Ngự Lôi

Chương 115

Edit: Lele Beta: Sakura Theo lời Thanh Dực, phương pháp tu luyện lực công kích này rất cường đại, rất sắc bén nhưng cũng rất có khó khăn, với trình độ hiện nay của nó cũng có thể nói rằng nếu Mặc Hi muốn tu luyện cũng sẽ không có bất kỳ điều xấu gì, hoặc nên nói là Mặc Hi vốn nên tu luyện bản thư này, ít nhất ở bên trong kí ức của nó nói cho nó như vậy.

Có Thanh Dực ở bên cạnh chỉ dạy, tốc độ tiếp thu nội dung trong sách của Mặc Hi cũng nhanh hơn nhiều.

Điều khiến cô thêm ngạc nhiên chính là phương pháp tu luyện hấp thu năng lượng trong sách lại giống y hệt phương pháp cô tu luyện, đều là vận chuyển từng vòng từng vòng một trong thân thể.

Có cảm giác càng ngày càng huyền ảo, kiểu như tất cả đều đã được an bài từ trước.

【 Chủ nhân? Xem xong rồi? 】 Thanh Dực vừa thấy Mặc Hi buông sách xuống liền nhảy một phát đến bên cạnh cô, tung tăng hỏi.

“Ừ.” Mặc Hi gật đầu, ôm lấy nó, giương mắt nhìn về phía hai người Nghiêm Mạc Phi và Phiêu Linh đang đứng xa xa ở đằng kia.

Nhấc mình lên, trong chớp mắt cô đã đứng trước mặt bọn họ.

Nghiêm Mạc Phi vừa nhìn thấy cô, trong con ngươi lóe chờ mong, “Thế nào? Có cảm giác gì không?”

“Vâng, rất tốt!” Mặc Hi cười nhẹ, nhìn quyển sách trước mắt nói, “Về sơ lược thì cũng hiểu, nếu tu luyện cũng không có bất kỳ vấn đề gì cả, hấp thu năng lượng cùng vận chuyển cũng rất thuận lợi.”

“Quả nhiên!” Nghe lời này của Mặc Hi, Nghiêm Mạc Phi kinh hỉ kêu lên, “Quả nhiên là Tiên Thiên Linh Thân Thể, thật muốn nhìn một chút nếu cháu sử dụng phương pháp ghi trong sách thì có thể xuất ra được chiêu pháp cường đại như thế nào!”

“Ha ha.” Đối với sự kinh hỉ của Nghiêm Mạc Phi, Mặc Hi cũng chỉ cười đáp lại, sau đó đôi mắt cũng hơi cau lại, “Lại nói, nếu như dựa theo phương pháp ghi trong sách này thì năng lượng lúc tu luyện ra có thể biến ảo ra bất kỳ năng lượng nào trong Ngũ Hành, hơn nữa, đẳng cấp với sắc thái cũng có thể huyễn hóa ra được.” Điều này là Mặc Hi với Thanh Dực từ trong sách tìm hiểu ra, lúc mới vừa nghe có loại năng lực này thật khiến cô có chút chấn kinh, quyển sách này thật sự là điều vô cùng nghịch thiên trong thế giới Thủy Lam Tinh này, phá vỡ toàn bộ nhận thức vốn có từ trước đến nay.

Nghiêm Mạc Phi nghe xong, con ngươi cũng sâu lại “Không sai! Cũng bởi vì ngày xưa ta sử dụng cái này nên mới bị đám liên minh Dị năng kia truy tới cùng, quyết không tha, ngươi có thể ở trong vài ngày mà phát hiện được điểm này cũng thật không phải là điều dễ dàng.

“Thực lực chân chính của Phiêu Linh là như thế nào?” Mặc Hi rất hiếu kỳ, nếu từ nhỏ đã tu luyện công pháp này, vậy Phiêu Linh rốt cục có bao nhiêu cường đại.

“Phiêu Linh tu luyện loại công pháp này thì không thể dùng đẳng cấp trong Thủy Lam Tinh để tính toán được, nếu hắn liều mạng dùng toàn lực thì có thể so sánh với Dị sư đỉnh phong, nhưng mà đẳng cấp với màu sắc lúc huyễn hóa ra thì chỉ có thể trong cấp đỉnh phong.” Ông lão sâu sắc giải thích, nhìn thấy ánh mắt Mặc Hi có chút kinh dị liền chuyển hướng nói với Phiêu Linh, “Linh, làm mẫu các loại công kích Ngũ Hành cho Mặc Hi xem.”

