Ngũ Hành Thiên

Chương 633

Dịch: Đường Huyền Trang

- Nghỉ ngơi một chút.

Người lên tiếng là Vạn Thần Úy, toàn thân hắn đều là vết máu, nhìn miệng vết thương trên cánh tay trái của hắn mà giật cả mình. Từ khuỷu tay đến các đốt ngón tay, tất cả đều biến mất, lộ ra một đoạn xương trắng cùng với huyết nhục mơ hồ, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Nét mặt hắn lạnh nhạt, ánh mắt kiên nghị, giống như người bị thương không phải mình.

Đây cũng là vết thương liều mạng với Xà Dư mà lưu lại. Cũng chính lần liều mạng lưỡng bại câu thương này khiến cho Xà Dư sợ chạy mất, khiến cho bọn họ có cơ hội thở dốc.

Ý chí cứng như sát thép của chủ soái lan dần tới binh sĩ, cho dù mọi người đều mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác, nhưng không có ai lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bọn hắn nhao nhao ngồi xuống mặt đất, mấy vị tướng lãnh vẫn còn sức lực, tự động đi ra ngoài cảnh giới.

Chỉ có điều Vạn Thần Úy hiểu rõ, Xà Dư chỉ tạm thời chạy trốn, rất nhanh sẽ quay trở lại. Năng lực khôi phục của Thần Huyết cực kỳ kinh người, vết thương của Xà Dư, nàng chỉ cần một hai ngày sẽ khỏi hẳn.

Nàng nhất định sẽ quay lại săn giết.

Nhiều ngày qua, nàng đều dùng một phương thức săn giết bọn hắn, khiến cho Thần Úy, Tài Quyết chịu tổn thương cực lớn.

Thần Úy, Tài Quyết triệu tập các tướng lĩnh lại.

Vạn Thần Úy nói thẳng vào trọng điểm:

- Bây giờ sẽ an bài hành động kế tiếp. Sau khi nghỉ ngơi xong, Tài Quyết cùng với Thần Úy tách ra, các ngươi lập tức rút lui.

Tây Môn Tài Quyết hét lên:

- Ta không đồng ý!

Vạn Thần Úy hỏi lại:

- Ngươi không muốn lưu lại cho Tài Quyết một hạt giống hay sao?

Tây Môn Tài Quyết im lặng, đây là câu lúc phong ấn giam cầm Diệp Bạch Y nàng đã nói với Vạn Thần Úy. Ánh mắt nhìn bộ hạ xung quanh, lộ ra thần sắc sầu thảm.

Tài Quyết hôm nay chỉ còn hơn một trăm người, hầu như mỗi người đều có vết thương. Từ khi Tài Quyết sáng lập đến nay, chư từng có thương vong lớn như thế, chưa bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm bị diệt toàn quân như hôm nay.

Nội tâm nàng chưa xót, quật cường nói:

- Ta lưu lại.

Vạn Thần Úy lắc đầu:

- Thực lực ngươi đã bị hao tổn, lưu lại cũng vô dụng.

Nếu như bình thường, chỉ cần những lời này là nàng sẽ đánh nhau với Vạn Thần Úy. Nhưng mà lúc này, nghe được câu này, nội tâm nàng chỉ thấy tuyệt vọng cùng với bi thương. Nàng xoay mặt lại, nhìn Diệp Bạch Y đang còn hôn mê.

Diệp Bạch Y như đang ngủ say, vô cùng yên tĩnh, nếu không phải thỉnh thoảng lông mi rung rung, Thiên Thần Tâm loáng thoáng nhảy lên, thì có khi người ta sẽ hoài nghi có phải hắn đã chết rồi không.

Bắt cóc thống soái địch nhân, công lao này huy hoàng bất thế nhường nào!

