Ngũ Hành Thiên

Chương 700

Dịch: Hàn Như Ngọc

Trên bầu trời cách chiến trường khoảng hai mươi dặm, có hai bóng dáng mơ hồ bay qua. Bọn hắn được bao quanh thân bởi một tầng khí lưu kỳ lạ giống như vỏ trứng trong suốt. Xuyên thấu qua tầng khí lưu của vỏ trứng có thể thấy hai thân ảnh quen thuộc là Hồng Dung Nhan và Thu Thủy.

Thương thế của Thu Thủy còn chưa có khỏi hẳn, nhìn nàng có chút uể oải, thần sắc ảm đạm. Giống với thường ngày, nàng có vẻ đờ đẫn bất động như bức tượng. Vốn dĩ tượng bùn trên bờ vai nàng lúc này lại đang ngồi trên bờ vai của Hồng Dung Nhan. Mặt tượng bùn thô lậu lúc này lại sinh động dị thường, thỉnh thoảng kêu lên.

"Thật là lợi hại!"

"Thực lực Minh Quang huyết bộ rất mạnh a."

Hồng Dung Nhan thờ ơ, tựa như không có nghe thấy. Khí lưu hình trứng xoay quanh thân gọi là Ẩn Lưu hoàn. Nó có khả năng che đậy ngăn cách khí tức của bọn hắn, hòa làm một thể với hoàn cảnh chung quanh.

Tượng bùn nghiêng đầu: "Có muốn chúng ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?"

Hồng Dung Nhan hỏi lại: "Thương thế của ngươi tốt rồi?"

Tượng bùn lập tức có chút ủ rũ: "Không có."

Nàng biết rõ ngụ ý của Hồng Dung Nhan, lập tức thành thành thật thật ngồi xuống. Vốn Hồng Dung Nhan không có dự định mang theo nàng mà yêu cầu nàng trở về dưỡng thương, dưới tình thế cấp bách Thu Thủy quấn quít chặt lấy, nàng cũng không mong sẽ được đi theo, nhưng không nghĩ đến Hồng Dung Nhan lại thật sự đáp ứng.

Nàng cũng không dám làm lão đại tức giận, đừng nghĩ rằng lão đại xinh đẹp hơn nữ nhân, tâm của gã so với sắt thép còn cứng rắn hơn nhiều lắm.

Lực chú ý của nàng rất nhanh bị biểu hiện của Minh Quang huyết bộ hấp dẫn. Đã từng cùng Thiên Diệp bộ giao thủ qua nên nàng biết rõ "Nhân tạo Đại Sư" lợi hại thế nào, vốn nàng cho rằng cục diện sẽ nghiêng về một bên nhưng tình hình dường như không phải vậy.

Tuy thương vong đều là Minh Quang huyết bộ, nhưng mà người sáng suốt có thể nhìn ra được, cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía Minh Quang huyết bộ.

Thu Thủy âm thầm cảnh giác.

Kế hoạch Đại Sư Chi Quang của Thiên Tâm Thành thành công, xây dựng Thiên Diệp bộ, Cố Tiểu Bảo lại đột phá lần nữa, chạm đến bậc cửa Tông Sư. Mục Thủ Hội nghịch thiên không ngừng đạt được Thần huyết không trọn vẹn, cuối cùng cũng có thu hoạch thực tế. Ma Tâm Ngã Chiếu của Hồng Dung Nhan, Hỗn Độn Thuần Nguyên Thể của nàng đã đưa bọn họ bước vào hàng ngũ cường giả nhất lưu.

Đó là chưa nói đến việc Nhạc Bất Lãnh đánh bại Đại Cương, Thượng Cổ Ma Thần Xích Đồng phục sinh.

Trong thời gian thật ngắn, bố cục thiên hạ đại biến, khiến Thu Thủy không khỏi xem nhẹ thế lực truyền thống đi rất nhiều. Không nghĩ tới chẳng qua mấy trăm người Minh Quang huyết bộ, đối mặt hai mươi tên Thiên Diệp Nguyên tu, vậy mà không rơi vào thế hạ phong.

Không hổ là quân tinh nhuệ!

