Ngũ Hồ Chiến Sử

Chương 44

Quỷ Trì An là người thông thuộc địa hình nơi này nhất, chạy nhanh nhất, là người đi đầu tiên. Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử đồng thời đi cùng nhau, đến cùng lúc, không phân trước sau.

Vương Tuyệt Chi tuy không thèm để ý đến Kim Quý Tử nhưng lại âm thầm lưu ý bộ pháp của Quỷ Trì An, thầm nghĩ:

- Bộ pháp của người này rất tinh kỳ. Độ biến ảo mặc dù không bằng Dịch Bộ Dịch Xu nhưng độ trầm ổn lại hơn Dịch Bộ Dịch Xu thập bội, nội lực người này tất cực cao. Đơn thuần xem qua khinh công đã biết võ công của hắn không kém Diêu Dặc Trọng bao nhiêu. Hơn nữa dường như hắn còn chưa thi triển toàn lực. Người này thâm tàng bất lộ, không phải chuyện đùa. Cần phải cẩn thận chú ý hơn một chút mới được.

Năm người đều có khinh công cao siêu, không lâu sau đã đến trước một căn lều.

Quỷ Trì An còn cách đó một đoạn đã kêu to:

- Mê phu nhân.

Trong lều không một tiếng đáp lại. Quỷ Trì An không chậm một khắc, phi thân luôn vào lều, bốn người Vương Tuyệt Chi theo sau.

Tiến vào trong lều, mọi người đều nhất thời giật mình. Linh Phách thất thanh kêu lên một tiếng.

Chỉ thấy Tiên Linh Hiểu Y nằm bất động trong vũng máu, trên ngực cắm một thanh đao, trong tay vẫn cầm một cái đùi gà đang ăn dở.

Năm người đều là cao thủ, thấy rõ một đao này trúng giữa ngực, Tiên Linh Hiểu Y tất phải chết không thể nghi ngờ.

Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách đều vây quanh thân thể Tiên Linh Hiểu Y cẩn thận quan sát. Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử thì khoanh tay đứng một bên. Hai người là ngoại nhân, đúng ra trong hoàn cảnh này thì phải rời khỏi đây. Song hai người thì một người không thèm đếm xỉa đến lễ tiết, là một gã cuồng nhân. Một người thì da mặt dày như mo cau, là một gã cao nhân. Thần sắc hai người đều thản nhiên như không, bất quá trong đầu lại cùng nổi lên một câu hỏi: Ai là kẻ giết thê tử của Mê Tiểu Kiếm?

Vũ Đô Nhất Dương tinh thông y thuật, sờ vào cằm Tiên Linh Hiểu Y, đột nhiên kêu lên:

- Thân thể phu nhân vẫn còn ấm, hung thủ chắc chắn vẫn còn ở gần đây!

Quỷ Trì An nói:

- Để ta đuổi theo. – Lời còn chưa dứt đã không còn thấy đâu nữa.

Vũ Đô Nhất Dương nhìn thấy trên miệng Tiên Linh Hiểu Y vẫn còn một miếng thịt gà, nghiến răng nói:

- Trong tay phu nhân vẫn còn đùi gà, miệng vẫn chưa kịp nuốt hết đã bị đối thương hạ độc thủ. Đao pháp của người này thật quá nhanh.

Linh Phách vội hỏi:

- Võ công của phu nhân không kém, có thể giết nàng trong nháy mắt cũng không có nhiều người, phải chăng là do người quen hạ thủ?

Vũ Đô Nhất Dương vuốt cằm nói:

- Rất có thể. – Hắn nhìn thấy chuôi đao được làm rất tinh xảo, cầu kỳ, hình dáng đặc biệt, bèn nghĩ:

- Rút đao ra, có lẽ sẽ có chút manh mối.

Hắn đưa tay phong bế các huyệt đạo quanh vết thương, tránh khi rút đao sẽ phun máu ra ngoài, ô uế đến di thể phu nhân. Tuy nhiên khiVũ Đô Nhất Dương đang định dùng sức rút đao thì đột nhiên hắn nghe một tiếng rên khẽ. Bốn người trong lều đều nhìn nhau, đồng thời xuất hiện một ý nghĩ trong đầu:

- Không lẽ thi thể sinh dị biến? Hoặc trong trướng còn có người khác?

