Da nhân tạo, hay tốt hơn một chút là da bò?
Tóm lại đều không phải là tồn tại khó giải thoát, chỉ cần Chung Ngọc muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể giải thoát, nhưng chung quy anh vẫn không dám nghĩ tới điều đó.
Phong thủy lưu chuyển, lần trước Kỷ Uyển Khanh bị trói để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ thân phận chủ nhân và nô lệ đã bị đảo ngược.
Kỷ Uyển Khanh nhìn biểu cảm muốn nhưng không dám của anh, cô mỉm cười khoái chí, nằm sấp lên thân người đàn ông rồi hôn liếm lên phần cổ.
Vóc dáng cơ thể của Chung Ngọc rất hoàn hảo, bắp thịt rõ ràng nhưng không quá khoa trương, cơ ngực lại săn chắc và đàn hồi, da dẻ trắng trẻo, đầu ti sáng màu, có một loại ảo giác từ trong cốt tủy luôn toát ra sức trẻ phơi phới, nếu không phải Kỷ Uyển Khanh biết anh lúc trên giường thô bạo như thế nào thì có lẽ sẽ bị mê hoặc.
Cô hôn lên đầu ti của người đàn ông, học theo cách anh từng làm với mình, ngậm chặt vào môi rồi mút ra tiếng nước. Nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông nặng nề hơn, cô bắt đầu dùng răng gặm nhấm.
Để lại trên cơ ngực những dấu răng nhàn nhạt rất sắc tình xong, Kỷ Uyển Khanh vô cùng hài lòng, ngẩng đầu lên hỏi: “Đau không?”
Trong mắt Chung Ngọc có một khao khát mãnh liệt, anh vốn dĩ không nhạy cảm với đau đớn, việc gặm nhấm như có như không này chỉ mang đến cảm
giác ngứa ngáy râm ran.
Nhóc con hư hỏng, lại không nói chuyện, Kỷ Uyển Khanh nhổm người dậy, kéo theo sợi xích quanh cổ, ép người đàn ông lại, “Trả lời.”
“Không, không đau.” Chung Ngọc bắt đầu lắp bắp.
“Ngoan lắm, à không đúng, chẳng ngoan chút nào.” Kỷ Uyển Khanh hiển nhiên không thích đáp án này, cô khẽ lắc đầu, dùng cùi ngón tay vuốt ve sợi dây xích, sau đó quấn quanh cổ tay, mượn chút lực đứng hẳn người lên.
Trong tư thế nửa người bị kéo lên, Chung Ngọc hơi nhổm dậy khỏi giường. Thần thái của anh vô cùng ngoan đạo, nhìn chằm chằm vào lớp vải mỏng manh nửa trong suốt trước mắt.
Góc nhìn từ trên cao xuống thực sự thú vị hơn trong tưởng tượng, Kỷ Uyển Khanh mở rộng hai chân, bộ phận kín đáo được quần lót bao bọc lơ lửng trước mặt người đàn ông, chỉ cách đầu mũi vài centimet, đủ để cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Chung Ngọc, còn có ánh mắt xuyên thấu qua nội y tiến thẳng vào sâu bên trong â.m đ/ạo.
Kỷ Uyển Khanh chưa bao giờ nghĩ mình lại hư hỏng như vậy, suy nghĩ làm việc xấu bắt đầu lan tràn.
“Muốn liếm à?” Cô cố tình vén chiếc quần lót đang cản đường sang một bên, để lộ ra nơi riêng tư đã hơi ướt át.
H/uyệt nhỏ cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông thì tiết ra một ít nước xuân, nhưng không hề rớt xuống mà lơ lửng ở giữa cánh hoa.
“Muốn.” Chung Ngọc đã học hỏi được, chủ động trả lời. Ngửi thấy mùi hương gợi tình của người phụ nữ khiến anh phát cuồng và mê mẩn, “Muốn liếm, rất muốn.”
Quả nhiên đã bắt đầu mở lời nhiều hơn, Kỷ Uyển Khanh nheo mắt, xấu xa nói: “Không cho.” Cô thậm chí còn cố ý lắc mông mấy cái, giống như dùng thịt sống để dụ dỗ những con thú hoang dã vậy.
“Tại sao….” Chung Ngọc khàn giọng nói, anh thực sự rất muốn liếm nơi tư mật của người phụ nữ này, muốn đưa lưỡi vào trong, uống cạn tất cả nước vốn có.
“A Ngọc đã nghĩ ra câu trả lời khiến em tức giận rồi sao?”
“Chưa….”
“Vậy thì không thể liếm, chỉ được nhìn thôi.” Nhìn cái gì?
Chung Ngọc rất nhanh đã có đáp án.
Những ngón tay mảnh khánh từ từ đút vào h/uyệt nhỏ, Kỷ Uyển Khanh rất ít khi tự sướng, nói đúng ra là không giỏi trong việc này và đa số luôn là người tiếp nhận, chờ đợi Chung Ngọc ‘phục vụ’. Bây giờ tự mình làm, bỗng nhiên có một loại hứng thú kỳ lạ.
Cô cong ngón giữa, móc nhẹ vào v.ách th/ịt trơn trượt, thỉnh thoảng lại rút ra xoa nắn âm vật. Khoái cảm càng tăng cao khi Kỷ Uyển Khanh nhìn thấy người đàn ông nhẫn nhịn đến nỗi gân xanh nổi gồ ghề trên trán.
Nước xuân phun trào, tí tách tí tách rơi lên mặt Chung Ngọc, anh kịp thời ngẩng đầu, há miệng nuốt xuống, yết hầu khẽ chuyển động, như thể nắng hạn gặp mưa rào cứu mạng cho những con người đã đói khát lâu ngày.
Anh nuốt xuống một cách thỏa mãn, thử đưa đầu lưỡi vào bên trong v.ách th/ịt đang co rút sau cao trào.
Nhưng Kỷ Uyển Khanh đã nhanh một bước phát hiện ra ý đồ làm loạn của người đàn ông, cô khó khăn vươn eo dời hông ra xa, cắt đứt sự thân mật giữa đầu lưỡi và cánh hoa, những sợi chỉ bạc dính nhớp quấn bện lại với nhau.
“Đã nói rồi mà, không cho là không cho.”
“Chị Uyển Khanh, muốn liếm.” Chung Ngọc chịu không nổi nữa, anh quả thực muốn phát điên, lắc lư cánh tay bị còng vào đầu giường làm phát ra tiếng vang.
Đối diện với lời nói thô tục không thành câu của người đàn ông, Kỷ Uyển Khanh rút ngón tay ra, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bị tình dục hun đúc mà mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày của anh, đem nước xuân trên tay bôi quẹt lên đó, để anh hoàn toàn thấm nhiễm mùi vị của mình.
“Sao A Ngọc lại biết chị Uyển Khanh muốn liếm anh?” Cô cố tình hiểu sai ý của anh, thẳng thừng quỳ xuống giữa hai chân anh.
Mãi cho đến lúc này, Chung Ngọc mới biết mình thật sự sắp phát điên rồi.
Kỷ Uyển Khanh vuốt ve đồ vật của người đàn ông đến tận gốc rễ, năm ngón tay cầm chiếc túi nặng trĩu đó lên, cong ngón tay khẽ cào mấy cái, dùng lòng bàn tay xoa nắn phần thân g.ậy th/ịt, phần lông đen rậm ở gốc khiến cô hơi ngứa.
“A Ngọc, cứng quá.” Ngón tay cái đúng lúc ấn mạnh vào dương v*t dữ tợn, cùi ngón tay có thể cảm nhận được mạch đập của các tĩnh mạch trên đó, Kỷ Uyển Khanh như đang làm đánh giá.
Chung Ngọc siết chặt hai tay, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, anh ra sức căng cơ đùi, chống lại suy nghĩ muốn làm người phụ nữ.
“Cứng thành như vậy.” Kỷ Uyển Khanh từ từ hạ thấp đầu, hơi dùng lực bóp nhẹ vào phần gốc của người đàn ông.