“Vâng.” Đờ đẫn trả lời, sắc mặt Phiêu Linh bình thản, giơ tay ra, ánh sáng màu cam thẫm lóe lên rồi dần nhạt đi cho đến lúc chuyển thành màu hồng đỏ, rồi lại nhạt đi biến ảo không ngừng rồi lại về màu cam ban đầu, đưa mắt nhìn về phía Mặc Hi nói, “Biến ảo đẳng cấp ánh sáng .”

Mặc Hi gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.

Phiêu Linh cũng tiếp tục thao tác của hắn, trong tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, sau đó biến mất, rồi lại xuất hiện một quả thủy cầu, rồi lại biến mất, tiếp theo là thổ, kim, mộc, tất cả đều làm mẫu qua một lần rồi mới thu tay về. Không thể không nói, cái này nếu như bị người ngoài biết được, chỉ sợ đều sẽ phát cuồng lên.

Sau đó giọng Nghiêm Mạc Phi lại vang lên, “Linh thiên về Mộc, bởi vì bản thân hắn đặc tính của mộc tương đối nặng , hoàn toàn đều dựa theo lời của ta tu luyện, ta cũng không biết là đúng hay là sai. Nhưng tham lam cũng không tốt cho nên chuyên về một điểm vẫn tương đối tốt.”

“Ừ!” Mặc Hi cũng hiểu điểm này , giống như là dù cô biết rõ phương pháp tu luyện này nhưng trong tiềm thức cô vẫn thiên về tu luyện lôi điện, quan điểm của Thanh Dực cũng là như thế.

Lôi điện, mới là gốc rễ, mới chân chính là căn nguyên thật sự của cô.

“Về phương pháp tu luyện này cháu vẫn nên cùng Linh thảo luận! Nếu so ra, Linh từ nhỏ đã tu luyện loại công pháp này vẫn thấu triệt hơn ông nhiều, nhưng mà có chắc chắn hay không thì ông cũng không biết, cháu hoàn toàn có thể dựa theo suy nghĩ của mình.” Nghiêm Mạc Phi lên tiếng, con ngươi nhìn Mặc Hi có chút thâm trầm.

“Vâng cháu hiểu.” Mặc Hi gật đầu, vẫn bình tĩnh như cũ. Kỳ thật cô cảm giác được Nghiêm Mạc Phi đối với cô thực ra là có mục đích, nhưng đó là sự tình sau này, bây giờ cô muốn thành thạo công pháp “tu chân cơ sở” này hơn, luyện công pháp này cũng bằng với việc cô lại có thêm một năng lực khác để bảo vệ mình, cô cũng rất mong chờ lợi ích mà bộ công pháp này có thể đem đến.

“Vậy các cháu cứ trò chuyện đi! Ta đi trước.” Nghiêm Mạc Phi vừa nói xong bóng hình cũng đã biến mất.

Đối với tốc độ như vậy , Mặc Hi cũng đã thấy qua mấy lần rồi, cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Quay đầu nhìn Phiêu Linh cười nói, “Tâm sự thôi.”

Phiêu Linh gật đầu.

Hai người cùng đi đến bên sông, Mặc Hi mượn ra hai cái ghế, một cái đưa cho Phiêu Linh, rồi ngồi xuống dưới cái còn lại, bỏ Thanh Dực đang nằm trong lòng ra khỏi, “Tự mình đi chơi đi.”

【 Vậy em đi săn thú, lúc nữa em về】 Thanh Dực hơi có chút buồn bực, nói với Mặc Hi một câu rồi liền chạy ngay ra ngoài.

Bên sông, Mặc Hi ngồi ở trên ghế, nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Phiêu Linh nhẹ nhàng mở miệng, cười nói “Nói đi, Nghiêm Mạc Phi muốn có được cái gì? ”

“…” Phiêu Linh chuyển con mắt nhìn về phía Mặc Hi, ánh nhìn như vậy, biểu lộ đờ đẫn, nhưng cũng chăm chú, cuối cùng bình thản nói, “Bởi vì thầy tu luyện không thích hợp nên bị tẩu hỏa nhập ma, sinh mệnh đã không còn giữ được bao nhiêu, muốn từ đó tìm được phương pháp có thể tiếp tục được sống.”

“Ha ha! Hóa ra là như vậy.” Mặc Hi cười nhẹ, càng là người sống lâu thì sẽ càng sợ hãi khi đối mặt với tử vong, Nghiêm Mạc Phi cũng không ngoại lệ.

“Từ đâu mà cậu lại phát hiện thân thể của tớ không giống bình thường?”

“Đối với cậu có cảm giác lạ, rất thuần tịnh. Rất giống trong sách.”

