Dịch giả: nbduc91Lời Sư Tuyết Mạn nói cũng chẳng ngoa.
Từ sau đại thắng Thần Lang, thực lực cùng sĩ khí hai bên đều đại biến, bên đối diện chỉ còn lại tàn quân của Thú Doanh vì vậy Sư Tuyết Mạn suất lĩnh Trọng Vân Chi Thương chủ động xuất kích và đánh tan Thần Lang Thú Doanh.
Sau đó Hạ Nam Sơn đến chỉ huy phòng tuyến của Thần Linh chiến bộ, nhưng lúc này Nguyên tu sĩ khí tăng vọt, sự sợ hãi đối với Huyết tu đã hoàn toàn biến mất. Trọng Vân Chi Thương, Lôi Đình Chi Kiếm hai bộ, không ngừng chủ động xuyên qua phòng tuyến, khiêu khích đối phương.
Lôi Đình Chi Kiếm với ưu thế về tốc độ và sự linh hoạt được cử làm mồi nhử, đem địch nhân dụ vào vòng mai phục của Trọng Vân Chi Thương, Đoan Mộc Hoàng Hôn liền chịu trách nhiệm phục kích cường giả của địch nhân.
Qua mấy phen phối hợp, mọi người càng ăn ý, thành quả chiến đấu vô cùng nổi bật.
Nhưng mà đối phương cũng không ngốc,sau khi ăn mấy lần thiệt thòi, lập tức cải biến sách lược, co đầu rút cổ trong quân doanh nhất định không ra. Sư Tuyết Mạn cảm thấy khó giải quyết, giống như chuột lôi rùa, không biết làm sao.
Nơi đóng quân của Thần linh chiến bộ cố ý tránh chỗ đại bản doanh của Thần Lang lúc trước vì nơi đó còn lưu lại rất nhiều hài cốt của Thú Doanh tướng sĩ.
Bên trong đại doanh, Hạ Nam Sơn sắc mặt âm trầm đang nhìn chằm chằm vào Lôi Đình Kiếm Huy đang không ngừng tuần tra quanh đại doanh. Bên cạnh Hạ Nam Sơn là vài tên thuộc hạ của gã cũng đang đề cao cảnh giác, không dám lười biếng chút nào.
Không biết từ lúc nào hai nắm đấm của Hạ Nam Sơn đã xiết chặt lại, trong lòng hắn vô cùng biệt khuất
Lôi Đình Chi Kiếm nghênh ngang bay tới bay lui xung quanh đại doanh, đôi khi, còn xông vào vòng phòng ngự của đại doanh cố ý khiêu khích, sau đó trước khi đại doanh phản kích thì vèo rời đi.
Tốc độ của nó thật sự quá nhanh!
Nếu như nó quyết định chạy thục mạng, không ai có thể đuổi theo nó. Hạ Nam Sơn lúc trước cũng mấy lần tổ chức truy kích, kết quả trúng mai phục, hao tổn không ít nhân thủ, trong đó còn bao gồm hai vị tướng lĩnh. Hai người chết cùng một cách, đều là bị Đoan Mộc Hoàng Hôn chế trụ, sau đó bị vây công mà chết.
Kỳ thật, thương vong từng đó đối với Thần Linh chiến bộ không đáng là gì, nhưng nó lại làm hắn rất ức chế.
Hạ Nam Sơn cảm thấy ấm ức đến cực điểm. Theo chỉnh thể mà nói, thực lực Thần Linh chiến bộ cường đại hơn rất nhiều, chỉ là không biết xử lý như thế với tốc độ vô cùng nhanh của Lôi Đình Chi Kiếm.
Rõ ràng chỉ có ưu thế này, nhưng đối phương tận dụng nó quá tốt.
Quấy rối, không ngừng quấy rối, khiêu khích, không ngừng khiêu khích.