Nhưng hôm nay, Diệp Bạch Y lại trở thành bùa đòi mạng bọn hắn. Thiên Thần Tâm cường đại quá sự tưởng tượng của bọn hắn, lần đầu tiên bọn hắn gặp phải người bị hôn mê mà vẫn không thể giết chết. Hôm nay đã xác định được, Xà Dư có thể tìm đến vị trí của bọn hắn hẳn là có quan hệ đến Thiên Thần Tâm.

Nếu như bọn hăn muốn thoát khỏi Xà Dư săn giết, biện pháp duy nhất là ném Diệp Bạch Y đi. Thế nhưng như thế thì tất cả hi sinh đều trở thành vô nghĩa.

Sự cường đại của Xà Dư khiến cho Thần Úy, Tài Quyết không chỉ rung động mà còn sợ hãi.

Thân là Bộ thủ Thần Úy, thực lực Vạn Thần Úy đã đứng ở Nguyên tu đỉnh phong, Nguyên tu cường đại hơn hắn chỉ có Đại Cương cùng với Nhạc Bất Lãnh. Nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn không phải đối thủ của Xà Dư.

Diệp Bạch Y giết không chết, Xà Dư ngang trời xuất thế.

Thiên Thần Tâm, Thần Huyết, lực lượng của chúng nó đã phá vỡ nhận thức của đám Vạn Thần Úy.

Nếu như nói, Huyết Tai bộc phát, Huyết tu quật khởi, làm cho đám Nguyên tu ý thức được trên thế giới này còn một loại lực lượng khác. Nhưng đến hôm nay bọn hắn mới phát hiện, Huyết tu đã bắt đầu đi trước Nguyên tu, hệ thống lực lượng Huyết tu dường như ưu tú hơn Nguyên tu rất nhiều.

Lúc này mới khiến người ta chính thức tuyệt vọng.

Cao thủ Huyết tu không ngừng xuất hiện, mà cao thủ Nguyên tu ngày càng tàn lụi, nếu mà so sánh, theo thời gian, thì chênh lệch của song phương càng lúc càng lớn.

Vạn Thần Úy như đứng trên một hòn đảo hoang, nhìn sông lớn đang cuồn cuộn lao tới, mênh mông vô cùng, rồi nhìn nước đang từ từ dâng lên đến bàn chân, rồi lại nhìn bốn phía, không nơi nào có thể đi, không nơi nào có thể trốn.

Đôi khi, lực lượng cá nhân thật sự nhỏ bé như là hạt bụi.

Vạn Thần Úy than nhẹ trong lòng, thu suy nghĩ, nói:

- Trước mắt chỉ sợ không có cách nào thoát khỏi Xà Dư. Kế duy nhất bây giờ chỉ có thể là chặt tay cầu sinh. Trừ Tài Quyết bộ đi cùng Thần Úy, tách ra làm hai hướng. Ta mang theo Diệp Bạch Y đi về phía Phỉ Thúy Sâm. Xà Dư tuyệt đối không muốn Diệp Bạch Y rơi vào tay Đại Cương, nhất định sẽ không truy kích các ngươi.

- Đại nhân, để thuộc hạ làm!

- Đai nhân sao có thể dễ dàng mạo hiểm?

- Đúng vậy đại nhân, Thần Úy sao có thể không có đại nhân? Thuộc hạ nguyện ý dụ địch.

Tướng sĩ Thần Úy vô cùng kích động, nhao nhao chủ động xin đi dụ địch.

Vạn Thần Úy giơ cánh tay còn lại lên, âm thanh mọi người nhỏ dần đi.

Đợi mọi người im lặng, hắn cười nói:

- Các ngươi chạy không bằng Xà Dư, ta cũng chạy không bằng, chỉ có thể khiến nàng tạm thời đuổi theo. Nếu chạy không xa, Xà Dư lại có thời gian quay lại săn giết người khác.

Mọi người yên lặng, bọn hắn biết đại nhân nói không sai.

- Thế nhưng...

- Không có thế nhưng.

Vạn Thần Úy lắc đầu:

- Đây là mệnh lệnh.

Mọi người lại trầm mặc.