“Ah, thế cậu phát hiện ra từ hôm nào?”

“Lần đầu nhìn thấy cậu.”

“…” Trầm mặc, khóe miệng Mặc Hi kéo căng, đây là lần đầu tiên Phiêu Linh nói nhiều như vậy,mặc dù lời thoại có chút bị đơ nhưng mà kì thực ra, nói chuyên phiếm kiểu này với nhau cũng không tệ lắm.

Con ngươi nháy nháy rồi cười nói, ” Vì sao cậu lại ở Andara, hơn nữa lúc nào cũng bên cạnh An Diệc Kỳ thế?”

Đối với vấn đề này, Phiêu Linh không hề có bất kỳ chần chờ nào, bình thản nói, “Thầy nói đi trải nghiệm nhiều thì tu vi mới có thể tiến bộ, đi ra ngoài muốn ăn cơm nhưng lại không có tiền, An Diệc Kỳ giúp tớ cho nên tớ đi theo bảo vệ cậu ấy.”

“Phụt.” Mặc Hi phì cười thu hút ánh mắt của Phiêu Linh, khuôn mặt Mặc Hi tràn đầy vui vẻ, “Chỉ bởi vì như vậy??”

“Ừ!”

Nhìn đôi con mắt đờ đẫn của Phiêu Linh, ở giây phút này, Mặc Hi chợt phát hiện hắn thật đơn thuần, không khỏi nhẹ nhàng nheo lại mặt mày, thuần tịnh ôn nhu.

Con mắt khinh nhu cười đến mắt của Phiêu Linh choáng váng hết cả, hắn không nhịn được mở miệng hỏi, “ Buồn cười lắm à?”

“Không.” Mặc Hi nhẹ đáp, nhẹ nhàng cười nói, “Như vậy rất tốt.”

“…” Phiêu Linh không biết nói gì.

Mặc Hi cũng không nói gì nữa, nhìn mặt hồ phẳng lặng ở trước mắt, lúc sau nói, “Ba năm này thỉnh được chỉ giáo nhiều hơn.”

“Hả?” Phiêu Linh nhìn về phía Mặc Hi, thấy Mặc Hi đang duỗi tay tới, có chút sững sờ.

Mặc Hi cũng không có dồn dập, nhàn nhạt tươi cười.

“Ừ.” Gật đầu, Phiêu Linh cũng đưa tay ra bắt, cảm giác mềm mại trong tay khiến hắn sững sờ.

Sau đó bỏ ra.

“Rống! !” Tiếng gào đầy dục vọng điếc cả màng nhĩ vang lên, dị thú thực lâm ở vực thẳm, cả người trên dưới hừng hực hỏa diễm đang trừng lớn đôi con ngươi mộng đại nhìn về đám nhân loại nho nhỏ cả gan dám đâm chọc hắn.

Cả thân cao 3m, gầm lên một tiếng dị thường hung ác mãnh liệt, vừa thấy hình dạng kia, mọi người cũng thừa biết là dị thú gì, dị thú cấp c+, Liệt Diễm cuồng sư! Loại dị thú này có thể đấu với dị thú có tu vi cao cấp đỉnh phong! Thế nhưng mà đứng trước mắt hai người cũng chả cần phải động thủ để làm gì.

Chỉ thấy đó là hai người cũng không lớn lắm, một nam một nữ, nam khoảng chừng 15 tuổi, một thân quần áo màu đen, khuôn mặt đờ đẫn, mà nữ thì thoạt nhìn chỉ là một cô bé 13 tuổi, khuôn mặt lại vô cùng tuyệt mỹ, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười, mặc bộ quần áo trắng, trong tay ẩn hiện ánh sáng màu cam nhàn nhạt.

Đúng là Mặc Hi và Phiêu Linh.

Vừa thấy cái ánh sáng màu cam kia, bên trong con mắt to của Liệt Diễm cuồng sư toát ra vẻ cười chế nhạo, đạt đến tu vi này, nó và các loại dị thú khác cũng đã đại khái có trí tuệ rồi, cũng hiểu được chớp sáng màu đó đại biểu cho cái gì.

Dĩ vãng cũng từng có một con người cũng nho nhỏ như vậy, đến tay nó cũng không chịu nổi qua một kích, hình dạng tử vong lúc đó nó còn nhớ kỹ, thật khiến nó hưng phấn!

“Rống! !” Lại là một tiếng gầm rú, trong đó hiện rõ sự khinh miệt, tình huống như vậy lại khiến Mặc Hi đang đứng phía trước, vẻ tươi cười càng lấp đầy khuôn mặt.