Phái người đi xua đuổi, sợ trúng mai phục. Nếu không xua đuổi, chính mình tự rước lấy ấm ức, lòng quân càng thêm xao động, đám người kia quả thực vô sỉ tới cực điểm. Từ sau khi Hạ Nam Sơn hạ lệnh không được xuất kích, Lôi Đình Chi Kiếm càng kiêu ngạo. Không chỉ cả ngày vây quanh đại doanh do thám, tìm kiếm kẽ hở, thậm chí hai lần đánh sâu vào trung quân doanh trướng.
Đến trong lúc ngủ Hạ Nam Sơn cũng giật mình tỉnh giấc, tâm trạng hắn bồn chồn lo lắng
Hắn thề hắn chưa từng gặp qua chiến bộ không biết xấu hổ như thế,chiến bộ mà như thế sao? Rõ ràng là một đám lưu manh, ác ôn!
Lúc mới bắt đầu, trong lòng hắn vốn không kiêng kị. Nhưng Thần Lang Ngân Sương bị diệt, đủ để thấy sự uy hiếp từ đối phương, thậm chí có thực lực tiêu diệt Thần Linh chiến bộ. Sau khi Thần Úy bộ mấy lần bị tổn thất nặng nề, hắn đã không dám xem thường Nguyên tu chiến bộ.
Nhưng mà, hành động của đối phương vô cùng vô sỉ, để hắn nhiều lần suýt mất đi lý trí hạ lệnh toàn diện quyết chiến. Đáng chết! Nếu không phải lúc trước phạm phải sai lầm lớn, nếu không phải Xà Dư điện hạ nghiêm lệnh bọn hắn phải tụ hợp đủ quân trước,không được quyết chiến, nếu không là...
Kiềm chế, kiềm chế...
Hắn hít sâu một hơi, gào thét hạ lệnh: "Không cho phép xuất kích, tất cả đều bảo vệ tốt vị trí!"
Nói xong bộ ngực hắn càng thêm khó chịu, xoay người rời đi. Rời đi hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại,đá một cái thật mạnh lên cọc gỗ bên cạnh. Mảnh vụn bay đầy trời, như nói lên sự ức chế trong lòng hắn, tựa như dã thú bị phẫn nộ không thể khống chế được.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng bất định, thở dốc ồ ồ, Hạ Nam Sơn hai mắt huyết hồng, sát ý điên cuồng, dường như ánh mát của hắn lúc này cũng đủ giết chết bất kỳ ai.
Chờ xem! Chờ Thần Yêu, Thần Hổ hai bộ tụ hợp, chính là tử kỳ của các ngươi! Ta muốn đem các ngươi bị phanh thây xé xác!
HƯU...U...U!
Một tiếng nổ từ phương xa xa truyền đến, Hạ Nam Sơn thân thể cứng đờ. Không cần nhìn, hắn cũng biết Lôi Đình Chi Kiếm lại một lần khiêu khích!
Vừa mới thoáng bớt giận một chút,lửa giận trong lòng hắn lại vọt lên, sắc mặt của hắn trong nháy mắt đỏ bừng.
Đáng chết! Thần Yêu,Thần Hổ, các ngươi đang bò tới hay sao?
Ốc sên còn nhanh hơn các ngươi!
Hạ Nam Sơn trong miệng vô ý thức mắng chửi,ngay cả chính hắn cũng không biết đang nói cái gì, khuôn mặt vặn vẹo, phẫn nộ lao về phía doanh trướng của hắn.
Bên trong Kim Phong lạnh thấu xương, ba đạo lưu quang tựa như ba đạo mũi tên, bổ về phía Kim Phong cuồng bạo.
Ba gã Nguyên tu Thiên Diệp bộ đang bỏ chạy thục mạng,trên khuôn mặt tinh xảo điềm đạm, hiếm thấy mà toát ra kinh hoảng cùng sợ hãi như vậy. Tất cả bọn hắn sợ hãi, nguồn gốc của sự sợ hãi là một huyết ảnh mơ hồ đang đuổi theo ở sau lưng.
Cho dù bọn hắn tăng thêm tốc độ như thế nào, đều không thể thoát khỏi huyết ảnh, nàng giống như giòi trong xương.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Trong đó một gã Nguyên tu thét lên, thanh âm của hắn mang theo vẻ hốt hoảng, run rẩy.
