Ngũ Hành Thiên

Chương 677

Dịch giả: hoangtruc

“Hào quang mờ mịt nơi Phỉ Thúy Sâm như thể bọt sóng năm màu bắt đầu trào dâng. Nó như thể có được thứ sắc thái phức tạp khó phân biệt nhất trên đời, mỗi sắc thái đó đều là những số mệnh va chạm vào nhau. Tiếng kiếm ngân lượn lờ, như gió như ảnh, linh hoạt kỳ ảo vô hình, lại không chỗ nào không có. Mà trái lại, kiếm quang huyết sắc lại dữ dằn không ngờ, nhuộm cả toàn bộ đám mây trên bầu trời phòng tuyến Trân Châu thành một dòng sông máu. Cột sáng màu trắng bay lên từ Thiên Tâm thành lại nguy nga cao ngất, có thể nâng cả bầu trời. Tiếng gào rú run rẩy sâu tận xương tủy như muốn nói với thế nhân nhân sinh thống khổ. Cùng lúc đó, Đế Thánh chí cao trong thiên hạ cũng dùng kim quang chiếu sáng cả bầu trời Thần Quốc, như tuyên cáo khí thế vương đạo của ông ta, khiến tất cả chúng sinh phải bái phục."

[Bái Luân kiến văn]

“Ngày hôm nay đã định trước sẽ được ghi vào trong sử sách. Ta đây tận mắt nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, vô cùng vững tin điểm này. Thỉnh bỏ qua cho ta, ta vô cùng kích động, như thể bị dòng điện đánh trúng, thân thể không kìm được mà run rẩy. Trong khoảnh khắc đó, ta vô cùng chắc chắn, có một thời đại mới đang từ từ xốc lên trước mặt ta. Nó đến một cách đột nhiên như thế, không chút dấu hiệu báo trước nào."

[Ngô trưởng lão hồi ức lục]

“Từ xưa đến nay, Tông Sư như một cánh cửa đóng chặt, từ nay về sau ầm ầm mở ra."

[Nguyên lực sử]

Mỗi thời đại mới mở ra đều rầm rộ như vậy. Thân là người ở trong đó, ngươi có thể lĩnh ngộ kỳ mỹ của nó, nhưng càng có nhiều người bị cuốn trôi xuôi dòng, không thể phân biệt phương hướng.

Phó Tư Tư cảm thấy hai ngày này như thể gặp phải quỷ.

Phỉ Thúy Sâm phát sinh cuộc chiến Tông Sư với quy mô chưa từng có. Hai vị ở vị trí Tông Sư đỉnh phong đã có trận chiến định mệnh. Nhạc Bất Lãnh trở thành Tông Sư khiến nhiều người không nghĩ tới, nhưng lại không có gì ngoài dự liệu cả. Dù sao ông ta cũng được xưng là "đệ tam thiên hạ" kia mà. Nếu như nói người nào có khả năng tấn chức Tông Sư nhất, không phải ông ta thì là ai nữa.

Thế nhưng tiếng kiếm ngân sau này là thứ quỷ gì? Còn có bạch quang ở Thiên Tâm thành? Đế Thánh không chịu cô đơn, cũng đi ra dợt một đường chứng tỏ mình đang còn tồn tại?

Được rồi, bạch quang nơi Thiên Tâm thành hay kim quang của Đế Thánh có khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía. Thế nhưng nơi đó cách bọn họ quá xa, cho nên bọn họ cũng chỉ sinh ra trùng kích trong thoáng chốc mà thôi.

Đáng hận chính là tiếng kiếm ngân và kiếm quang huyết sắc kia, cách bọn họ thật sự quá gần.

Lúc ấy, nghe được tiếng kiếm ngân, Nguyên lực trong cơ thể của bọn họ lập tức không khống chế được mà rung động. Bọn họ vừa mới nghỉ ngơi đủ hai canh giờ khôi phục như lúc ban đầu, kiếm quang Huyết sắc nhấc lên chấn động khiến để cho bọn họ cảm thấy cả người như trong màn gió lốc, cất bước gian nan.

Lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống như vậy.

Bọn họ bị dọa sợ câm như hến, còn tưởng rằng đại ma đầu đang ngay phía sau mình.