Trên mặt đất, cỏ cây trở mình vươn đến quấn lấy khung chân của Liệt Diễm cuồng sư, hành động này càng khiến khinh miệt trong con mắt của Liệt Diễm cuồng sư càng thêm rõ ràng, đến nó cũng hiểu được hỏa khắc mộc, người trước mắt lại còn dùng cỏ cây đối phó nó? Không phải người ngu thì là cái gì?

Trên mặt con sư tử kia dĩ nhiên tràn đầy vẻ tươi cười đã được nhân tính hóa lên rất nhiều, nó đang nghĩ sẽ đùa giỡn thật tốt lũ nhân loại cỏn con này cho vui. ái

Trên đùi hỏa diễm mãnh liệt vừa tăng lên, cỏ cây đang quấn lấy chân hắn liền bị thiêu hủy, thế nhưng mà còn không đợi Liệt Diễm cuồng sư hưng phấn, toàn thân hắn đột nhiên bị một trận mưa xối qua.

“Trệ…” | |

Một tiếng vang, là tiếng nước cùng hỏa đang luân chuyển.

Liệt Diễm cuồng sư ngạc nhiên, mấy người kia ai cũng không gây quá nhiều tổn hại với nó, đối với nó rõ ràng là một sự vũ nhục. Nó giương mắt nhìn lên, thấy cô bé áo trắng kia đang cười đến không ngậm miệng được vào.

Đáng chết! Là cô ta! Con người đáng chết! !

“Rống rống! !” Liệt Diễm cuồng sư gào thét, nó muốn giết cô ta! Dùng móng vuốt sắc bén từng chút từng chút xé xác cô ta ra, nuốt vào trong bụng.

Hỏa diễm sôi sục khiến cây cối chung quanh cũng đều bừng bừng bốc cháy, Liệt Diễm cuồng sư há lớn miệng, hồng quang ẩn hiện bên trong.

Bóng ảnh Phiêu Linh vừa thấy vụt biến mất tại chỗ xa, loáng cái đã thấy đang đứng ở một thân cây khác rồi, hơi thở tiêu thất, căn bản không bị Liệt Diễm cuồng sư phát hiện.

Còn Mặc Hi thì khinh thường không thèm trốn đi, hào quang trong tay vừa lóe lên, cây cối trên mặt đất lại bắt đầu loạn động.

Vừa mọc dài vừa vung vẩy, nhằm hướng cuồng sư quất tới tấp. Công kích như vậy căn bản Liệt Diễm cuồng sư cũng không thèm để ý, chỉ cần hỏa diễm xuất hiện là chúng tự tiêu tán. Chỉ là cây cối không giới hạn như vậy cũng khiến nó có chút kích động, làm choáng váng đôi mắt của nó. Nhất là tốc độ của con người chết tiệt kia tựa hồ cũng không hề chậm.

Bốn vạt thủy cầu loại nhỏ từ bốn phương quất tới Liệt Diễm cuồng sư khiến nó một trận chật vật, càng bi thảm chính là trong thủy cầu kia thế nhưng còn ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, cắt lên thân thể của nó.

“Rống! !” Hổn hển gầm rú, Liệt Diễm cuồng sư căn bản không tìm thấy bóng ảnh của Mặc Hi, có chăng cũng chỉ thấy công kích không ngừng, nó đứng nguyên tại chỗ gào thét.

Phong và hỏa kết hợp, nước đùa bỡn, cỏ cây quấn quanh, lưỡi dao sắc bén công kích.

Trong cả quá trình đó, Liệt Diễm cuồng sư giống như một con rối bị đùa bỡn, tình huống lúc nàycủa hai người bọn họ hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng ban nãy của nó.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đã qua 10 phút. Giờ phút này, Liệt Diễm cuồng sư đã chịu không nổi, thở hổn hển, toàn thân da lông lăng loạn không chịu nổi, đến mức muốn động phát hỏa diễm cũng không làm được. Nó phát hiện hình như lần này nó giống như giẫm phải thiết bản, lũ loài người đáng chết này căn bản đang đùa giỡn nó! Công kích nó nhưng lại không làm tổn thương đến nó, bọn họ đang tính toán cái gì? Không sai, công kích trước mắt mặc dù khiến toàn thân nó chật vật nhưng thực tế lại không tổn hại bao nhiêu đến nó. Khuôn mặt nó có chút bi phẫn , xoay người lại muốn chạy trốn.

Thế nhưng mà cái đống cỏ cây chết tiệt kia lại không muốn cho nó rời đi, cứ quấn tới nó, hỏa diễm vừa đốt rụi nó thì ngay lập tức nó lại biến thành các thuộc tính khác trong ngũ hành khiến nó ấm ách tức nghẹn.

