Dịch: hoangtruc
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng đầu tiên lướt qua đại địa, chiếu sáng ngọn tùng nơi đỉnh núi, lướt xuống đầu gối nơi Hàn Lạp khoanh chân ngồi.
Một lát sau, Hàn Lạp mở mắt ra, chậm rãi phun một ngụm trọc khí ra khỏi lồng ngực. Kiếm ngưng mà không tán như một tấm lụa màu trắng, tê tê...ê...eeee xé gió ẩn hiện trong không trung. Y đứng dậy, toàn thân đắm chìm bên trong ánh mặt trời. Không khí lành lạnh đã có thêm chút ấm áp.
Trước mắt y là Thiên Tâm thành vẫn còn nhàn nhạt sương mù chưa tản hơi sương, như thể đang còn khoác một tầng sa mỏng.
Mỗi sáng sớm đều là thời cơ tuyệt hảo để Hàn Lạp tu luyện, ngày đêm luân chuyển, thiên địa diễn dịch âm dương tương dung rồi lại phân cách giúp y hoàn thiện và làm phong phú Âm Dương kiếm ý của mình không ít. Ngọn núi này không gần Thiên Tâm thành cho lắm, thanh tịnh không người quấy rầy. Mỗi ngày, Hàn Lạp sẽ đến đây trước lúc mặt trời nhô lên chừng hai canh giờ để quan sát ngày đêm luân chuyển.
Lúc ánh mặt trời đầu tiên quân lâm đại địa, có nghĩa là ngày tu luyện hôm nay của Hàn Lạp đã kết thúc.
Y đạp nhẹ đá núi, thân hình đột nhiên biến mất, trong không khí xa xa truyền đến tiếng kiếm ngân. Một vệt kiếm trắng xuất hiện trên bầu trời, một lát sau bị gió thổi tản ra.
Hàn Lạp trở lại Thiên Tâm thành thì nơi này cũng đã thức tỉnh, trên đường phố có không ít người đi đường, còn có thể nhìn thấy đội Đà Bồn Thú trong thành. Dù sao thương đội thường hay xuất phát vào lúc sáng sớm để tránh phải chậm trễ thời gian ra khỏi thành.
Cũng có vài cửa hàng mở cửa sớm, khí trắng bốc lên tràn ngập hương vị ngọt ngào hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Hàn Lạp vẫn như thường ngày, đi vào cửa hàng quen thuộc.
"Lão bản, cho một chén mì heo cỏ."
"Được rồi!"
Hàn Lạp ngồi xuống chỗ quen thuộc, một lát sau một chén mì heo cỏ nóng hổi được đưa đến trước mặt y. Thiên Ngoại Thiên là từ Man Hoang sáng lập ra, từng là một nơi đất cằn sỏi đá mang đến vô số nguy hiểm cho đám Nguyên tu, nhưng cũng đưa tới những tặng vật không ngờ tới. Hầu như mỗi ngày đều có không ít những giống mới, khoáng vật mới được phát hiện, mang đến trùng kích to lớn trong sinh hoạt mọi người.
Mà heo cỏ này chính là một trong số đó.
Heo cỏ là một loại heo nhỏ ăn cỏ chỉ chừng ba mươi cân. Đại đa số đồ ăn của nó là các loại cỏ. Thịt của nó tươi ngon, chứa mộc nguyên lực phong phú có thể trợ giúp Nguyên lực khôi phục, cũng rất có ích lợi đối với rèn luyện thân thể. Lúc vừa phát hiện, nó có thời giá đắt đỏ, là một loại tài liệu hi hữu. Mãi đến khi một vị Nguyên tu Mộc hệ tìm được phương pháp xử lý nuôi dưỡng heo cỏ nhanh chóng, giá cả heo cỏ mới rớt xuống nghìn trượng, nhanh chóng lưu hành khắp nơi.
Hôm nay tùy tiện một tiệm mì cũng có thể hưởng thụ được mỹ vị của heo cỏ.
Y an tâm mà ăn heo cỏ trước mặt. Những lúc thế này, y đều cảm thấy chiến tranh ở tiền tuyến tựa hồ xa không thể chạm.
Từ lúc nhiều thành ở Thiên Ngoại Thiên cúi đầu xưng thần, đại lượng thương đội, sứ đoàn dũng mãnh vào tiến vào Thiên Tâm thành làm cho nơi đây càng ngày càng phồn vinh náo nhiệt. Khắp nơi đều là cảnh tượng ngựa xe như nước, sinh ý so với trước kia tốt hơn nhiều. Dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng tìm được một công việc tốt.