Quan sát trong lều thì nơi đây không bày biện nhiều, chỉ có hơn mười cái rương lớn được chất thành một khối. Trên mỗi rương lại có viết giáp nhất, giáp nhị, ất nhất, ất nhị, ất tam, bính ngũ, bính lục, bính hào như để phân biệt vậy.

Kim Quý Tử nhanh chóng đi đến cái rương gần nhất, hắn đưa tay thủ thế, đề phòng có người trong rương đánh lén. Đoạn vươn tay nắm nắp rương, vận dụng nội lực. Cái rương nhất thời vỡ ra, giấy tờ bên trong bay tán loạn trên không trung.

Linh Phách nói:

- Những cái rương này đều ghi chép mọi việc của Khương Nhân đảng. Mê tộc trưởng mỗi đêm đều xem xét, phê duyệt những thứ này.

Vũ Đô Nhất Dương là người gần thi thể Tiên Linh Hiểu Y nhất, chỉ có hắn biết tiếng rên đích thị là phát ra từ miệng của Tiên Linh Hiểu Y. Hắn trấn tĩnh, nắm lấy mạch môn Tiên Linh Hiểu Y xem xét, đoạn vui vẻ nói:

- Phu nhân vẫn còn chưa chết.

Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử nghe vậy cùng cảm thấy kỳ lạ. Kiến thức của hai người vô cùng quảng bác, giết người cũng không ít, nhưng một đao trúng trúng tim mà không chết thì quả là chưa từng thấy bao giờ.

Vũ Đô Nhất Dương vội quan sát thân hình Tiên Linh Hiểu Y, chợt nói:

- Thì ra trái tim của phu nhân nằm bên phải. Thật là hy hữu, ông trời quả nhiên đã động lòng, phu nhân đã gặp may mắn.

Tuy nhiên dù cho vết thương không chạm đến tim thì giữa ngực bị trúng một đao cũng không hề nhẹ nhàng. Linh Phách trầm tư, đoạn nói:

- Ta đi tìm Điền Thư. – Nói xong lập tức rời khỏi doanh trướng.

Điền Thư là người Điền Linh tộc, là đại phu giỏi nhất Thiên Thủy. Người này chuyên phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho Mê Tiểu Kiếm, Diêu Dặc Trọng, Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương – tứ đại cự đầu của Khương Nhân đảng.

Vũ Đô Nhất Dương một mặt dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Tiên Linh Hiểu Y, một bên tiến hành cầm máu cho nàng. Song trong lòng hắn đang rất phân vân, không biết có nên rút đao ra hay không. Nếu rút đao ra sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu muốn cứu nàng thì đao này không thể không rút ra. Hơn nữa việc rút ra mới là khó nhất, làm thế nào mới tốt đây?

Nếu đợi Điền Thư đến, để hắn quyết định thì sẽ chắc chắn hơn. Tuy nhiên hơi thở Tiên Linh Hiểu Y càng ngày càng yếu, mong manh như tơ. Chỉ sợ không thể chờ lâu nữa.

Vũ Đô Nhất Dương nắm lấy chuôi đao, tay run lẩy bẩy. Cuối cùng hắn nghiến răng nói:

- Xem ra không thể làm gì khác hơn là cố gắng vậy.

Hắn vận khí toàn thân, cổ tay đang run rẩy trở nên ổn định lại, miệng hít một hơi thật dài. Đang muốn rút đao ra thì bất ngờ nhìn thấy xuất hiện một bàn tay, đặt lên Thiên Linh cái của Tiên Linh Hiểu Y làm hắn sợ đến nỗi hồn phi phách tán.

Đợi khi hoàn hồn nhìn lại, người xuất chưởng là Vương Tuyệt Chi, dụng ý bảo vệ tâm mạch cho Tiên Linh Hiểu Y, Vũ Đô Nhất Dương mới an tâm trở lại.

Vũ Đô Nhất Dương rút đao, vốn tưởng rằng máu tươi sẽ phun ra mặt mình. Ai ngờ một giọt máu cũng không có, lập tức bội phục sát đất thần công của Vương Tuyệt Chi, nghĩ bụng:

- Hắn bị thương nặng nhưng nội lực vẫn có thể thi triển đến mức này, quả thực là thâm hậu!

Đột nhiên Vũ Đô Nhất Dương nghe Vương Tuyệt Chi sợ hãi kêu lên “Ố!”

Vương Tuyệt Chi tài cao gan lớn, việc làm cho hắn sợ hãi không nhiều, nhưng lần này lại hoảng hốt kêu lên?

Nguyên thanh đao này chính là đao của Tuyệt Vô Diễm!

Loan đao rất ngắn, lưỡi đao rất mỏng, thân đao có bảy chỗ cong, lưng đao lại có răng cưa, một khi đâm vào thân thể, nếu muốn rút ra tất sẽ khiến cho da thịt rách toạc. Cho dù là Y Thần tự tay rút đao cũng không thể làm khác được.

Vũ Đô Nhất Dương nói:

- Đây chính là binh khí độc môn của Mê Đường tộc, có tên là Si Tình đao.

Tuyệt Vô Diễm chính là người của Mê Đường tộc!

Vương Tuyệt Chi lật lật thanh đao trên tay, quan sát, đoạn nói:

- Si Tình đao! Tên thì đẹp nhưng không phải là một thanh đao tốt. – Hắn khẽ vuốt những cái răng lởm chởm trên lưng đao nói:

- Thanh đao này một khi cắm vào thân thể thì sẽ rất khó rút ra, mặc dù có thể tăng thêm sát thương cho địch nhân nhưng người sử đao sẽ phải tốn thêm khí lực, động tác sẽ chậm đi rất nhiều. Nếu giao đấu với cao thủ thì sẽ chiếm đến tám, chín phần chết.

Vũ Đô Nhất Dương lại nói:

- Nghe nói hơn một trăm năm trước tại Mê Đường tộc có một nữ nhân si tình, tình lang của nàng đi theo một nữ nhân tộc khác. Nàng vốn là con gái một đại sư đúc kiếm. Sau khi tình lang bỏ đi, nàng ngồi bên bờ sông suy tư bảy ngày bảy đêm, sau đó trở về tạo ra thanh Si Tình đao này.

Vương Tuyệt Chi hỏi:

- Nàng ta có dùng đao này giết chết tên phụ tình lang hay không?

Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu:

- Nàng không nỡ. Nàng chỉ muốn giết tình địch của mình, tuy nhiên tình địch của nàng mặc dù trúng đao song vẫn có thể ám toán, đánh chết nàng.

Vương Tuyệt Chi thở dài một tiếng:

- Nữ nhân này đã biết một đao này cắm vào tất không thể rút ra, chỉ sợ là đã có lòng đồng quy vu tận với tình địch.

Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu:

- Đao của nàng chỉ có thể đâm vào đùi tình địch mà thôi. Trước khi chết nàng buồn bã mà nói:

- Ta không hận ngươi cướp đi hắn, ta chỉ trách ta tại sao không thể quên được hắn! Ta cũng chỉ muốn ngươi biết đến tư vị si tình không thể nào kiềm chế mà thôi. – Từ đó loại đao này có tên là Si Tình đao. Các nữ nhân của Mê Đường tộc vì tưởng nhớ đến nữ nhân này mà dắt theo đao này làm vũ khí.

Quỷ Trì An không biết đã quay lại lúc nào, lạnh lùng nói:

- Cho nên thanh đao này chuyên môn dùng để ám sát tình địch!

Hắn quay lại nhưng hai tay trống không, hiển nhiên không bắt được thủ phạm sát hại Tiên Linh Hiểu Y, nhưng hắn lại biết hung thủ là ai.

Tiên Linh Hiểu Y chính là tình địch của Tuyệt Vô Diễm!

Vương Tuyệt Chi chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nói:

- Đao này đều được nữ nhân của Mê Đường tộc sử dụng, vị tất đã là của Tuyệt Vô Diễm.

Quỷ Trì An nghe vậy chỉ cười khan hai tiếng, không nói nữa.

Bất quá thân thể Vương Tuyệt Chi lại như rơi vào hố băng, cảm giác lạnh lẽo không ngừng gia tăng.

Trong lều lúc này đang ngồi mười một gã tộc trưởng, thêm Vương Tuyệt Chi nữa là mười hai người.

Mê phu nhân bị hành thích vốn là chuyện của Khương Nhân đảng, nhưng bọn họ lại cùng Vương Tuyệt Chi thương nghị, chỉ vì một nguyên nhân: Tuyệt Vô Diễm là do Vương Tuyệt Chi dẫn đến Thiên Thủy.

Vũ Đô Nhất Dương nói:

- Si Tình đao tại một trăm năm trước thì rất thịnh hành nhưng vì sử dụng không hiệu quả nên dần dần trở nên mai một. Ba mươi năm trở lại đây, chỉ còn ba thanh Si Tình đao được lưu truyền lại, mà người sử dụng Si Tình đao làm vũ khí chỉ có một người duy nhất - Tuyệt Vô Diễm.

Vương Tuyệt Chi vội phản bác:

- Nhưng như vậy thì cũng không thể xác định Tuyệt Vô Diễm là hung thủ.

Quỷ Trì An đột nhiên nói:

- Vương công tử, ngươi thử dùng Si Tình đao đâm ta một đao thử xem.

- Muốn ta đâm ngươi? – Vương Tuyệt Chi khó hiểu nhìn hắn.

Quỷ Trì An gật đầu:

- Đúng, công tử cứ việc sử dụng toàn lực, không cần lưu tình.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy dáng vẻ như đã có kế sách trong lòng của hắn, biết chắc hắn có thâm ý, bèn nói:

- Cẩn thận.

Vương Tuyệt Chi đương nhiên sẽ không dùng toàn lực, chỉ sử dụng tám phần khí lực. Nhưng đao đâm đến trước mặt Quỷ Trì An đã bị Quỷ Trì An dùng hai ngón tay kẹp lấy.

Vương Tuyệt Chi nếu tiếp tục vận kình, tất hai ngón tay của Quỷ Trì An sẽ không thể giữ được, nhưng hắn căn bản là không muốn đoạt lấy mạng Quỷ Trì An.

Quỷ Trì An hỏi:

- Thế nào?

Vương Tuyệt Chi trầm ngâm, đoạn nói:

- Thanh đao này khi sử dụng rất không tiện, đâm ra thì kình lực đã bị giảm mất năm phần, đao thế cũng trở nên chậm đi nhiều.

Quỷ Trì An gật đầu nói:

- Si Tình đao có hình dạng kỳ lạ, tác dụng phá không khác hẳn các loại đao khác. Phải phối hợp với một bộ đao pháp đặc thù mới có thể sử dụng thành thục đao này. Bất quá bộ đao pháp này phải khổ luyện ít nhất năm năm mới thành tựu được chút ít.

Vũ Đô Nhất Dương tiếp lời:

- Mê phu nhân là muội muội của tộc trưởng Tiên Linh tộc trước kia – Tiên Linh Tẩu. Võ công không thua kém anh mình là bao, cho dù bị ám toán thì người ám toán cũng phải có võ công rất cao mới có thể thành công.

Vương Tuyệt Chi nghe thấy Tiên Linh Tẩu là ca ca của Tiên Linh Hiểu Y thì trong đầu xuất hiện đủ mọi thứ nghi vấn hỗn tạp, đột nhiên nghĩ đến Thiêu Hà Nữ:

- Từ khi ta đến Thiên Thủy thì chưa từng thấy Thiêu Hà Nữ, không biết nàng ta đang ở đâu?

Hắn định mở miệng hỏi Vũ Đô Nhất Dương nhưng việc Tuyệt Vô Diễm khiến hắn đầu to như cái đấu, lại sợ Vũ Đô Nhất Dương cũng không có tâm tình để trả lời hắn vấn đề này, đành bỏ đi ý nghĩ đó.

Quỷ Trì An nói tiếp:

- Ba mươi năm nay, đao pháp Si Tình chỉ có Tuyệt Vô Diễm là luyện đến mức cao thâm nhất. Cho nên có thể sử dụng Si Tình đao pháp ám toán Mê phu nhân cũng chỉ có thể là nàng ta mà thôi.