Nàng xem rất tỉ mỉ, thực lực Minh Quang huyết bộ Huyết tu nếu so với Nguyên tu Thiên Diệp kém rất nhiều, nhưng mà bọn hắn am hiểu phối hợp hơn, ý chí chiến đấu kiên quyết, chiến pháp tốt hơn. Ngược lại, Thiên Diệp bộ quá mức ỷ lại thực lực cá nhân nên nhanh chóng rơi vào khốn cảnh đơn đả độc đấu.

Thiên Diệp bộ thành lập thời gian ngắn ngủi, các phương diện đều lộ ra thô ráp mà non nớt. Cứ cho là đội viên nhờ Đại Sư Chi Quang mà thực lực tăng mạnh, nhưng mà bản thân khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, tâm trí không đủ thành thục, đều là nhược điểm khó có thể thay đổi trong ngắn hạn.

Nàng xem say sưa, nhìn thấy Thiên Diệp bộ chịu thiệt, tâm tình nàng rất tốt.

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng nổ vang mơ hồ, giống như sấm rền bên trong tầng mây dày đặc.

Đó là cái gì?

Tượng bùn nghiêng đầu, nhìn qua có chút nghi hoặc.

Nhưng vào lúc này, một màn kinh người ánh vào trong tầm mắt nàng.

Đùng đùng đùng, trong tiếng nổ vang dày đặc như sấm, từng trụ bùn đất phóng lên trời, tựa như gợn sóng, bay lên bằng tốc độ kinh người, từ đằng xa chợt tới.

Hồng Dung Nhan bỗng dưng mở to hai mắt, quát khẽ: "Xích Đồng!"

Thu Thủy ngồi ở trên bả vai gã, cảm nhận được toàn thân lão đại trong nháy mắt này đột nhiên căng thẳng. Nàng vội vã tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại, quả nhiên tại những trụ bùn đầu tiên phóng lên trời, nàng thấy được một bóng người mơ hồ.

Thật nhanh!

Thu Thủy thầm hoảng sợ. Lấy thực lực nàng hôm nay lại không thể hoàn toàn bắt được thân ảnh đối phương, đây là tốc độ khủng khiếp cỡ nào.

Động tĩnh lớn như thế, hai bên đang kịch chiến làm sao lại không thấy? Hai bên không hẹn mà cùng dự định ngăn cản trùng kích của Xích Đồng.

Thu Thủy có thể tưởng tượng, Xích Đồng dùng tốc độ như vậy xông vào chiến trường, tiếp theo sẽ là tình cảnh huyết nhục văng tung tóe bực nào.

Nàng đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ.

Lão đại... bả vai lão đại thật nóng, tựa như bàn ủi nung đỏ.

Ánh mắt của nàng vô thức mà hướng Hồng Dung Nhan nhìn lại.

Da thịt Hồng Dung Nhan vốn dĩ ôn nhuận như ngọc nay hiện ra đỏ thẫm không bình thường, gã nhìn chằm chằm vào chiến trường.

Sao... Xảy ra chuyện gì vậy? Trong lòng Thu Thủy dâng lên khủng hoảng không hiểu. Trong lòng nàng, lão đại vĩnh viễn là bộ dáng u buồn lạnh như băng, làm sao lại run rẩy? Lần trước không phải cũng đã cùng Xích Đồng giao thủ qua sao? Chẳng lẽ...

Một đạo thân ảnh phút chốc bỗng trống rỗng xuất hiện tại chiến trường biên giới.

Thu Thủy tâm thần kịch chấn.

Đó là... Quái vật gì?

Cái kia, đó là Xích Đồng?

Ầm Ầm Ầm.

Mỗi một lần va chạm, Ngải Huy đều cảm thấy đau đớn trên người giảm bớt một chút. Nhưng mà trong thân thể, huyết nhục đang không ngừng xé rách, lột xác mang đến đau đớn, vẫn đang không ngừng tích lũy.

Hắn cảm thấy thân thể của mình tựa như một tòa núi lửa. Tuy bên ngoài mát mẻ giúp hạ thấp nhiệt độ tại miệng núi lửa, nhưng bên trong núi lửa, nhiệt lượng lại đang không ngừng tích lũy tăng lên.

Hắn càng ngày càng khó chống đỡ, ý thức dần dần mơ hồ.

Chẳng qua cuối cùng... Cuối cùng lần này kiên trì được không ít.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Ngải Huy trước khi mất đi ý thức.