Trong tiệm, đang phát ra một Huyễn Ảnh Quả Đậu.
"Tin tức mới nhất, cuộc chiến Tông Sư hạ màn, Đại Cương bại trận, Nhạc Bất Lãnh đã tẩy được nỗi hổ thẹn trước đó..."
"Phỉ Thúy Sâm như rắn mất đầu, Úc Minh Thu một mình khó làm nên chuyện."
"Hơn mười lăm vị gia chủ ký vào lá thư khẩn cầu phu nhân đăng cơ xưng thánh. Phu nhân nhất thống Thiên Ngoại Thiên, trước nay chưa từng có, công tại đương đại, lợi tại thiên thu. Không xưng thánh không đủ để an dân tâm. Huyết quốc chi chủ xưng là Đế Thánh, phu nhân nên xưng là Phượng Thánh..."
Hàn Lạp vùi đầu ăn mì. Gần nhất tin tức thổi phồng chuyện Diệp Thị xưng thánh có lẽ náo nhiệt nhất.
Tám chín phần mười là có công của Niên Thính Phong ưa thích nịnh nọt ton hót âm thầm trợ giúp.
Ăn mì, tính tiền xong, Hàn Lạp cảm thấy mỹ mãn, bèn rời khỏi cửa tiệm. Lúc này đường phố rộng rãi đã hối hả náo nhiệt, biển người như thủy triều. Thu hút ánh mắt người nhất vẫn chính là vầng hào quang chói mắt phóng lên trời cuối ngã tư đường. Ánh sáng trắng liên miên không dứt thập phần đồ sộ, từ xa nhìn lại hầu như chiếm cứ non nửa tòa Thiên Tâm thành. Tới gần mặt đất, hào quang trắng nồng đậm giống như thực chất, càng đi vào không trung càng mỏng manh. Không biết có phải vì gió thổi hay không mà phần rìa bên trên, mép hào quang tung bay bất định, như thể vầng lửa màu trắng cực lớn lập lòe.
Đương nhiên đó là phương hướng hồ Đại Sư.
Dị tượng bạch quang xuất hiện không ít, dân chúng Thiên Tâm thành tập mãi dần quen. Thế nhưng với đám sứ đoàn thương đội vừa mới đến Thiên Tâm thành lại chính là trùng kích không gì sánh nổi. Vẻ mặt bọn hắn đầy kích động, thậm chí có người lệ rơi đầy mặt quỳ lạy tại chỗ trên mặt đất.
Từ khi An Mộc Đạt mất đi, bọn hắn rốt cuộc cũng nghênh đón được một vị tông sư mới. Không có Tông Sư che chở chính là nguyên nhân trực tiếp nhất khiến Ngũ Hành Thiên tan vỡ.
Dù phong cách hành sự của Thiên Tâm thành thế nào đi nữa, có một vị Tông Sư tọa trấn vẫn mang đến cảm giác an toàn không gì thay thế được.
Không biết vì sao Hàn Lạp cảm thấy bạch quang hôm nay tựa hồ có chút không ổn định.
Y không để ý, thu hồi ánh mắt, đi thẳng tới biệt quán Cung phủ. Giờ này, hẳn Bội Dao đã thức dậy.
Hồ Đại Sư thủ vệ sâm nghiêm, năm bước một trạm mười bước một tốp lính canh.
Diệp phu nhân chậm rãi đi dọc theo đường mòn bên hồ, Niên Thính Phong đi chậm lại sau vài nhịp, đang báo cáo với phu nhân gì đó. Vài tên cao thủ Thiên Diệp Bộ chắp tay chung quanh đầy cảnh giác.
"Vị trí hiện tại của Thiên Diệp Bộ đến đâu rồi? Tìm được Xích Đồng chưa?"
"Đã đến gần khu vực Phó tiểu thư chiến đấu, đang tìm tòi Xích Đồng, còn chưa phát hiện ra gã. Chúng ta còn phát hiện ra tung tích Mục Thủ Hội."
"Không thể để cho Xích Đồng rơi vào tay Mục Thủ Hội được, tuyệt đối không thể!"