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

- Chưa chắc.

Vũ Đô Nhất Dương định mở miệng tranh luận thì Quỷ Trì An đã đưa tay cản lại:

- Nguyện nghe cao kiến của Vương công tử.

Vương Tuyệt Chi trả lời:

- Võ lâm cao thủ sử đao không hề ít, tỷ dụ Hòa Mân của Giang Hữu Liên Hoành Bang. Nếu hắn cầm thanh Si Tình đao này thì cũng có thể giết được Mê phu nhân.

Quỷ Trì An ngắt lời hắn hỏi:

- Hòa Mân là Sở Hùng mới của Sát Hồ thế gia đúng không?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Không sai. Nếu hắn gặp được Mê phu nhân thì nhất định sẽ có thể một đao đâm chết.

Quỷ Trì An lại nói:

- Chiếu theo vết thương thì tình huống lúc đó Mê phu nhân hiển nhiên là không kịp đề phòng mới có thể bị người ta ám toán. Công tử nghĩ phu nhân khi nhìn thấy người của Sát Hồ thế gia thì sẽ phản ứng thế nào? Có thể ngồi im thúc thủ ăn đùi gà hay không? Cho dù phu nhân thúc thủ thì ít nhất đùi gà trong tay cũng phải thả ra.

Dừng lại một chút, hắn lại nói:

- Hơn nữa Hòa Mân cho dù là cao thủ lợi hại nhất của Hòa gia đao cũng vị tất có thể một đao giết được phu nhân.

Vương Tuyệt Chi cười lạnh nói:

- Nếu chiếu theo lời các ngươi nói thì Tuyệt Vô Diễm là tình nhân trước kia của Mê Tiểu Kiếm, Mê phu nhân khi nhìn thấy nàng ta không lẽ không đề phòng sao?

Ánh mắt Quỷ Trì An lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ muốn nói:

- Ngươi thật sự không biết hay vẫn giả vờ điên khùng?

Vũ Đô Nhất Dương nghe vậy bèn trực tiếp giải thích cho hắn:

- Vương công tử, ngươi ở Trung Nguyên nên đối với chuyện xảy ra ở biên cương phía Tây không hiểu biết nhiều lắm. Tuyệt Vô Diễm và Mê phu nhân khi mới bước chân vào giang hồ thì tình thân như tỷ muội, nổi danh là hai vị nữ hiệp của Tây Khương. Sau đó Tuyệt Vô Diễm tiến vào Trung Nguyên, Mê tộc trưởng rất đỗi thương tâm, phu nhân thời gian này mỗi ngày đều đến an ủi người, lâu ngày sinh tình mới kết thành vợ chồng.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Cho nên ngươi cho rằng Mê phu nhân sẽ không đề phòng Tuyệt Vô Diễm?

Vũ Đô Nhất Dương đáp:

- Không sai.

Vương Tuyệt Chi trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:

- Trong thiên hạ không lẽ không còn ai khác có khả năng dùng Si Tình đao đâm một đao vào ngực Mê phu nhân?

Quỷ Trì An lên tiếng:

- Ngoài Tuyệt Vô Diễm ra, chỉ còn một người.

Vương Tuyệt Chi vội hỏi:

- Ai?

Quỷ Trì An nói:

- Thạch Lặc!

Đúng vậy! Với đao pháp của Thạch Lặc thì đương nhiên thừa khả năng một đao đâm chết Tiên Linh Hiểu Y. Nhưng Thạch Lặc uy chấn thiên hạ, sao lại có thể lén lút tự thân tiến vào địch doanh giết thê tử Mê Tiểu Kiếm? Cho dù cắt hết đầu những người ở đây thành nhục tương thì cũng không ai tin được Thạch Lặc làm chuyện đó!

Vương Tuyệt Chi không nói gì nữa, hắn không còn nghĩ ra lý do gì để biện hộ cho Tuyệt Vô Diễm.