Ở chính giữa có một người cho dù trong mắt toát ra sợ hãi, nhưng vẫn bảo trì một phần trấn định: "Ta đi ngăn hắn lại, các ngươi tách ra chạy! Vô luận như thế nào, cũng phải đem tin tức truyền cho Phó Tư Tư!"
Vừa dứt lời, hắn bỗng dưng gầm lên một tiếng,thân hình quỷ dị gập lại,quay mặt hướng về phía huyết ảnh,trong tay hắn bay ra một đạo ngũ sắc quang hoàn.
Hai người khác biết rõ tình huống nguy cấp, bỗng chốc tách ra, hướng hai cái phương hướng bay đi.
Ngũ sắc quang hoàn không chút nào bị Kim Phong ảnh hưởng, nó bỗng chốc mở ra thành các dây xích ngũ sắc. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại Nguyên Lực Hoàn kết hợp với nhau, tạo thành các sợi xích tinh xảo. Dây xích điên cuồng kéo dài, trong chớp mắt, nó liền biến thành các con rắn với thân hình dài đến kinh người, thân thể chúng co lại bao phủ phạm vi vượt qua năm mươi trượng.
Giống như một cái lưới lớn, hướng huyết ảnh trùm tới.
Khoảng cách của song phương quá gần, tốc độ lại nhanh làm cho huyết ảnh không thể tránh, đâm vào bên trong trùm dây xích ngũ sắc
"Khóa!"
Tất cả dây xích bỗng chốc buộc chặt, hóa thành lồng giam kín không kẽ hở, mơ hồ có thể thấy được một huyết ảnh trong đó. Dây xích tầng tầng lớp lớp,,phát ra từng tia sáng chói mắt, chúng nó đang tạo thành hình thái hoàn toàn mới của Ngũ Hành Hoàn.
Giống như một cái kén đủ mọi màu sắc.
Trên mặt Nguyên tu lộ ra vẻ vui mừng, một khi hoàn thành cái kén này thì không gì phá nổi nó. Có đến tám cái Nguyên Lực Hoàn, chúng có thể xây dựng thành rất nhiều Ngũ Hành Hoàn.
Từng cái Ngũ Hành Hoàn,giống như một ổ khóa.
Ngũ Hành Hoàn số lượng càng ngày càng nhiều, lồng giam sẽ càng ngày càng chắc chắn.
Bỗng nhiên, một tiếng thở dài vang lên trong tai hắn.
Bỗng chốc con mắt của hắn mở lớn, thân thể cứng đờ giống như trúng định thân, đầu óc trống rỗng, toàn bộ thế giới như lâm vào một vùng tĩnh mịch.
Đông, đông, đông.
Từng tiếng trầm thấp vang lên, tràn ngập tiết tấu,như một mặt trống đang gõ vang ghé sát vào lỗ tai hắn,đó là tiếng tim mình đập sao?
Vì cái gì...
Đột nhiên, từ bên trong kén đâm ra vô số huyết mang trông như những ánh kiếm màu đỏ tươi
Chỉ trong mấy giây, từ cái kén được hắn coi là không gì phá nổi lại giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời từ từ tan rã
Một đạo huyết mang bắn tới như một sợi tơ màu đỏ quấn lấy thân thể của hắn.Sợi tơ mềm mại như một con rắn chui vào bàn tay hắn.
Chết không nhắm mắt.
Kim Phong không nghe được thở dài chúng liên tục vận chuyển, giống như thời gian,không bào giờ ngưng lại.
Cách đó hơn mười dặm, gương mặt Quế Hổ dán vào nham thạch, thân thể sinh cơ đoạn tuyệt, làn da trắng bệch,quỷ dị là trên mặt đá không vương một vết máu nào.
Bên trên sườn núi, Vương Nhị Đản mặt mày mờ mịt ngắm nhìn chung quanh.