Niên Thính Phong thầm rùng mình. Phu nhân rất ít khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện. Ông ta biết rõ nhất định có nội tình gì không muốn người biết tới, nhưng trên mặt ông ta cũng không biểu hiện gì, đến ngữ khí cũng không có chút dừng lại: "Vâng!"
Diệp phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Nói cho bọn hắn biết, một khi phát hiện tung tích Xích Đồng, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Theo dõi gã, chờ đợi trợ giúp."
Niên Thính Phong đã rõ ý định của phu nhân, ông ta nhìn thoáng qua giữa hồ: "Cố tông muốn đi sao?"
"Không sai." Diệp phu nhân thản nhiên nói: "Đối với chúng ta mà nói, đó là một cơ hội."
Ả bổ sung tiếp: "Đương nhiên, đối với Thần Chi Huyết, Mục Thủ Hội cũng vậy. Kẻ nào đạt được Xích Đồng, kẻ đó trụ lại được đến cuối cùng."
"Thuộc hạ đã rõ."
Bạch quang nồng đậm bao phủ mặt hồ, chậm rãi chảy xuôi, giống như bạch sắc hỏa diễm lưu động. Khí tức bạch quang yên lặng bình thản như gió nhẹ vờn quanh, đến gần như thế vẫn không cảm thấy nửa điểm áp bức. Nhưng Niên Thính Phong là người rõ ràng nhất bạch quang trước mặt ẩn chứa lực lượng đáng sợ đến bậc nào.
Biển rộng dù cho gió êm sóng lặng vẫn đầy mênh mông khiến không người ta không cách nào khinh thường được.
Diệp phu nhân dừng trước mặt hồ, đột nhiên hỏi: "Có phải cũng có điểm giống vụ hải hay không?"
Niên Thính Phong đáp: "So với vụ hải màu bạc thì cường đại hơn, vụ hải bạc không có Tông Sư, cũng không có phu nhân."
Diệp phu nhân mỉm cười: "Ngươi thật biết cách vuốt mông ngựa, đi mau đi."
Niên Thính Phong cung kính lui ra.
Diệp phu nhân không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Ước chừng hơn hai mươi hơi thở, ả gặp Ma Sĩ Cát đang đứng sững người bên hồ như một thân trúc.
Ma Sĩ Cát chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Diệp phu nhân vội vàng hành lễ nghênh tiếp: "Phu nhân, đều chuẩn bị xong."
Diệp phu nhân chú ý tới ánh mắt kính sợ của Ma Sĩ Cát, trong lòng thoả mãn, vuốt cằm nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
Ma Sĩ Cát né người nói: "Mời Phu nhân."
Bên cạnh ông ta không xa là một đóa hoa sen ngũ hành nở rộ bên hồ.
Diệp phu nhân không chần chờ, bước lên hoa sen, khoanh chân mà ngồi, cánh hoa sen chậm rãi khép lại.
Một lát sau, bạch quang trên mặt hồ dũng mãnh lao tới hoa sen. Bạch quang nồng đậm bao quanh hoa sen như vui sướng vô cùng. Chung quanh hoa sen ngày càng nồng đậm bạch quang, dường như trở thành một quang cầu chói mắt.
Trong mắt Ma Sĩ Cát đầy vẻ hâm mộ. Có thể có được một vị Tông Sư dùng lực lượng Bản Nguyên tẩy lễ phải may mắn đến cỡ nào a. Tiểu Bảo quấn quýt với Diệp phu nhân như vậy, cho nên Ma Sĩ Cát càng cảm thấy cơ hội thành công càng lớn.
Phu nhân sinh ra đứa con ngoan a!
Tâm tình Ma Sĩ Cát phức tạp.
Kế hoạch này mang đến cho ông ta rất nhiều mâu thuẫn. Về lâu dài mà đánh giá, thì lúc cảnh giới Tiểu Bảo còn chưa ổn định, rút ra lực lượng Bản Nguyên với tương lai phát triển của Tiểu Bảo mà nói có chút bất lợi. Dù sao Tông Sư có tầm quan trọng như thế nào có thể thấy được, bất luận thứ gì đều không đáng gây tổn hại tới Tông Sư cả.
Nhưng mà chỉ khi Tiểu Bảo còn chưa trưởng thành thì lực lượng Bản Nguyên của hắn mới có thể bị phu nhân hấp thu thông qua Ngũ Hành đài sen được. Một khi cảnh giới Tiểu Bảo ổn định rồi, lực lượng Bản Nguyên của hắn cũng trở nên ổn định, người khác không có khả năng hấp thu được.