Ánh mắt Vạn Thần Úy đảo qua mọi người, nét tươi cười trên mặt dần dần biến mất, thần sắc trở nên nghiêm túc, ánh mắt thản nhiên nói:

- Ta đi sẽ cửu tử nhất sinh. Chết trận xa trường là vận mệnh của ta, rất tốt. Chết xong là hết chuyện, người sống thì khổ hơn. Vì vậy, ta xin lỗi mọi người.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc thi lễ với mọi người.

Các tướng sĩ đều đứng lên, luống cuống chân tay.

- Đại nhân! Đại nhân!

- Đại nhân, ngài...

Đám hán tử như được rèn bằng sắt đều đỏ bừng mặt, âm thanh nghẹn ngào, không nói lên lời, hốc mắt hơi đỏ. Chiến sĩ nhỏ tuổi thì che miệng, không muốn bản thân khóc thành tiếng, nước mắt cứ tự nhiên tràn mi.

Vạn Thần Úy cười cười, vẻ mặt chợt nghiêm túc:

- Bây giờ nói một chút về an bài đằng sau, nhiệm vụ của các ngươi sẽ gian khổ hơn ta.

Sơn cốc cực yên tĩnh, chỉ có âm thanh của Vạn Thần Úy.

Âm thanh của Đại nhân rất bình tĩnh, không hùng hồn kích động lòng người. Giống như an bài chiến sĩ tu luyện hàng ngày, an bài xong rồi tuần tra, giống như một lần làm nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ của ta là mang theo Diệp Bạch Y đi tìm Đại Cương. Có thể đưa đến tay Đại Cương hay không thì ta không chắc. Tốt nhất là có thể đưa đến, Diệp Bạch Y rơi vào tay Đại Cương, so với việc đưa về Thần Chi Huyết thì có lợi hơn. Bất kể thế nào thì Đại Cương cũng là Nguyên tu. Nguyên tu cư xử so với Thần Chi Huyết thì vẫn tốt hơn nhiều. Nếu như không đưa đến, thì đó cũng là chuyện không còn cách nào. Những người như chúng ta, có thể làm điều không thẹn với lương tâm là được rồi.

- Tống Yên, về sau Thần Úy liền giao cho ngươi.

- Bây giờ sẽ xem phương thức chiến đấu của chúng ta, phương thức tu luyện có rất nhiều mặt cần cải tiến. Chúng ta phải tiến bộ, phải cải tiến, bất luận là ở phương diện nào. Thần Chi Huyết tiến bộ rất lớn, không riêng chiến bộ của bọn họ, còn có cả cao thủ. Một mình Xà Dư đánh cho chúng ta như chó nhà có tang, Thiên Thần Tâm Diệp Bạch Y, chúng ta giết cũng không giết được. Nếu hắn tỉnh lại, ai trong chúng ta là đối thủ? Chỉ có thể bị làm thịt. Thần Chi Huyết thật sự tiến bộ quá nhanh, chúng ta nhất định phải đuổi kịp, bằng không thì một chút hi vọng cũng không có.

Ngữ khí của Đại nhân vẫn bình tĩnh thong dong quen thuộc như ngày thường, có lạ thì giống như là đang cằn nhằn việc nhà.

Đại nhân bình thường nói không dài, ngắn gọn mạnh mẽ, mệnh lệnh, mệnh lênh, chính là mệnh lệnh.

Nhất định là Đại nhân còn rất nhiều điều muốn nói, Đại nhân định đem những lời trong lòng nói ra hết, có phải Đại nhân không yên lòng hay không...

Không ai sợ hãi việc phải chết trận sa trường, thế nhưng vì sao nước mắt lại cứ rơi?

Binh sĩ trẻ tuổi lau nước mắt, khuôn mặt quật cường trải qua khói lửa tràn đầy vẻ kiên nghị, bọn hắn muốn đem từng chữ Đại nhân nói in vào trong lòng.