Thân hình đang di chuyển tốc độ cao đột nhiên dừng lại, hắn trôi lơ lửng ở không trung, ánh mắt tan rã, không nhúc nhích.

Bùn đất cùng đá vụn phía sau hắn nổ lên thiên không đùng đùng không dứt, giống như một trận mưa to trong ngày hè, liên tục không ngừng mà nện xuống làm bụi đất tung bay.

Nhưng mà bụi đất bay lên khuếch tán đến hướng Ngải Huy lại dường như gặp phải một bức tường chắn vô hình, khó tiến thêm được nửa bước. Khí lưu khuấy động cuồn cuộn trở về, lần nữa nhấc lên bụi đất, bay cao hơn. Như quái vật màu xám giương nanh múa vuốt, che đậy nửa bầu trời.

Như áo choàng màu xám yêu dị, bay lượn theo gió.

Như màn sân khấu màu xám trên võ đài, cùng đợi kéo ra.

một con quái vật dữ tợn xấu xí, yên tĩnh chờ đợi ra xuất hiện, hay đang thức tỉnh?

Chiến trường vừa mới còn chiến đấu kịch liệt không ngớt, giờ phút này lại an tĩnh dị thường, không, là yên tĩnh giống như chết.

Vô luận là Nguyên tu Thiên Diệp bộ, hay Huyết tu Minh Quang bộ đều dừng lại. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn quái vật đột nhiên hiện ra trước mắt bọn hắn, quên cả nói chuyện, kể cả Minh Quang Hổ dũng mãnh dưới thân Huyết tu lúc này cũng an tĩnh dị thường.

Từ Tĩnh có chút khô cổ, thì thào: "Đó là cái gì?"

Thân hình to lớn tựa như một tòa núi nhỏ trôi lơ lửng trên không trung, lân giáp kim loại sáng bóng phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành hào quang chói mắt. Đồng tử hình bầu dục như mất đi tiêu cự, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tâm thần không tự chủ bị thôn phệ vào vực sâu bên trong. Tóc dài như thác nước màu đen buông xuống bên hông, tựa như từng thanh sắt thẳng tắp mà bén nhọn. Móng tay như móc câu, hình như dao găm, nguy hiểm mà chí mạng.

Hoang Thú sao?

Khóe mắt gã thoáng nhìn Tiếu Bất Ngộ cách đó không xa, lập tức khẽ giật mình.

Tiếu Bất Ngộ... Đang run rẩy sao?

Từ Tĩnh chăm chú nhìn kỹ, xác định không phải mình đang hoa mắt. Tiếu Bất Ngộ như đang chịu một nỗi thống khổ nào đó, cơ thể run nhè nhẹ. Ánh mắt của gã vô thức đảo qua chiến trường, hoảng sợ phát hiện vô luận Huyết tu hay Huyết Thú của Minh Quang huyết bộ đều đang run rẩy.

Đây là...

Từ Tĩnh chợt nhớ tới một tin đồn. Có người nói khi Huyết tu đối mặt với tồn tại cấp bậc cao hơn, bọn hắn sẽ có bản năng thần phục.

Cấp bậc cao hơn... Cao hơn bậc Huyết Thú? Chẳng lẽ là Huyết Thú mới mà Thú Cổ Cung bí mật bồi dưỡng ra?

Từ Tĩnh cảm thấy ý nghĩ này rất vớ vẩn, Tiếu Bất Ngộ là bộ thủ Minh Quang huyết bộ, tại toàn bộ Thần quốc không hề nghi ngờ là tồn tại cao cấp nhất. Huyết Thú cấp bậc cao hơn hắn, chẳng lẽ là Thần Thú hay sao?

Quái vật vẫn không nhúc nhích như tượng.

Tuy Từ Tĩnh không rõ thứ này rút cuộc là cái gì, nhưng mà đối phương toát ra khí tức nguy hiểm làm cho gã không dám có chút khinh mạn. Trên người quái vật nồng đậm Huyết Linh lực, bắt mắt tựa như mặt trời trong đêm đen. Từ Tĩnh nhanh chóng phân chia quái vật vào trận doanh Huyết tu, không biết tại sao Tiếu Bất Ngộ phản ứng kỳ quái như thế, nhưng không thể nghi ngờ gì đây là cơ hội công kích tốt nhất. Nếu như chờ đám Huyết tu kịp phản ứng,liên thủ cùng quái vật, vậy hôm nay bọn hắn cũng đừng nghĩ còn sống sót.