Dần dần trầm tĩnh lại, mọi người cũng thảo luận vị tân Tông Sư rất có khả năng là Lôi Đình Chi Kiếm Ngải Huy. Theo như tin tức phân tích mà cô biết được, Phó Tư Tư cũng đồng ý với suy đoán của mọi người. Nhưng mà chẳng biết tại sao, cô cảm thấy khí tức kiếm quang huyết sắc kia lại khiến cô mơ hồ có cảm giác quen thuộc, làm cho cô nhớ lại một người.

Đại Sư Chi Quang giúp cô thoát thai hoán cốt, nhưng cũng khiến trí nhớ trước kia của cô mơ hồ đi nhiều. Hơn phân nửa những chuyện trước Đại Sư Chi Quang cô không thể nhớ rõ được. Duy chỉ có trong trí nhớ khắc sâu hai người, một là phụ thân đã mai một tro bụi ngay trước mặt cô. Người còn lại chính là Ngân Luân kiếm khách Sở Triêu Dương.

Thời gian Sở Triêu Dương đảm nhiệm chức lão sư dạy kiếm thuật cho bọn họ cũng không dài, sau này lại mai danh ẩn tích. Nhưng chẳng biết tại sao, cô lại ấn tượng sâu sắc như vậy.

Nhất định là ảo giác rồi.

Mặc dù kiếm thuật của Sở Triêu Dương không tệ nhưng mà so với vị tân Tông Sư kiếm thuật này thì chênh lệch vẫn quá lớn.

Cô thu hồi tâm thần: "Có manh mối gì về thi thể của đám Quế hay không?"

Đám đội viên ngừng thảo luận, nhao nhao lắc đầu.

"Không có."

"Có khi nào bị dã thú ăn rồi?"

"Dã thú ăn cũng phải lưu lại hài cốt chứ. Hơn nữa hiện trường không có bất kỳ dấu vết cắn xé nào, nhất định có người giở trò quỷ!"

Hiện thực tàn khốc làm cho tâm thần Phó Tư Tư mệt mỏi. Nhiệm vụ lần này khó khăn trắc trở không ngừng, rất nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không có thu hoạch gì cho nhiệm vụ của mình. Diệp Bạch Y không rõ tung tích. Cô suất lĩnh Thiên Diệp Bộ lại còn để xảy ra thương vong vô cùng nghiêm trọng, đến thi thể đồng bạn hiện tại cũng đột nhiên biến mất mà bọn họ còn chưa lần ra được dấu vết nào. Sư Bắc Hải cũng đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Phó Tư Tư đã thầm quyết định. Sau khi trở về nhất định sẽ đến thỉnh tội với phu nhân, từ chức phó bộ đầu này.

Nhưng mà lúc này, nhiệm vụ của cô còn chưa chấm dứt. Cô nhất định phải gánh lấy trọng trách đầu lĩnh.

Sư Bắc Hải có thể trốn tránh đi đâu được đây?

Cô xoa xoa gáy, buộc bản thân tỉnh táo lại. Nếu mình là Sư Bắc Hải, sẽ trốn hướng nào? Cô nghĩ rất chậm, nghĩ rất cẩn thận, lần từng bước thăm dò theo ý nghĩ của mình.

Dần dần, có một tia linh cảm như ẩn như hiện, cô như mơ hồ bắt được mấu chốt.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hô to truyền đến: "Đại nhân, có phát hiện!"

Một gã đội viên đang bay vút tới doanh địa, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, trên tay còn cầm theo một bộ y phục.

Phó Tư Tư đứng phắt dậy. Đó chính là quần áo của Quế Hổ.

Phát hiện mới này khiến mọi người đầy mệt mỏi trở nên hưng phấn lên, nhao nhao đứng cả dậy.

Phó Tư Tư lạnh lùng nói: "Phát hiện Ở đâu? Dẫn bọn ta qua!"

Cô tin chắc rằng chuyện thi thể đội viên tử vong biến mất là do con người làm. Dù cô không biết đối phương muốn thi thể đội viên là có tác dụng gì? Có lẽ là vì phá giải huyền bí của Đại Sư Chi Quang, có lẽ là từ mục đích khác, nhưng không thể nghi ngờ chuyện đối phương là có ác ý với Thiên Diệp bộ.

Làm ra chuyện bất kính với người đã chết thế này, không cách nào tha thứ được!

Tất cả đều nhanh như chớp, sắc mặt âm trầm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

Bọn họ nhanh chóng tới nơi phát hiện ra quần áo của Quế Hổ, là trong một lùm cây.

Bọn họ nhanh chóng có vết đất mơi mới ngay phụ cận lùm cây đó. Một gã đội viên phát hiện có một nơi vết đất rõ ràng khác hẳn với nơi còn lại, bèn lập tức hô to: "Nơi đây!"

Phó Tư Tư nhanh chóng xuất hiện ngay ở bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh băng: "Đào chỗ này lên."

Vài tên đội viên liếc nhau, liền bắt đầu đào đất lên. Bùn đất hẳn là mới đào lên lấp xuống không lâu, cho nên rất dễ đào ra. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người, ánh mắt tất cả đều chớp động lên lửa giận.

Bên trong không có thi thể Quế Hổ, chỉ có từng đống thịt nát.

Phó Tư Tư ngồi chồm hổm xuống, không chút ảnh hưởng mà lật qua lật lại đống thịt nát.

"Miệng vết thương do dụng cụ sắc bén cắt gọt tạo thành, đối phương không phải vì để hả giận."

Cô tìm đến cánh tay của Quế Hổ, dấu vết Ngũ Hành Hoàn nơi bàn tay đã bị đối phương khoét đi.

"Có hai khả năng, một là bọn hắn đang tìm kiếm huyền bí của Đại Sư Chi Quang, hai là bọn hắn đang tìm kiếm biện pháp đối phó với chúng ta."

Ngữ điệu Phó Tư Tư rất tỉnh táo, như thể tự thuật lại một chuyện không có liên hệ gì đến bọn họ cả.

Một gã đội viên đầy phẫn nộ nói: "Nhất định là bọn Sư Bắc Hải làm!"

"Không sai!"

Phó Tư Tư nói: "Cũng có thể là Huyết tu."

Cô đứng lên, thản nhiên nói: "Bất kể là ai, nợ máu phải trả bằng máu."

Cô xoay người, nhìn vào một nữ đội viên khác có tên là Hứa Lâm hỏi: "Có thể tìm được bọn chúng sao?"

Hứa Lâm am hiểu cách truy tung, chỉ cần đối phương lưu lại dấu vết, thông qua thông qua bí pháp tìm được đối phương.

Hứa Lâm gật đầu nói: "Ta thử xem."

Cô ta nhắm mắt lại, hai tay vẫn ôm trước ngực, hai cổ tay giao nhau, một vòng Nguyên lực hoàn dưới chân cô ta sáng lên. Hào quang Nguyên Lực hoàn lưu chuyển vô số hoàn văn phức tạp biến ảo bất định. Song chưởng của cô ta sáng lên một vầng sáng hào quang màu nâu. Đó đương nhiên là thổ nguyên lực, nhưng Nguyên lực chấn động nhẹ nhàng nhu hòa hơn rất nhiều so với thổ nguyên lực thâm trầm nặng nề bình thường.

Hứa Lâm nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, như thể trong tay nắm lấy một vốc cát bụi, mắt nhìn lên không trung.

Phù Chân Chi Trần!

Trong rừng rậm rạp xuất hiện từng vết lốm đốm nhàn nhạt, lớn nhỏ không đều, vị trí cũng vô cùng lộn xộn, có trên dưới mặt đất, cũng có trên tàng cây. Nhưng mà chúng nó đều nhất trí kéo dài về cùng một hướng, là chỉ về phía sâu trong rừng rậm.

Phó Tư Tư không nói một lời, đi dọc theo vết lốm đốm, nhảy vào rừng rậm.

Đám đội viên khác cũng theo sát phía sau.

Đi chưa bao xa, bọn họ lại phát hiện một hố đất khác. Thi thể mai táng bên trong cũng bị cắt rời. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được, đối phương sử dụng thủ pháp lại khác hẳn với lúc trước.

Lửa giận trong lòng mỗi đội viên Thiên Diệp bộ tích góp từng tí một.

Vết lốm đốm càng ngày càng rõ ràng sáng ngời, ý vị dấu vết địch nhân lưu lại cũng mới hơn, có nghĩa là khoảng cách giữa bọn họ với địch nhân càng ngày càng gần.

Không có người nói chuyện, sát khí đang không ngừng kéo lên bao phủ bọn họ. Hiện tại bọn họ chỉ muốn lập tức tìm ra được địch nhân, xẻ đối phương ra thành tám mảnh.