Dốc núi cũng không cao, ước chừng chỉ có hơn hai mươi trượng, lại có thể đem cảnh sắc chung quanh thu hết vào mắt. Trên mặt hắn đầy bùn đất và nước muối, bờ môi khô nứt nẻ giống như những cây gỗ trong sa mạc, trên da có thể nhìn thấy rất nhiều mảng da chết màu trắng và các vết rạn nứt quanh viết thương. Đan xen trong vết thương là các vết máu màu nâu đen trông vô cùng quỷ dị
Lúc này Vương Nhị Đản trông như một gã dã nhân, quần áo tả tơi, vết thương chồng chất.
Có chút châm chọc là Diệp Bạch Y trong tay hắn lại không dính một hạt bụi. Tù binh thì quần áo thẳng tắp, người thắng trông lại vô cùng thê thảm.
Cảnh sắc lạ lẫm, giờ đây hắn đã hoàn toàn bị mất phương hướng.
Đây là đâu?
Trong mắt hắn là một vùng quê bị tàn phá nặng nề. Khắp nơi đều chi chít các hố lớn nhỏ đan xen, hố lớn tầm hơn mười trượng, hố nhỏ cũng mấy trượng.
Trong hố sâu đất đá cháy đen, không có một ngọn cỏ. Có hố sâu tro tàn bên trong, đã mọc đầy hoa cỏ màu xanh non. Có hố sâu liên thông với mạch nước ngầm giờ đã biến thành các hồ nước lớn nhỏ.
Vô số vũng hố, cho thấy nơi đây đã từng trải qua một trận chiến mãnh liệt tàn khốc đến cỡ nào.
Vương Nhị Đản khôi phục lại vẻ tỉnh táo vốn có, thân là một thành viên Thần Úy,đối với chiến tranh đã không còn sợ hãi. Địa phương nào xảy ra trận chiến kinh người như thế? Trong lòng của hắn mơ hồ có đáp án.
Kéo lấy Diệp Bạch Y, hướng hố to gần nhất đi đến.
Vương Nhị Đản không có chút gì thương tiếc, đầu Diệp Bạch Y đang cày trên mặt đất tạo ra một rãnh sâu. Phanh,đầu Diệp Bạch Y đập vào một khối nham thạch lớn, làm người ta giật mình chính là, nham thạch trong nháy mắt vỡ nát, mà Diệp Bạch Y bình yên vô sự.
Vương Nhị Đản đối với một màn này đã thành thói quen, kỳ thật hắn cảm thấy, Diệp Bạch Y bất tỉnh cũng rất tốt. Tối thiểu có thể dùng làm vũ khí, vũ khí hình người chân chính!
Đi đến bên cạnh hố to gần nhất, Vương Nhị Đản ngồi xổm xuống, bàn tay vuốt bùn đất quanh hố.
Cỏ xanh Mộc nguyên lực cùng đại địa thổ nguyên lực bên ngoài, một tia như có như không Thủy nguyên lực, nhưng là dị thường bất đồng.
trong lòng hắn suy đoán.
Bắc Hải Chi Tường, hắn đến Bắc Hải Chi Tường. Chiến đấu thảm như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều, đại khái chỉ có Bắc Hải Chi Tường.
Thế nhưng nhìn quanh chỉ có vô số hố sâu, không thấy nửa bức Vân Tường.
Hiện tại nơi đây đã thành di tích rồi.
Vương Nhị Đản lộ ra nụ cười đắng chát, chính mình lại chạy tới Bắc Hải Chi Tường, cái này phiền toái lớn rồi. Bắc Hải Chi Tường đã sớm rơi vào tay giặc, hiện nay nơi này là phạm vi khống chế Huyết tu. Nói một cách khác, hắn hiện tại 2 phía thụ địch, phía sau lưng địch nhân đuổi giết, phía trước là đại quân của địch.
Hắn còn không biết Thần Lang bị diệt, nhưng mà hắn biết rõ, xuyên qua đại quân này thì hắn mới có thể đến phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều.
Đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng mà rất nhanh, hắn cũng không cần suy nghĩ vấn đề này.
Phía trước bầu trời một thân ảnh chậm rãi hạ thấp, khuôn mặt tinh xảo đạm mạc không có một tia tình cảm.
Vương Nhị Đản trong lòng tuyệt vọng.
Đã xong.