“Rống ô…” Cuối cùng, Liệt Diễm cuồng sư gầm rú một tiếng, bi thiết trong đó ai cũng có thể nghe ra được, thật có thể nói là đáng thương vô cùng.

Ở lúc này công kích bao quanh nó cũng đình chỉ thì bóng ảnh Mặc Hi xuất hiện trước mặt nó, nhìn bộ dạng lúc này của nó bật cười, đôi khi lũ dị thú này cũng thật thú vị.

“Rống! !” Ai biết được, lúc nó vừa nhìn thấy Mặc Hi xuất hiện liền gầm lên một tiếng, tức tối ngập trời, hỗn hợp hỏa diễm ngập trời tập cuốn lấy Mặc Hi, cái mặt tức tối gào thét cùng với thân hình cao lớn đến 3m của nó cũng bổ nhào luôn về phía Mặc Hi.

Cái nhân loại đáng chết! ! ! !

Thế nhưng mà hỏa diễm lại chỉ đánh vào hư vô, Liệt Diễm cuồng sư cùng đồng dạng như thế, ở chỗ nào còn có bóng ảnh của Mặc Hi, hết thảy tiêu tán đều trong không khí, bóng ảnh của Mặc Hi với Phiêu Linh đều biến mất.

“Rống rống! ! !” trong không trung chỉ còn lại âm thanh gào rú của Liệt Diễm cuồng sư, nó không ngừng công kích tất cả mọi thứ chung quanh, nỗi sỉ nhục của ngày hôm nay khiến nó hận không tả được!

Mà kẻ đang được Liệt Diễm cuồng sư nhớ thương, Mặc Hi, giờ phút này đang cùng Phiêu Linh trở về, trên đường về Mặc Hi cười hỏi Phiêu Linh, “Thế nào?”

“Uh, một tháng thời gian mà có thể nắm bắt đến trình độ như vậy đúng là biến thái.” Phiêu Linh đờ đẫn trả lời, câu trả lời khiến người khác dở khóc dở cười.

Không sai, một tháng đã qua, hôm nay Mặc Hi đến đó cũng chỉ vì thực tập xem thành quả của một tháng học tập vừa qua.

Đối với câu trả lời của Phiêu Linh, Mặc Hi cũng không tức giận, câu trả lời của hắn cũng không có bất kỳ ác ý gì, chỉ là đơn thuần trần thuật mà thôi.

Một lúc sau đột nhiên Phiêu Linh hỏi, “Vì sao không giết nó?”

Ý hắn nói là con Liệt Diễm cuồng sư kia.

“Ha ha.” Nghe thấy câu hỏi này, Mặc Hi có chút gian tà nở nụ cười, chớp mắt nhìn Phiêu Linh. Một tháng qua, đôi khi Phiêu Linh cũng sẽ chủ động lên tiếng hỏi một số câu bình thường như thế này, đây cũng là một dấu hệu khá tốt. Mặc Hi cười nói, “Giữ nó làm vật thí luyện.”

Nụ cười kia có chút giảo hoạt, bày ra một vòng dí dỏm. Con ngươi đen nhánh của Phiêu Linh nhìn cô một hồi rồi thu lại, cũng không nói nữa.

Cũng bởi vì ý nghĩ bất ngờ này của Mặc Hi mà cuộc sống từ nay về sau của Liệt Diễm cuồng sư bắt đầu chìm trong vận mệnh bi thảm vô cùng.

Ở bên này Mặc Hi với Phiêu Linh đang cùng nhau trở về thì ở một chỗ khác, đồng dạng cùng ở trong rừng dị thú, một đội nhân mã đang đi về phía trước, nhìn dáng vẻ của bọn họ, người nào cũng mặc trang phục thám hiểm, trước ngực đeo một huy chương màu bạc, sơ qua cũng biết là một đoàn dong binh, ở giữa huy chương màu bạc kia khắc một chữ “Phạt”, là do lôi điện màu tím bổ thành. Đó đúng là dong binh đoàn mới được thành lập, dong binh đoàn Lôi Phạt.

Trước mắt dong binh đoàn cũng không phải thuộc loại tiếng tăm lắm nhưng từ lúc thành lập trong vòng một tháng tới nay lại liên tiếp nhận mấy nhiệm vụ liền, mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành rất xuất sắc. Hơn nữa cả dong binh đoàn đều là võ giả nên cũng là một điểm hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng mà cũng chỉ là hấp dẫn thôi bởi vì đối với loại dong đoàn mới thành lập người ta cũng chỉ để ý, nhòm ngó bàn luận mấy coi chứ cũng không được xem trọng lắm.