Bỗng nhiên, Phó Tư Tư chợt ngừng bước.

Vết lốm đốm ven đường đến đây đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Đây là một tiểu sơn cốc, bốn phía lởm chởm quái thạch, địa hình phức tạp.

Bỗng nhiên Phó Tư Tư mở miệng: "Xuất hiện đi, mất công sức dụ dỗ chúng ta đến nơi đây như vậy còn phải giấu đầu lộ đuôi?"

"Đã sớm nghe nói Tư Tư tiểu thư dù là bậc nữ lưu nhưng không thua kém gì đấng mày râu. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."

Giọng điều khàn khàn vang lên từ phía sau một tảng đá. Rồi một nam tử mặc áo bào xám đi ra, ngay sau đó là một lượng lớn Nguyên tu áo xám hiển lộ. Bọn hắn chiếm cứ địa hình có lợi xung quanh, bao vây lại toàn bộ Thiên Diệp bộ lại.

Phó Tư Tư không chút đổi sắc mặt: "Ngươi là ai?"

Nam tử áo bào xám cười ha ha: "Chỉ là cái tên ti tiện, hà tất để trong lòng..."

Lời còn chưa dứt, bộ ngực gã đã xuất hiện một lỗ máu, rõ ràng là Phó Tư Tư đã nhanh như chớp ra tay.

Nam tử áo bào xám lộ ra nụ cười quỷ dị: "Tư Tư tiểu thư có sát khí quá nặng."

Phốc, một tiếng vang nhỏ, nam tử áo bào xám tan vỡ đi mất như thể một bong bóng khí, không còn gì nữa.

Là giả!

Phó Tư Tư nhíu mày lại. Đối phương cẩn thận thế này khiến lòng cô trở nên nặng nề, tuy nhiên cô vẫn không ngừng bước mà lao thẳng về đám người áo xám còn lại. Những đội viên Thiên Diệp bộ khác cũng không chút do dự, căn bản cũng không quan tâm những người này là ai, bọn họ chỉ muốn xé tan mấy tên này thành từng mảnh.

Về phần đối phương có mai phục? Bọn họ không thèm để ý đến.

Bọn họ có tự tin tuyệt đối với thực lực của mình. Chỉ cần đối phương không phải là Tông Sư, bọn họ đều không phải e ngại.

Bỗng nhiên, đáy cốc sáng lên màn hào quang đủ mọi màu sắc, năm cột sáng màu sắc không giống nhau dựng lên. Chúng nó như thể Long cốt cong cong, cùng khép lại một chỗ ở phía trên không trung sơn cốc. Giữa các cột sáng là màn sáng hơi mỏng, thình lình vây toàn bộ Thiên Diệp bộ vào bên trong.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ?

Phó Tư Tư sửng sốt một chút. Năm cột sáng này vậy mà là năm loại Nguyên lực. Năm loại Nguyên lực dựng thành bẫy rập?

Cô hừ lạnh một tiếng, dấu vết Nguyên Lực hoàn trong lòng ban tay đột nhiên sáng lên. Ngũ Hành Nguyên Lực hoàn vờn quanh bàn tay của cô, bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết nhanh chóng trở nên sặc sỡ trong suốt.

Khí thế Phó Tư Tư biến đổi, tựa như thay đổi thành một người khác, hay như bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, bộc lộ sắc bén.

Không rõ nam tử áo bào xám đã xuất hiện trên mặt đá từ lúc nào, lộ ra biểu lộ tán thưởng: "Đại Sư Chi Quang, thật sự là không tệ mà."

Phó Tư Tư đột ngột bật khỏi mặt đất, khí thế kiên quyết, vung chưởng như đao chém xuống tiếp điểm của năm cột sáng Nguyên lực.

Choang!

Tiếng thủy tinh vỡ nát giòn vang, cột sáng Nguyên lực vỡ nát, nổ tung thành đủ mọi loại màu sắc, như thể sương mù tràn ngập màu sắc rực rỡ.

Trong sương mù màu sắc rực rỡ vang lên giọng nói lành lạnh băng lãnh của Phó Tư Tư.

"Hóa ra các ngươi là dư nghiệt Mục Thủ Hội!".
Bình Luận (0)
Comment