Ngũ Hành Thiên

Chương 683

Dịch: Độc Hành

Trong lãnh cung, nước trà đã lạnh, sự hào hứng của Đế Thánh vẫn như cũ không giảm, ông ta nói nhẹ tiếp.

"Xích Đồng được sinh từ nguyên lực, trong hỗn độn tối tăm sinh ra linh trí, vừa lúc ấy thiên địa đại biến, có thể nói là sinh ra rất đúng thời điểm. Hắn được bộ lạc cung phụng hiến tế đời đời nên lớn mạnh, phá đồ ra, lấy máu vạn thú đúc thành thân thể, rồi dùng Đế lệnh hiệu triệu vạn bang Man tộc, cũng là một đại nhân vật."

"Thời đại tu chân thì Linh lực tràn đầy, vạn vật có linh, sinh ra linh trí không khó. Hiện tại, Linh lực mai một, sinh ra linh trí khó càng thêm khó, không có gì để dùng. Trái lại pháp môn mà Xích Đồng dùng để đúc thành thân thể, có thể nói là Vô Thượng bí pháp."

Bắc Thủy Sinh động dung nói: "Vô Thượng bí pháp? Lợi hại như thế sao?"

Bệ hạ mắt cao hơn đầu, được chính miệng bệ hạ nói ra bốn chữ "Vô Thượng bí pháp" thì không hề đơn giản.

Thần sắc Đế Thánh nghiêm túc: "Thời đại tu chân, có thể đúc thành thân thể đều là thành tựu vô hạn, không phải bậc Đại Năng thì không thể làm được. Huống chi, Xích Đồng ở thời kì cuối tu chân, Linh khí tàn lụi. Lấy vạn thú chi huyết làm căn cơ, hấp thu dung hợp phương pháp huyết luyện, mấy trăm năm sửa đổi không ngừng, đúc ra một cỗ thân thể có thể nói là hoàn mỹ. Đáng tiếc pháp môn có thể đúc thành thân thể, đã sớm thất truyền."

Trong lời nói của Đế Thánh toát ra vài phần tiếc nuối, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

"Chẳng qua chính thức đạt tới đỉnh cao ấy, vẫn là Thần huyết. Thần huyết không chỉ ẩn chứa Tử Chủng Ma Niệm, được xưng tụng là một trong bí pháp kỳ công không thể tưởng tượng, Xích Đồng có thể đúc ra thân thể, mấy trăm năm huyết luyện tới tinh hoa. Nghe nói, toàn bộ tinh huyết thân thể Xích Đồng trống không, chỉ để lại một cỗ thi hài. Cũng không biết bộ thi hài kia ở đâu, nếu tìm được, có lẽ cởi bỏ một ít nghi hoặc trong lòng ta."

Bắc Thủy Sinh hiếu kỳ nói: "Thân thể đó vẫn còn sao? Sẽ không mục nát chứ?"

"Sẽ không." Đế Thánh lắc đầu: "Thần vật như thế sao lại mục nát? Ngoại trừ thi hài Xích Đồng, còn có một vật, cũng cực kỳ bất phàm."

"Là vật gì?"

Đế Thánh nghiêm mặt nói: "Xích Đồng tượng thần đồ."

Bắc Thủy Sinh chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng gã nhớ lại một ít ghi chép: "Thế đã từng thai nghén ra Xích Đồng tượng thần đồ sao?"

"Không phải. Đáng tiếc bộ tượng thần đồ vốn là bản thể của Xích Đồng kia đã bị tổn hại." Đế Thánh nói tiếp: "Sau khi Xích Đồng xưng Đế, hiệu lệnh thiên hạ, hội tụ lực lượng vạn bang, bỏ ra vô số tâm huyết luyện chế ra một bức tượng thần đồ, cực kỳ không dễ. Bởi vì trên bức tượng thần đồ vẽ một con huyết nhãn, nên nó cũng được gọi là Huyết nhãn đồ. Xích Đồng tượng thần đồ thủy hỏa bất xâm, vạn tà lui tránh. Xích Đồng tu luyện Tử Chủng Ma Niệm, trong quá trình đó gặp vô số hung hiểm, rất nhiều lần dựa vào bảo vật này để vượt qua cửa ải."

Bắc Thủy Sinh nói: "Nếu như Xích Đồng chuyển sinh, sao lại không an bài hai kiện bảo vật này?"

Đế Thánh cười hặc hặc nói: "Hắn không phải là không muốn, mà là không thể."

"Không thể?" Bắc Thủy Sinh ngạc nhiên hỏi: "Vậy là vì sao? Thi hài đã từng đã là cơ thể của hắn, Xích Đồng tượng thần đồ cũng là chí bảo hắn tự tay luyện, vứt đi chẳng phải đáng tiếc?"

Đế Thánh cười lạnh nói: "Chuyển sinh nào dễ dàng như vậy? Hắn muốn chuyển sinh nhất định phải chặt đứt nhân quả. Hai kiện bảo vật này có quan hệ với hắn quá sâu, hắn tránh còn không kịp, nào dám dính vào? Bây giờ bảo vật không hiện, có lẽ nhất định năm đó Xích Đồng thiết lập cấm chế phong ấn, mới mất tích trong thế tục như vậy."

Bắc Thủy Sinh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."

Đế Thánh vốn đang hứng thú nói chuyện liền dừng lại, vươn người đứng lên, nói: "Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, không nên mệt nhọc quá độ như thế."

Bắc Thủy Sinh cung kính: "Tạ bệ hạ quan tâm."

Chờ hắn ngẩng đầu lên, ngoài điện đã sớm trống rỗng, không còn bóng dáng ai.

Trên bầu trời, Xích Đồng thu hồi ánh mắt.

Chấn động nơi chân trời xa dần dần giảm xuống, tựa như thủy triều rút đi mang theo tiếng nước rầm rầm rời xa. Cảnh kinh tâm động phách vừa rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đường chân trời sáng long lanh mỹ lệ, giống như vừa được cơn mưa tẩy rửa qua.

Tất cả nhìn qua đều yên lặng bình hoà như thế, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà cuộc chiến tông sư, cuối cùng đã phân ra thắng bại.

Đối với thế giới này, trận thắng bại này đủ để thay đổi quá nhiều thứ. Nhưng mà đối với Xích Đồng, không có gì ghê gớm.

Thần sắc Xích Đồng từ khiếp sợ khôi phục lại như lúc ban đầu, ánh mắt y lạnh lùng thấu xương.

Trong nội tâm y có chút thản nhiên. Chỉ cần thực lực của y hoàn toàn phục hồi như cũ, tông sư thì thế nào? Thực lực, mới là tất cả.

Ánh mắt của y một lần nữa rơi vào trên đám người trong sơn cốc kia, mí mắt hơi nheo lại, bên trong loé lên ánh sáng màu đỏ.

Nguyên lực những người này, tựa hồ có hiệu quả khắc chế y.

Ngũ Hành Nguyên lực không ngừng lưu chuyển, đạt tới cân bằng vi diệu, tựa như một cái cối xay liên tục chuyển động. Huyết Linh lực một khi tiếp xúc, tốc độ tiêu hao vượt qua dự tính của y.

Chẳng lẽ sớm có người biết được Thần huyết chuyển sinh nên bí mật phòng ngừa sao?

Nếu như thế, quả thật có chút thú vị!

Được chứng kiến thời đại tu chân rộng lớn mạnh mẽ thông thiên, Xích Đồng có chút xem nhẹ Nguyên lực thời đại này. Đối với y, cái gọi là tông sư, đặt ở thời đại tu chân thì cũng chỉ là nhân vật phổ thông mà thôi.

Nhưng mà giờ y chuyển sinh đoạt xá, lại phát hiện sự tình cũng không đơn giản như vậy. Vốn chủ kí sinh lúc đầu đã cho y một điều "Kinh hỉ" sâu sắc, loại Kiếm Thai vốn hiếm thấy, tại thời đại tu chân hiếm có người tu luyện thành công, lại để cho y gặp được. Nhiều máu thịt của huyết tu huyết thú tẩm bổ như vậy, có trợ giúp rất lớn đối với việc y đoạt xá, nên cần phải triệt để nắm giữ cỗ thân thể này.

Nhưng không ngờ, y lại rơi vào khốn cảnh.

Hiện tại lại gặp được thứ có khả năng khắc chế Nguyên lực của y, Xích Đồng ngửi được một luồng khí tức nguy hiểm.

Nhưng mà y cũng không cảm thấy lưỡng lự chút nào. Từ xưa đến nay, đoạt xá trùng sinh chính là nghịch thiên cải mệnh, vạn đường chết mới có một đường sống. Nguy hiểm? Một bước nào không nguy hiểm? Xích Đồng y có thể đi đến hôm nay, chẳng lẽ hoàn toàn dựa vào vận khí sao?

Thế sự biến ảo vô thường, trong nhân quả tối tăm dường như đã được sắp đặt.

Kiếp trước có sinh mệnh dài dòng buồn chán, thấy tận mắt thời đại tu chân kết thúc, rõ ràng làm y sợ hãi. Vì muốn để lại hạ thế một đường sinh cơ, y lo lắng hết lòng, hao tổn tâm cơ. Nghĩ đến sau khi chuyển sinh có thể gặp phải đủ loại tình huống nguy hiểm, y vơ vét các loại kỳ công thuật pháp bốn phía, hao phí đại lượng tâm huyết tìm hiểu.

Y tự nhận là đã chuẩn bị đầy đủ, bố trí chu đáo chặt chẽ. Đủ loại tình huống xảy ra, đều đã sớm an bài.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình có thể gặp lại Xích Đồng tượng thần đồ, vật cũ của mình, càng không nghĩ tới Ngải Huy chính là chủ nhân của nó.

Từng là chí bảo hộ thân, bây giờ lại trở thành chướng ngại mà mình muốn phá vỡ nhất.

Có lẽ, việc chuyển sinh này, có thể lấy lại được tất cả những thứ từng có, hoặc là nghiền nát tất cả những thứ đó.

Y quyết định dùng Huyết Luyện Trảm Sinh Cổ phá giải khốn cảnh trước mắt.

Bản gốc của Huyết Luyện Trảm Sinh Cổ là một loại công pháp khá gây chú ý, tên là Phệ Hồn Cổ. Sau khi Xích Đồng nhận được công pháp này, cảm thấy có phần công dụng, nhưng mà uy lực của nó không đủ. Vì vậy y mới dung hợp với huyết luyện, chế ra Huyết Luyện Trảm Sinh Cổ.

Tu luyện Huyết Luyện Trảm Sinh Cổ vô cùng đơn giản, chỉ cần thôn phệ huyết nhục, liền có thể luyện hóa ra Trảm Sinh Cổ, dùng tâm thần làm thức ăn nuôi nó.

Trảm Sinh Cổ thôn phệ huyết nhục bản thể, luyện hoá chủ ký sinh. Huyết nhãn đồ ngăn cản ý thức Xích Đồng, lại không ngăn cản được Trảm Sinh Cổ. Trảm Sinh Cổ phá trứng sinh trưởng, đầu tiên sẽ xơi tái từng điểm, chặt đứt liên hệ giữa tâm thần cùng huyết nhục của chủ kí sinh. Tựa như chặt đứt rễ cây đại thụ, ý thức tâm thần chủ ký sinh trở thành cây cối mất rễ, ngày càng héo rút. Trảm Sinh Cổ ngược lại sẽ liên tục lớn mạnh, cho đến lúc thôn phệ hầu như không còn ý thức tâm thần chủ kí sinh.

Phương pháp Kiếm Thai tất nhiên thần kỳ huyền ảo, nhưng một khi căn cơ bị hao tổn, cuối cùng khó ngăn cản Trảm Sinh Cổ xơi tái.

Kỳ thật Xích Đồng có chút thưởng thức với Ngải Huy, tu luyện Kiếm Thai tại thời kì tu chân hiếm có người luyện thành. Không ngờ tại thời đại Nguyên lực lại có người luyện thành. Kiến thức rộng rãi như Xích Đồng, cũng cảm thấy khó tin đến cực điểm.

So với tu luyện ra Kiếm Thai, trên phương diện tâm thần, Ngải Huy mạnh mẽ để cho Xích Đồng tán thưởng không thôi, nhưng còn thân thể Ngải Huy trong mắt Xích Đồng thì gầy yếu đên mức khó tin. Đương nhiên, y cũng không quá để ý chuyện này. Mang theo Thần huyết thẩm thấu, nó sẽ không ngừng tẩm bổ cùng làm lớn mạnh thân thể Ngải Huy. Chỉ cần cho y thời gian, Xích Đồng có lòng tin khôi phục lại thực lực đỉnh phong lúc trước. Bàn về pháp môn rèn luyện thân thể, không ai có thể am hiểu hơn y.

Thân thể Ngải Huy gầy yếu cũng làm cho Xích Đồng bớt đi nhiều phiền toái, Trảm Sinh Cổ có khả năng càng thêm nhanh chóng triển khai tác dụng.

Thân thể không đáng để lo, Kiếm Thai lại không phải thứ yếu, cần đại lượng Trảm Sinh Cổ, mới có thể dao động căn cơ của y. Luyện chế Trảm Sinh Cổ đơn giản, chỉ cần có huyết nhục là được.

Những người phía dưới có mấy gia hoả thực lực không tầm thường, nhưng nếu có thể thôn phệ huyết nhục của bọn họ, có lẽ luyện hóa ra không ít Trảm Sinh Cổ.

Y cần những huyết nhục này. À, còn cần một người sống, có nhiều thứ y cần tìm hiểu thêm.

Cải tạo cơ thể, cần một quá trình. Bằng không, những người phía dưới, y chỉ cần một tay liền có thể chỉnh đốn liền.

Bày ra một tư thế quái dị khác. Đùi phải khoanh chân, chân trái tự nhiên rủ xuống, nửa người trên tự nhiên ngồi ngay ngắn, tay trái đặt trên đùi, tay phải giống như nhặt hoa lan, giống như dưới người y có một cái ghế vô hình. Khuôn mặt đã thay đổi đẹp đẽ so với vẻ cuồng bạo lúc trước, thần sắc điềm tĩnh bình thản, không vui không buồn.

Huyết quang nồng đậm thuần tuý tựa như tấm màn màu đỏ cuộn trào trên sân khấu, phút chốc lan tràn ra bốn phía.

Lấy Xích Đồng làm trung tâm, cảnh sắc chung quanh nhanh chóng bị ánh sáng màu đỏ nồng đậm thay thế.

Bầu trời biến mất không thấy gì nữa, ngọn núi nơi xa cũng biến mất không thấy, ánh sáng màu đỏ bao phủ sơn cốc. Trong sơn cốc, nham thạch, cây cối cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi, yêu dị không thể nói rõ.

Vẻ mặt mọi người trong sơn cốc đều đại biến.

Ánh mắt Phó Tư Tư mở lớn, lạnh giọng nói: "Ngải Huy! Ngươi là Huyết Tu!"

Tâm thần những người khác chấn động, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu. Huyết quang nồng đậm thuần tuý như thế, dù là Huyết Tu bình thường cũng không làm được.

Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt của mọi người không hẹn mà cùng tái nhợt.

Ngải Huy lại là Huyết Tu!

Dù cho tiếp tục là kẻ ngu dốt, giờ phút này cũng đã kịp phản ứng, trong nội tâm sinh ra một tia tuyệt vọng. Ngải Huy che giấu thân phận Huyết Tu sâu như thế, chưa hề lộ cho ai biết. Bây giờ lộ ra trước mặt mọi người, hôm nay nhất định sẽ không để bọn họ còn sống rời khỏi!

Phó Tư Tư bất động thần sắc nhìn đội viên đối diện một cái.

Ánh mắt hai người va chạm vào nhau.

Nam tử trung niên kia đã tỉnh táo lại, không có lòng cầu may, vậy cũng chỉ có một đường dốc sức liều mạng mà thôi. Y cười lạnh một tiếng: "Hoá ra đại anh hùng chúng ta lại là một Huyết Tu, chậc chậc, che giấu thực sâu a. Nếu như Sư Tuyết Mạn biết rõ, không biết có thương tâm hay không đây?"

Ba chữ "Sư Tuyết Mạn" làm cho huyết quang trên bầu trời trì trệ, rốt cuộc trên mặt Ngải Huy khó giữ được vẻ bình tĩnh, giống như sương mù bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như đang giãy giụa bất định.

Hai mắt trung niên nam tử tỏa sáng, có cửa sống rồi!

Ngải Huy là một trong đối tượng trọng điểm quan tâm của Mục Thủ Hội, y nhanh chóng nhớ lại tư liệu liên quan đến Ngải Huy.

Khóe miệng của y hiện ra vẻ cười nhạo: "Vương Thủ Xuyên Hàn Ngọc Cầm trên trời có linh, nhìn thấy bộ dạng đệ tử đắc ý của mình như thế này, hặc hặc ha ha, có từ trong quan tài bò ra hay không?"

Không khí đột nhiên như đông cứng lại.
Bình Luận (0)
Comment