Mà này lần này, vừa nhận được nhiệm vụ tiếp theo là bọn họ lập tức xuất phát ngay, đi tới vùng đất vô cùng hung hiểm, dị thú thực lâm. Đối với chuyện này bọn họ không hề có một chút khiếp đảm nào cả, cái mà bọn họ truy cầu chính là rèn luyện, vì cường đại, vì trưởng thành, vì… đại nhân của bọn họ!

“Được rồi! Tạm dừng nghỉ ngơi!” Ở phía trước, một gã thiếu niên 18 tuổi hô to một tiếng, bước chân của tất cả mọi người liền dừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, từng phút từng giây thời gian đều rất trân quý.

Vị thiếu niên 18 tuổi này có làn da màu đồng cổ, lông mày rậm, mắt to, người này đúng là Phạt Nhận!

“Anh, cầm lấy.” Đứng bên cạnh hắn là một thiếu niên gầy gò, chính là Phạt Dược, đưa cho Phạt Nhận một bình nước.

“Ừ!” Phạt Nhận lên tiếng rồi cầm lấy, há miệng uống rồi chuyển đầu qua nhìn thân ảnh nhỏ nhắn nhỏ nhất trong đội kêu, “Tiểu thư LaLa, cô vẫn tốt chứ?”

Bóng ảnh xinh xắn kia, toàn thân là trang phục mạo hiểm màu lục, màu sắc trang phục này ở trong rừng thì đỡ bị chú ý hơn, mái tóc màu đen buộc gọn lên, mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tinh xảo, cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ mềm mại, là một cô gái nhu hòa xinh đẹp, người này đúng là LaLa.

Phạt Nhận vừa gọi, LaLa liền quay đầu, khuôn mặt vốn lãnh đạm thoáng hiện chút nhu hòa nhẹ nhàng nói, “Tôi không sao cả, đoàn trưởng không cần phải lo lắng cho tôi!”

“Khục.” Phạt Nhận ho khan một tiếng, trong cả đám nam tử dong binh đoàn chỉ có mỗi LaLa là con gái, lại là một cô gái xinh xắn, ôn nhu như thế, muốn người khác không quan tâm cũng không được, cho dù rõ ràng đã được chứng kiến qua năng lực của cô, cười nói, “Cô là người đại nhân an bài đến đây, tôi phải chiếu…”

Còn chưa nói hết, LaLa đã cướp lời, sắc mặt kiên định mà nguội lạnh, “Đại nhân để tôi đến đây là vì muốn tôi trưởng thành nhanh hơn, càng thêm quen thuộc năng lực của chính mình, cho nên tôi không thể có bất kỳ buông lỏng nào, cùng mọi người giống nhau là một đoàn viên bình thường, đoàn trưởng không cần đặc biệt chiếu cố tôi!”

Nhìn cô gái bướng bỉnh nhưng cũng rất kiên cường trước mắt Phạt Nhận chung quy cũng chỉ thư thái cười cười, người có thể theo bên cạnh đại nhân quả nhiên không có ai là không có khả năng cả, hào sảng cười cười, “Ha ha ha! Tôi hiểu! Thế LaLa càng cố gắng nhiều rồi!”

“Vâng!” Lạp Lạp gật đầu, kiên định nói.

Tình cảnh này đều lọt vào trong mắt các đoàn viên khác, với người gọi là đại nhân, bọn họ không hề có ấn tượng gì cả, chỉ là từ trong lời của Phạt Nhận và Phạt Dược sớm cũng nghe được giống hệt như thiên thần, hoặc phải nói trong mắt của bọn hắn đúng là nhân vật thần tiên nào đó.

LaLa đến đây từ nửa tháng trước, nghe nói là do vị đại nhân kia an bài đến lịch lãm rèn luyện, lúc mới đầu nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy là một vị tiểu thư xinh đẹp, nhu nhược, cần được bảo hộ. Thế nhưng từ lúc nhìn thấy cô ở trong bóng tối bắn ra những mũi tên vô hình, bọn hắn thật sự bị chấn kinh, đây là cô nương chỉ mới 13 tuổi thôi sao? Thời điểm đối mặt với nguy hiểm không một chút bối rối nào cả, mặc dù phản ứng còn có chút non nớt, lần đầu giết người còn có chút chần chờ thì sau non nửa tháng đã bắt đầu có thanh có sắc rồi (cứng cáp, mạnh mẽ hơn), quá trình tiến bộ này bọn hắn tận mắt chứng kiến cả đấy.