Thiên Nguyên lực nhẹ nhàng vận chuyển trong cơ thể, đội viên khác lập tức từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại. Thiên Diệp đồng căn mà sinh, tâm ý tương thông. Bọn hắn làm không truyền được tin tức phức tạp, nhưng mà truyền một chút ám hiệu đơn giản lại không phải là việc khó.

Chuẩn bị công kích!

"Giết!"

Từ Tĩnh lành lạnh quát khẽ, phảng phất như sấm sét, đánh vỡ tĩnh mịch.

Quanh thân hai mươi vị Nguyên tu Thiên Diệp đồng thời nổi lên sóng gợn sặc sỡ nhàn nhạt, thân hình của bọn hắn đột nhiên biến mất.

Sau một khắc, bọn hắn xuất hiện ở bốn phương tám hướng xung quanh quái vật, mỗi người trên tay đều sáng lên đủ mọi hào quang màu sắc sặc sỡ. Bọn hắn đồng thời thả ra sát chiêu, hào quang yêu dị sặc sỡ, chói mắt như mặt trời sắp tắt khiến cho không người nào có thể nhìn thẳng. Thanh âm bén nhọn đột nhiên xuất hiện như sóng dữ, rung động lắc lư khắp nơi.

Hai mươi vị Đại Sư đồng thời xuất thủ, trường hợp như vậy rất hiếm gặp.

Lần tập kích này khiến Từ Tĩnh hài lòng đến cực điểm.

Huyết tu Minh Quang và quái vật kia vẫn còn giống như cọc gỗ không kịp phản ứng,...

Hả?

Từ Tĩnh đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng ở đâu đó.

Con ngươi của gã bỗng nhiên co rút lại, gã biết rõ không đúng chỗ nào. Ánh sáng rực rỡ chói mắt đủ loại hình dạng, mắt thấy sẽ phải bắn trúng quái vật, thế nhưng quái vật vẫn như cũ không nhúc nhích, không có nửa điểm phản ứng.

Vô luận dã thú hay nhân loại, đối mặt nguy hiểm cũng sẽ có bản năng trốn tránh, tuyệt đối sẽ vẫn không không nhúc nhích.

Chẳng qua, nghĩ đến hai mươi vị Đại Sư đồng thời xuất thủ, cường độ công kích như vậy, trừ phi là tông sư, Từ Tĩnh không tin có ai có thể đỡ được.

Coong!

Thanh âm rợn người đâm vào màng nhĩ, tựa như cây đao bén nhọn chém vào tấm sắt.

Mũi tên ánh sáng rực rỡ đi đầu đột nhiên dừng lại, dường như nó chạm vào một bức tường chắn vô hình. Ngay sau đó, ánh sáng rực rỡ với đủ loại hình dạng nhao nhao dừng lại cách quái vật ba trượng, không tiến được thêm. Tình cảnh nhìn qua quái dị đến cực điểm, xung quanh quái vật là các hào quang rực rỡ có hình dạng khác nhau, có mũi tên ánh sáng thẳng tắp, có hình dạng như lưỡi đao ánh sáng, xoay quanh quấn quanh thành quang cầu, có dài mảnh như thân rắn quấn quanh...

Bọn chúng đều hiện ra hào quang năm màu rực rỡ, nhìn yêu dị không thể tả.

Sắc mặt Từ Tĩnh đại biến.

Điều đó không có khả năng!

Điều đó không có khả năng...

Bỗng nhiên, đôi mắt tan rã không tiêu cự của quái vật đang bị bao phủ trong ánh sáng rực rỡ bắt đầu co rút lại. Sâu trong đồng tử phảng phất màu đen có một điểm màu đỏ tươi lặng yên sáng lên.

Màu đỏ tươi như máu hiện ra, lan tràn trong ánh mắt.

Từ Tĩnh chợt phát hiện tóc dài rủ xuống phía sau quái vật nhẹ nhàng đong đưa, như gió đêm lướt nhẹ qua nhành liễu.

Cảm giác nguy hiểm giống như mây đen đột nhiên xuất hiện, bao phủ trong lòng gã.

Lòng gã bỗng nhiên trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment