Dịch giả: gaygioxuongBiên: Đậu bắpHách Liên Thiên Hiểu quan sát bốn vị bộ thủ Thú Doanh đang đứng trước mặt mình.
Bộ thủ Thú Doanh thứ nhất Dương Tiên Dũng, mặt vuông mày rậm, chân tay lực lưỡng, sừng sững như một ngọn núi. Măc dù tư chất có hạn, nhưng Dương Tiên Dũng cần cù chăm chỉ, bồi dưỡng được không ít binh sĩ ưu tú cho Huyết Bộ và Thần bộ, có tiếng tăm rất vang dội trong nội bộ Thú Doanh.
Bộ thủ Thú Doanh thứ hai Tuyên Trùng, cơ thể tròn trùng trục giống như một con nghé con, mặt mày dữ tợn, có vẻ vô cùng hung ác. Gã là người dũng mãnh thiện chiến, nhưng tính tình nóng nảy, đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã bị xử trảm, về sau bị sung quân đến Thú Doanh làm bộ thủ.
Bộ thủ Thú Doanh thứ ba Mạc Thiếu Quân, làn da màu xanh đen khác thường, gầy tong teo, có vẻ ngoài giống như một kẻ lao lực vì tửu sắc quá độ. Nếu trông mặt mà bắt hình dong, sinh ra tâm lý coi thường thì đã sai hoàn toàn, gã chực chất là một kẻ tàn độc.
Bộ thủ Thú Doanh thứ tư Ngụy Phúc Dân, nhỏ con, giống như một ông lão nhà nông hom hem, trên mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười của một con buôn. Đây là một kẻ láu cá, rất ít người có thể tránh được thua thiệt bởi tay y.
Đây mới là lần đầu tiên Hách Liên Thiên Hiểu gặp mặt trực tiếp với Thú Doanh. Nếu Thần Lang Bộ thiếu người, sẽ điều thẳng quân từ Huyết bộ Ngân Sương và Huyết bộ Liệt Hoa sang, hai Huyết Bộ này có quan hệ khá chặt chẽ với Thú Doanh.
Gã nhã nhặn hỏi: "Thế nào? Đã có kế hoạch và sách lược gì chưa?"
Bốn vị bộ thủ liếc nhau, Dương Tiên Dũng đứng ra đáp: "Đã có một vài ý tưởng."
Dương Tiên Dũng đang định bẩm báo chi tiết thì Hách Liên Thiên Hiểu đã xua tay cắt ngang: "Không cần phải bẩm báo với ta. Các ngươi đều là tướng lãnh giàu kinh nghiệm, biết phải đánh thế nào, ta tin tưởng các ngươi!"
Hách Liên Thiên Hiểu cầm quân nhiều năm, kinh nghiệm dày dạn. Gã tự hiểu, bản thân chưa quen thuộc với Thú Doanh, nhắm mắt chỉ đạo bừa chỉ tổ làm rối ý tưởng của cấp dưới. Bốn người Dương Tiên Dũng chẳng phải là tay mơ mới lần đầu ra chiến trường, lại quen thuộc với cấp dưới của mình hơn gã nhiều.
Bốn tên bộ thủ giãn mặt ra một chút, trong lòng thầm phấn chấn. Được Hách Liên đại nhân tín nhiệm là sự khích lệ hiếm có đối với bọn họ.
Thái độ trở nên nghiêm túc, Hách Liên Thiên Hiểu nghiêm trang nói: "Ta không muốn cường điệu tầm quan trọng của trận chiến này với các ngươi, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, trong trận chiến này, cho dù là Thú Doanh, Huyết bộ Ngân Sương hay Thần Lang Bộ, địa vị tất cả sẽ bình đẳng như nhau. Hạ mình xuống, nâng binh sĩ Thú Doanh lên, đối xử như nhau. Hoặc là thắng lợi, hoặc là chết ở nơi này!"
Đám tướng lĩnh như bị dội một gáo nước lạnh: "Vâng!"
Hách Liên Thiên Hiểu đứng dậy, vẫy tay: "Đi đi, hạ gục Trấn Thần Phong cho ta!"
Bốn bộ thủ Thú Doanh cùng đồng thanh: "Vâng!"
Bốn người hùng dũng bước ra khỏi doanh trướng. Bên ngoài, toàn quân Thú Doanh đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát,
Khoan Bức Bối Ngư đông nghìn nghịt, chen chúc nhau, vô cùng hùng tráng, vừa giống như một tấm thảm đen thui phủ kín mặt đất, lại vừa giống như một vùng biển đen ngòm, Khoan Bối Bức Ngư thỉnh thoảng lại vỗ đôi cánh màu đen làm sủi lên những bọt nước đen ngòm trên mặt biển.
"Xuất phát!"
Cả một biển Khoan Bối Bức Ngư đen ngòm bay lên trời, bầu trời tối sầm lại bởi đã bị chúng hoàn toàn che khuất.
Ngẩng mặt lên nhìn, Tống Tiểu Khiểm không kìm được phải tán thưởng: "Thật sự là hùng tráng!"
Dù ả không coi trọng sức chiến đấu của Thú Doanh, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến ả phải cảm thấy rung động. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Thú Doanh gần như không có cơ hội ra chiến trường. Ngay từ lúc mới bắt đầu thành lập Chiến bộ, Diệp Bạch Y đã áp dụng chế độ luân phiên xuất chiến để nâng cao trình độ thực chiến cho toàn quân. Sáu Thần bộ, mười hai Huyết Bộ, tổng cộng mười tám Chiến bộ, tất cả đều giành giật nhau cơ hội đó, làm gì còn đến phiên Thú Doanh.
Những người khác gật đầu tán thành, bọn họ cũng cảm thấy rung động.
Xa xa, ba ngọn Trấn Thần Phong lần lượt sáng lên, trận địa đối phương đã sẵn sàng nghênh đón quân địch. Ánh sáng dìu dịu bao phủ mỗi ngọn núi, cho dù ánh nắng bình minh rực rỡ cũng không thể làm mờ đi hào quang của chúng.
Sau khi tần suất chiến đấu giữa hai bên tăng dần, từ trên xuống dưới Thần Lang đã không còn ai dám coi thường đối phương một chút xíu nào nữa. Nếu như những Chiến bộ khác thực hiện chiến thuật co đầu rụt cổ, Thần Lang sẽ khẳng định đối phương không đủ can đảm, nhưng riêng đối thủ trước mặt thì khác bởi họ đã chứng minh lòng can đảm của mình từ lâu.
Cho dù là Hách Liên Thiên Hiểu, hay là binh sĩ hạng thấp nhất, cũng đều có thể khẳng định một điều, bọn họ sắp phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, một trận đánh gian khổ ác liệt chưa bao giờ từng có.
Nhóm bốn bộ thủ Thú Doanh trên lưng Khoan Bối Bức Ngư cũng đã lường trước điều này.
Kẻ địch chỉ phải phòng thủ trong một diện tích rất nhỏ, ba ngọn Trấn Thần Phong sẽ chắn kín mít toàn bộ phong kiều. Bởi hình thể của Khoan Bối Bức Ngư khổng lồ, đội ngũ của bọn họ sẽ không thể cùng lúc phát động tấn công, điều này có nghĩa là bọn họ rất khó có thể cùng lúc triển khai một lượng binh lực lớn.
Hai ngày qua, bốn gã bộ thủ vẫn luôn bàn bạc với nhau để tìm cách phá vỡ phòng tuyến của kẻ địch. Cho dù đối phương là một con rùa rút đầu trong cái mai kiên cố, bọn họ vẫn có vài phương án để công phá.
Dương Tiên Dũng nghiêm trang nói: "Làm theo kế hoạch đã định sẵn!"
"Được!"
"Ta đánh tiên phong!"
"Thử phản ứng của bọn chúng xem sao."
Sau khi ba gã bộ thủ Thú Doanh còn lại lên tiếng xác nhận, bọn họ xé lẻ ra, quay trở về Thú Doanh của mình.
Kẻ đánh tiên phong là Mạc Thiếu Quân, còn ba bộ thủ Thú Doanh còn lại tách rời nhau ra, kéo dãn khoảng cách giữa các bên. Trận địa của kẻ địch quá nhỏ, không thể chứa được quá nhiều Khoan Bối Bức Ngư, kéo dãn khoảng cách để tránh tình trạng chen chúc nhau trên không.
Mặt trở nên âm u, Mạc Thiếu Quân liếm môi, con ngươi đỏ sọng như mắc bệnh vì phấn khích: "Hỏi đội thứ nhất xem đã chuẩn bị xong chưa?"
Tên phó bộ thủ ở bên cạnh gã ngoái đầu lại hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời gần như ngay tức khắc, y báo lại: "Đại nhân, đội thứ nhất đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích!"
Mạc Thiếu Quân gằn giọng nói: "Vậy thì bắt đầu thôi!"
"Vâng!"
Đội trưởng của đội một, An Thuận là một đại hán tầm bốn mươi tuổi. Nói thật, ông ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại phải lên chiến trường. Ông ta đã ăn chực nằm chờ ở Thú Doanh trong một thời gian rất dài. Với tuổi tác hiện giờ của mình, ông ta đã hoàn toàn không còn khả năng lên chức nữa. Ông ta định bình lặng yên ổn sống đời quân ngũ trong Thú Doanh thêm vài năm, sau đó xuất ngũ về nhà.