Vạn Thần Úy dừng lại một lúc rồi mới trầm ngâm nói:

- Bất kể là Thần Úy hay Tài Quyết, không thể mai một như vậy, cũng không thể tan rã, các ngươi phải đoàn kết, phải sống sót, phải tiếp tục chiến đấu. Đi con đường nào thì ta không biết. Ta chỉ có một yêu cầu, không được nội đấu. Người nào chiến đấu với Huyết tu, chúng ta kề vài chiến đấu với hắn.

Hắn suy nghĩ một chút, như là lầm bầm:

- Đại Sư Chi Quang của Diệp phu nhân không biết đã thành công hay chưa? Tuy rằng có nhiều quan điểm của Diệp phu nhân ta không đồng ý, nhưng ta vẫn hy vọng Đại Sư Chi Quang có thể thành công. Nguyên tu không có phương thức chiến đấu mới, chúng ta tất thua không nghi ngờ. Nếu không nữa thì, chính là Ngải Huy rồi. Tùng Gian phái có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, cái Tháp Pháo kia cũng rất lợi hại. Những người như Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn về mặt chống lại Huyết tu càng cương quyết hơn Diệp phu nhân.

Bỗng nhiên Vạn Thần Úy cười cười, dáng cười tự giễu, đắng chát:

- Nói nhiều như vậy, cảm thấy đều là nói nhảm a.

Hốc mắt Tống Yên đỏ bừng, nàng cắn răng nói:

- Lời Đại nhân nói, thuộc hạ nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng!

Vạn Thần Úy xoay mặt nói với Tây Môn Tài Quyết:

- Tây Môn, ngươi nóng tính như lửa, ghét ác như cừu, chỉ sợ khó ở được với Diệp phu nhân, hay là ngươi đi Tùng Gian phái đi.

Tây Môn Tài Quyết lòng đầy bi thương nhưng không hiển lộ một chút nào ra mặt, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi trước hết nghĩ làm sao mà sống sót khỏi tay yêu nữ kia đi! Chết trên tay một tên hậu bối Huyết tu, quả thực là mất mặt người ba bộ trung ương chúng ta.

Vạn Thần Úy biết rõ tính cách Tây Môn Tài Quyết, nên không tức giận.

Hắn cười hặc hặc, vươn người đúng dậy. Đi đến trước người Diệp Bạch Y, đem đại kiếm trong tay treo bên hông, cánh tay duy nhất còn lại nhấc Diệp Bạch Y đang hôn mê lên, Vân Dực sau lưng chợt mở ra. Giống như là ác long trong địa ngục giang cánh.

Chỉ là Vân Dực màu đen rộng thùng thình không còn nguyên vẹn, chồng chất vết thương. Đại kiếm bên hông đầy vết nứt, mũi kiếm đầy lỗ thủng. Cánh tay đứt chưa lành, toàn là xương trắng, vạt áo dính đầy máu.

Thân hình Vạn Thần Úy thẳng tắp như một cây trường thương, không có nửa điểm còng xuống. Khuôn mặt tang thương gian nan vất vả, giờ phút này lại đầy phóng khoáng.

Xoạt, xoạt, Vân Dực từ từ vỗ nhẹ, khuấy động khí lưu.

Thân hình Vạn Thần Úy thẳng tắp, ánh mắt hắn đảo qua mỗi người, hắn muốn đem bọn hắn nhớ kỹ trong lòng. Trong lồng ngực như có ngàn vạn luống nhiệt đang kích động, hắn lớn tiếng nói:

- Cùng chư quân đồng hành kề vai sát cánh hơn mười năm, sao mà may mắn, cuộc sống này xin ghi khắc! Thời gian qua, không phụ Hàn Thứ, không phụ con dân, không phụ Thần Úy! Nếu có kiếp sau nguyện cùng chư quân kề vai sát cánh! Giết đến thống khoái!

Có người khóc không thàng tiếng, có người đau buồn, có người gầm rú, có người gào thét Thần Úy.

Vạn Thần Úy cười lớn, mang theo Diệp Bạch Y bay lên trời.

- Rời đi.
Bình Luận (0)
Comment