Còn có sự kiên trì, không ngừng cố gắng của LaLa đều khiến bọn hắn đối với đại nhân càng thêm chờ mong, rốt cục người kia là dạng nhân vật như thế nào? Là Dị năng giả vô cùng cường đại? Một nam tử cao lớn uy nghiêm? Không hề hay biết…..nhưng thật sự rất mong được gặp..

Ở trong một đám toàn là con trai, LaLa đưa bình nước lên uống, trong đôi mắt tràn đầy kiên định, cô tuyệt đối sẽ không để đại nhân phải thất vọng! Chỉ cần cố gắng cô sẽ trở nên cường đại!

Mỗi lần giương tay kéo cung, bắn ra mũi tên, tinh chuẩn sát diệt con mồi, LaLa có thể cảm giác được chính mình tiến bộ thêm một chút, đối với sau này cũng càng thêm kỳ vọng. Nhất định phải cố gắng, một phần cố gắng một phần thu hoạch, tuyệt đối…

Dong binh đoàn Lôi Phạt bắt đầu hành trình của họ!

Thời gian xói mòn.

Trên đồng cỏ, bé gái đó vẫn mặc quần áo màu trắng như cũ, không đúng, phải nói là thiếu nữ, một năm trôi qua, Mặc Hi bây giờ mới mười bốn nhưng lại có dáng dấp của thiếu nữ mười sáu rồi, nhìn từ xa giống y một tinh linh xinh đẹp, mái tóc màu đen nhẹ nhàng phiêu lượn, khuôn mặt càng làm cho người khác khó dời mắt đi được.

Ngón tay khẽ lật, lôi điện màu tím phát ra, biến hóa đa dạng khiến người khác giật mình vì khả năng khống chế nhạy bén.

Phiêu Linh mặc bộ quần áo màu đen đứng ở một bên, Mười sáu tuổi rồi nhưng hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt đờ đẫn như cũ, khiến người khác lơ là không chú ý đến.

Một năm qua, hai người đã trưởng thành hơn nhưng nhìn cảnh tượng thực tế trước mắt thì giống như căn bản chẳng có gì thay đổi cả, một người vẫn luôn cố gắng tu luyện, một người thì vẫn đờ đẫn đứng như cũ, việc ai người ấy tự làm.

Nghiêm Mạc Phi ngồi ở bên sông nhìn giống như đang câu cá, nhưng trên thực tế, Mặc Hi ở đây môt năm rồi mà chưa từng nhìn thấy ông câu nổi lấy một con cá, hoặc phải nói là căn bản trong con sông kia không hề có con cá nào.

Ông khẽ lắc người, giãn xương cốt toàn thân, nhìn Mặc Hi đang ở trên đồng cỏ, con mắt có chút động.

Một năm qua, từ ngày đầu gặp Mặc Hi, sau khi biết rõ người cô là Tiên Thiên Linh Thể, ông đúng là có nhen nhóm lên mục đích, một là muốn kéo dài tính mạng của mình, hai là vì muốn chứng kiến một kỳ tích, một kỳ tích mà từ trước tới giờ ông vẫn luôn truy cầu.

Cô gái này khiến ông thấy được hi vọng, đến bản thân ông cũng không biết đến cùng là hi vọng cái gì, mà cái này cũng không còn trở nên quan trọng nữa rồi, cô, thật khiến người khác không ngạc nhiên thì không được, đây đúng là Tiên Thiên Linh thể sao?

Đột nhiên, đang đứng trên đồng cỏ, Mặc Hi bỗng chấn động, lôi điện đang khống chế trong tay trong nháy mắt biến mất, đôi con ngươi vẫn đang lấp lánh vui vẻ trong một khắc bỗng bịt kín một tầng tỉnh táo cùng lo lắng.

Người vừa động đã rời đi ra phía ngòai hơn trăm mét.

Khiến ai cũng nghĩ ngay tới nhất địnhlà đã xảy ra chuyện gì đó.

“Sao vậy?” Phiêu Linh đuổi theo, đờ đẫn hỏi.

“Thanh Dực gặp nguy hiểm.” Giọng Mặc Hi có chút lạnh, địa vị của Thanh Dực trong lòng cô tuyệt đối không chênh lệnh so với bất kỳ ai. Trong khoảnh khắc trong ý thức vang lên giọng nói cầu cứu của Thanh Dực, trong lòng Mặc Hi mạnh mẽ chấn động.

【 Chủ nhân! Nhanh đến giúp em! ! 】

Trong giọng nói tràn ngập thống khổ cùng gấp gáp khiến cô không khỏi kinh hãi, lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu này của Thanh Dực.