Khi nghe nói Thú Doanh phải ra chiến trường hỗ trợ, thiếu chút nữa ông ta đã tưởng mình nghe lầm.
Chẳng phải ông ta không đủ can đảm, bởi kể từ khi Huyết Tai xảy ra, ngày nào mà chẳng có người chết. Sống trong thời loạn lạc, ai mà chẳng gần như đã chai lỳ trước cái chết, nguyên nhân không phải gì khác ngoài việc phải nhìn thấy quá nhiều người chết, thấu hiểu được sự nhỏ bé và yếu ớt của mạng người.
Chết trên chiến trường chẳng có gì là xấu, ít nhất có thể để lại một chút phúc lợi cho bà vợ và đứa con gái riêng của vợ.
Sau khi ông ta lấy vợ, số mệnh trở nên tương đối may mắn. Ông ta đã sống sót vượt qua Huyết Luyện, trở thành một Huyết Tu, nhưng bi thảm nhất là toàn bộ người nhà đều chết hết. Vợ ông ta may mắn hơn một chút, bà ta và đứa con gái của mình cùng sống sót.
Khổ đau cũng vậy, thương tiếc cũng thế, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Hai vợ chồng đều là người an phận, kết hôn với nhau sau khi được bạn bè mai mối. Cô con gái riêng rất biết điều hiểu chuyện, không khác gì con gái ruột của ông ta.
Tiền tử tuất còn nhiều hơn so với phúc lợi ông ta được hưởng khi xuất ngũ khỏi Thú Doanh, cho nên An Thuận ra trận với tâm lý rất bình thản.
Tuy nhiên, việc phải đảm nhiệm đợt tấn công đầu tiên vẫn làm cho ông ta hơi bối rối.
Trong lúc trong đầu ông ta còn đang xáo trộn muôn vàn ý nghĩ, tầm mắt chợt biến thành thoáng đãng, chỉ còn lại đơn độc đội ngũ của ông ta, đội thứ nhất đã tách hẳn ra khỏi đại quân.
Đội thứ nhất có một ngàn người, có tổng cộng năm mươi con Khoan Bối Bức Ngư.
Lần tiến công này chỉ cần năm mươi người, An Thuận cảm thấy mình là đội trưởng, cần phải làm gương cho mọi người.
An Thuận lấy lại bình tĩnh, kế hoạch tác chiến ra sao, ông ta đã thuộc làu làu.
Ông ta bắt đầu ước tính khoảng cách đến phòng tuyến của đối phương. Nghe nói, để tính toán chính xác phạm vi công kích của đối phương, lính trinh sát đã phải trả bằng thương vong khá lớn. Nếu đúng vậy thì thật là đáng tiếc! An Thuận nghĩ bụng. Trinh sát của Thần Lang và Ngân Sương đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không dễ bồi dưỡng ra một trinh sát như vậy, An Thuận hiểu rất rõ.
Chẳng bao lâu sau đã tiến vào phạm vi công kích của đối phương, An Thuận gằn giọng nói: "Cuồng Huyết Hoàn!"
Bốn mươi chín tên còn lại đồng thời móc Cuồng Huyết Hoàn đã được chuẩn bị sẵn ra, cho Khoan Bối Bức Ngư của mình ăn.
Nếu như Thần bộ là Chiến bộ tuyến đầu, Huyết Bộ là Chiến bộ tuyến hai, vậy thì Thú Doanh chỉ có thể tạm coi là Chiến bộ tuyến ba. Nhiệm vụ hàng ngày của chiến sĩ Thú Doanh là bồi dưỡng ra càng nhiều tân binh càng tốt, cung cấp lực lượng dự bị cho Huyết Bộ. Trình độ bình quân của Thú Doanh tương đối thấp, điều này có thể thấy được thông qua số lượng Huyết Tu Thần Thông. Thú Doanh thứ ba của An Thuận chỉ có bộ thủ Mạc Thiếu Quân là Huyết Tu Thần Thông duy nhất. Những hạt giống tốt sẽ được tuyển chọn đưa đến Huyết Bộ toàn bộ.
Tuy nhiên Diệp Bạch Y vẫn định ra một số chiến thuật tương đối đơn giản dành riêng cho Thú Doanh, qua đó giúp cho Thú Doanh có thể phát huy ra tác dụng nhất định trong một số thời điểm đặc biệt.
Cuồng Huyết Hoàn chính là một trong số đó.
