thạch Chí Quang đầy thành kính và nghiêm túc: “Một vị Chưởng Kiếm Sử ưu tú, tất nhiên phải là một nguyên tu thêu thùa ưu tú. Cả hai có rất nhiều điểm chung, do đó tinh thông thêu thùa là một nội dung tu luyện thiết yếu của một vị Chưởng Kiếm Sử. Nó có thể khảo nghiệm mức độ khống chế nguyên lực tinh tế của các ngươi, có thể khiến các ngươi duy trì thời gian tập trung nhiều hơn. Chỉ có trình độ thêu thùa ưu tú, mới có tư cách Chưởng Kiếm!”
Toàn bộ mọi người bị chấn động mà im bặt, toàn trường yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Thạch Chí Quang quanh quẩn.
Thạch Chí Quang vô cùng nghiêm túc: “Mọi người đừng nghĩ ta đã phóng đại tác dụng của thêu thùa. Hoắc Đạt đại sư đang nỗ lực nghiên cứu kỹ thuật thêu thùa, chính là vì mong sớm có ngày được leo lên Phong Xa kiếm. Đại sư còn như thế, các vị cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Được rồi, bây giờ mọi người tới thử xem. Rất đơn giản, có tổng cộng ba hạng mục khảo nghiệm, một là khống chế kim thêu bay thẳng; một nữa là khống chế kim thêu bay vòng; cuối cùng là không chế kim thêu bay thật chậm chạp, càng chậm càng tốt.”
“Bắt đầu từ vị trí thứ nhất!”
Tiến vào trạng thái làm việc, Thạch Chí Quang cũng trở nên cẩn thận tỉ mỉ. Đến đại sư cũng đã từng chỉ điểm qua nên đương nhiên y không hề luống cuống.
Hà Mẫn ngơ ngẩn. Nó tưởng tượng trăm lần ngàn lần, cũng không nghĩ tới khảo hạch tư chất Chưởng Kiếm Sử lại là thêu thùa. Hơn nữa, nghe ý tứ lời nói của Thạch Chí Quang, thì thêu thùa còn là bắt buộc trong tu luyện hàng ngày của Chưởng Kiếm sử!
Trời ạ, đây là chuyện đáng sợ đến cỡ nào a!
Vừa nghĩ tới cảnh mình cầm kim thêu, dệt vải như bay, nó chợt rùng mình. Nhất định sẽ trở thành đối tượng cười nhạo của đám người xung quanh, một nam nhân, mà lại tu luyện món thêu thùa…
Cho tới bây giờ, đại sư thêu thùa còn chưa nghe nói có nam nhân qua!
“Hà Mẫn, đến ngươi rồi!”
Hà Mẫn ngơ ngẩn ồ lên một tiếng, vô thức bước lên.
Một thanh tú hoa châm được đưa đến trước mặt nó.
“Đến, thử xem, trước tiên khống chế nó bay thẳng.”
Khương Duy nhìn thấy tinh thần Hà Mẫn như bị mất hồn, có chút bận tâm. Hắn không biết suy nghĩ của Hà Mẫn. Đối với những kẻ có kinh nghiệm thực chiến phong phú như bọn hắn mà nói, mới nghe đến thêu thùa thì có chút giật mình và bất ngờ, nhưng lại không có chút bài xích nào cả.
Phương pháp nào có thể đề cao sức chiến đấu, thì đều là phương pháp tốt cả!
Trong lúc Hà Mẫn còn suy nghĩ miên man, chưa phục hồi tinh thần lại, trong ngơ ngẩn cầm lấy tú hoa châm, vô thức quán chú nguyên lực vào.
Vang bên tai nó là tiếng của Thạch Chí Quang: “Không sai! Thử tiếp bay vòng xem, bí quyết rất đơn giản, nguyên lực quán chú vào theo vòng xoáy.”
Xoay tròn một chút…nguyên lực trên tay Hà Mẫn khẽ động.
"Không tệ, không tệ!" Thạch Chí Quang mang theo một tia hưng phấn: “Bây giờ thử không chế nó chậm lại. Bí quyết vô cùng đơn giản, chứa nguyên lực mà không phóng ra, giống như một cái mũi khoan nhích về phía trước. Chậm một chút, đúng, cứ như vậy… chậm thêm chút nữa, tốt, vô cùng tốt!”
Thạch Chí Quang tươi cười: “Vượt qua kiểm tra rồi! Ngươi được chọn!”
Phát hiện một hạt giống tốt!
Cho tới bây giờ, biểu hiện của Hà Mẫn xuất sắc nhất trong tất cả đệ tử!
Khương Duy nhìn thấy Hà Mẫn được chọn, không khỏi vui vẻ, khích lệ nó: “Hà Mẫn, làm tốt lắm!"
Hà Mẫn còn chưa rõ ràng tình huống, nghe thấy được đại nhân Khương Duy khen ngợi, lập tức vui vẻ.
“Ngươi tên Hà Mẫn hả?” Thạch Chí Quang cười ha hả vỗ vỗ vai Hà Mẫn nói: “Ngày mai đến Chưởng Kiếm bộ báo danh, lát nữa ta sẽ đưa bọn ngươi đi tham quan một vòng. Được rồi, người kế tiếp.”
Khí lực Thạch Chí Quang rất lớn, khiến thân thể Hà Mẫn nghiêng ngả, nó thoáng cái phục hồi tinh thần lại.
Từ từ…ngày mai đến Chưởng Kiếm bộ báo danh?
Nó thoáng luống cuống.
Trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân vung vẩy kim thêu…