Vì có khế ước giữa cô và Thanh Dực nên họ có thể ở trông một cự ly nhất định cảm ứng được nhau cho nên cũng không sợ sẽ tìm không thấy, người không ngừng di động hướng Thanh Dực đuổi tới.

Trong ý thức cũng đồng thời truyền âm, 【 Thanh Dực? 】

Không có hồi âm, đáng chết! Không có hồi âm, tựa hồ bị cái gì ngăn lại rồi.

Mặc dù trong lòng rất vội vàng, nhưng trên mặt Mặc Hi vẫn tỉnh táo và lãnh đạm như lúc trước, trong đầu cũng rất thanh tỉnh phân tích chuyện đang xảy ra.

Phiêu Linh cũng không hề nói cái gì, cố tăng tốc độ đuổi theo bên cạnh Mặc Hi, một năm thời gian đã đủ để Mặc Hi trưởng thành, mới đầu tốc độ của Phiêu Linh còn hơi nhanh mà đến bây giờ cũng chỉ có thể tận lực mới đuổi kịp cái bóng của Mặc Hi.

Nghiêm Mạc Phi nhìn hai người rời đi, cũng không có nói cái gì cả, lại quay đầu lại tiếp tục câu cá.

Rừng rậm đan xen, bất kể là cây cối hay chỉ là một con trùng nhỏ ở trên mặt đấ cũng có thể trở thành một mối nguy hiểm, Mặc Hi một thân áo trắng đi trong rừng như vậy cực kỳ dễ bị chú ý, mỗi lần có dị thú ngăn cản, nếu là dị thú có thực lực thấp hơn thì đến góc áo của Mặc Hi cũng không bắt được, thực lực cao hơn thì vì Mặc Hi muốn nhanh chóng tới cứu Thanh Dực nên cũng chỉ đấu lướt qua rồi rất nhanh rời đi.

Dị thú trong rừng không ngừng rống liên hồi, chỉ vì cô.

Mặc HI ngừng ngừng thuận theo con đường phía trước tiến tới, Phiêu Linh vẫn đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Sắp tới khu vực trung tâm rồi, đi đường vòng thôi.”

“Vì sao?” Mặc Hi hỏi lại, cô lờ mờ cảm giác được Thanh Dực đang ở phía trước, nếu đi vòng nhất định sẽ đi sai hướng.

“Khu vực trung tâm còn nguy hiểm hơn nhiều lần chỗ vực thẳm.” Phiêu Linh đáp, câu trả lời này khiến Mặc Hi kinh ngạc đến sững sờ.

Ai mà không biết dị thú thực lâm càng đến gần vực thẳm thì đẳng cấp của dị thú cũng càng cao. Theo truyền thuyết ở chỗ sâu nhất còn tồn tại cả dị thú cấp Đế vương. Trong truyền thuyết chỗ vực thẳm đã nguy hiểm tới như vậy rồi mà chỗ trung tâm lại còn nguy hiểm hơn?

Hình như nhìn ra nghi vấn của Mặc Hi, Phiêu Linh đờ đẫn nói, “Chỗ sâu nhất ở dị thú thực lâm là Lạp Nham Sơn, chưa hề có người nào chính thức tới qua, mà trung tâm thực lâm được gọi là sự tức giận của thần, chỗ đó chính là thánh địa của thần, không cho phép bất cứ kẻ nào xâm nhập nếu không ắt sẽ bị thiên phạt.”

“Thiên phạt.”Từ này Mặc Hi nghe không nhiều lắm nhưng lại có ấn tượng rất sâu sức, thiên phạt, vậy thì nó chính là một quy củ, phản bội lời thề sẽ bị thiên phạt, ai cũng biết điều này, tựa hồ đã thâm căn cố đế.

Mà, thiên phạt tuyệt đối đáng sợ hơn cả tu vi cấp đế rất nhiều, bởi vì, đó là quy tắc.

“Thông tin này có chính xác thật không?”

Phiêu Linh gật đầu, “Chuyện này phát sinh qua rất nhiều lần, thấy qua người bị như vậy cũng không ít, cũng bởi vì vậy nên chỗ đó mới bị gọi thành sự tức giận của thần, không cho phép bất kỳ cái gì xâm phạm tới.”

Nghe điều này, trong lòng Mặc Hi âm thầm ghi nhớ lấy, không có nghĩ đến dị thú thực lâm này còn có một địa phương như vậy!Nhưng mà… Cho dù có là như thế, hơi thở Thanh Dực rõ ràng đang ở phía trước, cô không thể không đi.
Bình Luận (0)
Comment