Bất quá Quỷ Trì An đối với hắn vẫn còn rất khách khí, y hỏi:

- Vương công tử, xin hỏi lần cuối cùng công tử gặp Tuyệt Vô Diễm là ở nơi nào?

Sắc mặt Vương Tuyệt Chi nhất thời trở thành trắng bệch. Hắn gặp Tuyệt Vô Diễm lần cuối cùng là lúc Tuyệt Vô Diễm đứng nhìn Tiên Linh Hiểu Y trên đài, không lâu sau nàng bỏ đi thì Tiên Linh Hiểu Y bị ám toán. Nếu đây là trùng hợp thì cũng không thể nào quá trùng hợp như vậy!

Quỷ Trì An nhìn sắc mặt của Vương Tuyệt Chi, đã đoán được phần nào, không đợi Vương Tuyệt Chi trả lời, đã đứng lên cung thân nói:

- Đa tạ Vương công tử đã cho chúng tôi biết rất nhiều tin tức về Tuyệt Vô Diễm.

Ý của hắn muốn nói chính là Vương Tuyệt Chi hãy rời khỏi nơi đây.

Vương Tuyệt Chi lại nghĩ:

- Ta còn chưa nói cho ngươi biết tin tức về Tuyệt Vô Diễm thì ngươi đã hạ lệnh đuổi khách. Cuối cùng mời ta đến đây có dụng ý gì?

Song hắn cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì lập tức hiểu được:

- Thiên Thủy bất quá chỉ là một thành nhỏ, người trong thành lại toàn bộ là Khương nhân các ngươi. Muốn bắt Tuyệt Vô Diễm hoàn toàn là một việc dễ dàng. Tin tức của ta là đồ dư thừa. Các ngươi sở dĩ mời ta đến đây là muốn trước mặt ta tuyên bố tội danh của Tuyệt Vô Diễm, tránh cho ta nhúng tay vào.

Vương Tuyệt Chi cười to một tiếng, cũng không thèm nói lời nào nữa, quay người bước ra khỏi lều. Song trong đầu lại hỗn loạn không thôi:

- Bọn họ muốn giết nàng, nên làm gì bây giờ?

Vừa mới bước ra khỏi lều thì hắn đã thấy một gã Khương nhân bước vào, hắn lại mơ hồ nghe được tên Khương nhân kia nói:

- Khải bẩm tộc trưởng, Tuyệt Vô Diễm đã bị bắt, bây giờ đang giữ tại….

Vương Tuyệt Chi nghe xong lời này, đầu tiên là hoảng hốt, nhưng sau đó thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cười to không ngừng, càng cười càng lớn.

Hắn thản nhiên quay lại trong lều.

Quỷ Trì An và mười một gã tộc trưởng vẫn an tọa, không ai cảm thấy kinh ngạc. Dường như đã sớm đoán Vương Tuyệt Chi sẽ quay lại.

Vũ Đô Nhất Dương là người thẳng thắn bộc trực nhất, tuy nhiên trên mặt lại có vẻ mất tự nhiên, Quỷ Trì An thì vẫn tỉnh như không, hỏi:

- Vương công tử, không lẽ công tử quên vật gì nên quay lại lấy?

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Ta không quên vật gì cả, mà là quên ân cần thăm hỏi Mê phu nhân, cảm thấy có điều bất kính. Thương thế của nàng ra sao rồi?

Quỷ Trì An nói:

- Đa tạ sự quan tâm của công tử. Phu nhân vừa sốt cao, may có Điền Thư tận lực chăm sóc nên đã hạ sốt, thương thế tuy nặng nhưng tính mạng đã không còn nguy hiểm nữa.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Tính mạng của Mê phu nhân đã không còn ngại nữa thì ta đã yên tâm.

Quỷ Trì An lại nói:

- Công tử yên tâm, chúng tôi cũng yên tâm, không biết công tử còn điều gì muốn hỏi nữa không?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Còn có một vấn đề.

Quỷ Trì An nhíu mày hỏi:

- Vấn đề gì nữa?

Vương Tuyệt Chi thản nhiên trả lời:

- Kim Quý Tử đang ở đâu? Ta đang muốn tìm hắn, thi khinh công!
Bình Luận (0)
Comment