Tầm quan trọng của Phu nhân cũng là không thể nghi ngờ.
Ma Sĩ Cát còn lo lắng một vấn đề khác. Chỉ cần Tiểu Bảo hơi có mâu thuẫn, phu nhân nhẹ thì trọng thương, nặng thì bỏ mình tại chỗ. Cho dù còn chưa ổn định thì lực lượng Tông Sư vẫn không dễ để một Nguyên tu bình thường thừa nhận được.
Ma Sĩ Cát không biết vì sao phu nhân lại vội vã như thế, thậm chí không tiếc thân mạo hiểm.
Có điều, chỉ cần phu nhân qua cửa ải này...
Ông ta vô cùng khẩn trương, bởi vì không có nửa phần nắm chắc. Sau khi Tiểu Bảo phát sinh dị tượng, phu nhân ném cho ông ta một phần của một bản kế hoạch. Bản kế hoạch này có chút lâu đời, trang giấy cổ xưa, phía trên không có tên tuổi. Lúc ông ta nhận bản kế hoạch có cái tên là Tông Tế này thì chỉ có thể chấn động. Ý tưởng bên trong bản kế hoạch này quả là hão huyền, không thể tưởng tượng, cực kỳ lớn mật, đọc vào mà đáy lòng ông ta lạnh lẽo.
Trên đó nói thế nào để rút ra lực lượng Tông Sư bồi dưỡng bản thân.
Dưới đời này còn có sự tình buồn cười nào hơn nữa?
Thực lực Tông Sư cường hãn cỡ nào? Ai có thể nhốt một vị Tông Sư? Lấy sự kiêu ngạo của Tông Sư, làm sao dễ dàng tha thứ chuyện bản thân luân lạc tới mức trở thành chất dinh dưỡng của người khác?
Cái chủ ý của gia hỏa nghĩ ra mấy thứ này quả thực là điên rồi!
Phản ứng đầu tiên của Ma Sĩ Cát này là nhất định gia hỏa biên soạn phần kế hoạch này là người mắc chứng hoang tưởng! Thế nhưng đến khi ông ta đọc kỹ xong lại hoàn toàn chấn động. Bởi vì ông ta hoảng sợ phát hiện, cái phương án này vậy mà dựa theo lý luận có thể thành công.
Càng kỳ quái chính là dù cho kế hoạch thành công, người được lợi sẽ biến thành cái dạng gì thì Ma Sĩ Cát cũng không cách nào phán đoán ra được.
Ông ta suy đoán phu nhân đưa cho mình bản kế hoạch chưa hoàn chỉnh, có lẽ sau đó còn có nội dung tiếp nữa, đó là một kế hoạch khổng lồ. Ông ta tràn ngập hiếu kỳ với mấy nội dung tiếp sau kia, như thể trong lòng có một cái móc vuốt không ngừng cọ quậy.
Ông ta không dám hỏi, lại có chút sợ hãi.
Bởi vì ông ta chợt phát hiện, Ngũ Hành đài sen này vậy mà có thể hoàn mỹ vào đến bên trong Tông Tế. Tông Tế không có đài sen Ngũ Hành, mà nó là do Ma Sĩ Cát tiêu phí vô số tâm huyết đào tạo đi ra.
Là trùng hợp sao?
Trong lòng Ma Sĩ Cát càng sợ hãi. Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, chỉ ráng kiềm chế sợ hãi lại, cố gắng trở nên thật chuyên nghiệp hoàn thiện Tông Tế.
Ví dụ như ông ta lựa chọn rút ra lực lượng Bản Nguyên Tông Sư bởi vì đó là thứ quý giá nhất, lại không làm tổn thương Tông Sư quá lớn, phu nhân cũng không phải chịu đựng mạo hiểm quá nhiều. Ông ta xem ra, phu nhân hoàn toàn không cần giống như Đế Thánh, tự mình tham dự chiến đấu.
Chỉ cần còn Tiểu Bảo, coi như là Đế Thánh có đến thì cũng có sức đánh một trận. Còn cần gì phu nhân đến chiến đấu?
Hy vọng phu nhân và Tiểu Bảo bình an.
Trong lòng Ma Sĩ Cát âm thầm cầu nguyện.