Cuồng Huyết Hoàn là sản phẩm của Thú Cổ Cung, nó kích thích thần kinh khiến Huyết Thú rơi vào trạng thái phát cuồng. Khi rơi vào tình trạng này, Huyết Thú sẽ trở nên cực kỳ hung dữ, sức lực tăng vọt, hoàn toàn không biết sợ hãi là gì.
Khoan Bối Bức Ngư có hình thể cực lớn, có sức mạnh đáng sợ, có thể biến chiến thuật đơn giản này thành một chiến thuật thiên về phá hoại.
An Thuận vuốt ve đầu Khoan Bối Bức Ngư, dù trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng giọng nói vẫn bình thản như thường: "Đại Hắc, ăn đi!"
Ngay khi Huyết Thú ăn Cuồng Huyết Hoàn, não bộ của nó sẽ bị tổn thương không thể chữa trị, máu trong cơ thể sẽ bị thiêu đốt gần hết, khả năng còn sống là rất thấp. Mà cho dù có thể sống sót, nó cũng sẽ trở thành tàn phế. Huyết Thú tàn phế thì không thể nào trở lại Thú Doanh được nữa, có thể nói là sống không bằng chết.
Khoan Bối Bức Ngư lành tính, hết sức dễ bảo, bởi đã đi theo ông ta nhiều năm cho nên cảm tình giữa hai bên cực kỳ sâu đậm.
Đại Hắc ngoan ngoãn nhận lấy Cuồng Huyết Hoàn rồi cho vào miệng nuốt luôn.
An thuận mỉm cười, vỗ lên lưng Đại Hắc: "Đừng oán hận ta hại ngươi, nếu ngươi không sống được, ta cũng sẽ chết ở đây, hai ta sẽ cùng nhau đi tới suối vàng."
Đại Hắc không hiểu An Thuận đang nói gì. Cuồng Huyết Hoàn bắt đầu phát huy tác dụng, mặt nó vặn vẹo vì đau đớn, toàn bộ cơ thể run rẩy. Hai đường vằn lớn hai bên cơ thể bắt đầu sinh sôi ra vô số hoa văn đỏ tươi, giống như dây leo tươi tốt, nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể Đại Hắc.
Bụp bụp bụp, tiếng da thịt bị xuyên thủng vang lên.
Trên rìa đôi cánh rộng lớn của Đại Hắc liên tục mọc ra những cây gai xương trắng hếu, mũi nhọn của mỗi cây gai xương ánh lên sắc đỏ kỳ quái. Cái đuôi dài lê thê ở phía sau mọc ra những cái răng màu đỏ chi chít như lưỡi cưa, sắc bén đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải ớn lạnh.
Đại Hắc phát ra tiếng gầm rú đau đớn, hai mắt biến thành đỏ rực.
Cánh vỗ mạnh, phát ra lực phản chấn kinh khủng, Đại Hắc lao vọt đi trên không trung.
An Thuận chưa bao giờ cảm nhận sức mạnh cuồng bạo như vậy xuất hiện trong cơ thể Đại Hắc, thiếu chút nữa bị hất tung xuống đất. Ông ta lanh tay lẹ mắt, tóm chặt lấy vẩy của Đại Hắc, cố giữ mình bay lơ lửng ở phía trên.
Đại Hắc vỗ cánh như điên, dường như chỉ có như vậy thì nó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Gió thổi ào ào khiến An Thuận khó có thể ngồi vững.
Cho dù An Thuận đã tập luyện rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên thực nghiệm chiến thuật Cuồng Huyết Hoàn.
Cơ thể Đại Hắc ngừng run rẩy, An Thuận hiểu rằng giờ là lúc nó đã ngấm thuốc hoàn toàn.
An Thuận tóm chặt lấy vảy, da thịt bàn tay bị cắt đứt chảy máu đầm đìa mà không hề nhận ra, ông ta gào lên lạc cả giọng trong tiếng gió rít: "Đại Hắc, quân địch, xông lên!"
Giống như hiểu được mệnh lệnh của ông ta, Đại Hắc lượn theo một đường vòng cung trên không trung rồi lao vọt tới tấn công ngọn núi ở phía dưới.
Cả Đại Hắc và An Thuận được bao phủ trong một vầng sáng mờ ảo đỏ tươi, cả hai giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống, cuốn theo lửa cháy bừng bừng lao xuống trong tiếng rít chói tai.
Một loạt bóng hình khổng lồ bám sát phía sau An Thuận và Đại Hắc.
Chúng tỏa ra màu máu, nhuộm đỏ tươi cả bầu trời, nhuộm đỏ tươi cả ba ngọn Trấn Thần Phong.