Ngự Lôi

Chương 6

Edit: Hương Nguyễn Beta: Sakura Tên thanh niên kia cuối cùng cũng đánh mệt, giơ chân đá Mặc Phàm lần nữa, hung ác nói: ” Hôm nay ông mày tốt bụng, bỏ qua cho mày một lần, lần sau đừng để ông mày trông thấy.”

Mặc Phàm nhịn đau đớn, mở miệng nói: ” Vâng, vâng! !Tạ ơn đại ca tha mạng.”

Lúc này, bàn tay che chở cho Mặc Hi mới bỏ xuống. Mặc Hi có thể nhìn rõ tên thanh niên kia, trừng hai mắt nhìn chằm chằm hắn, bên trong thân thể có một loại năng lượng đang sôi sục.

Mà gã kia đang chuẩn bị rời khỏi , bỗng nhiên cảm giác được một trận hàn ý lạnh thấu xương, trong lòng cả kinh, con ngươi đảo lên, một đôi mắt ti hí như mắt chuột nhìn đối diện mắt Mặc Hi, nhìn thấy trước mắt chỉ là đứa trẻ con sơ sinh, vậy mà đứa trẻ này lại làm cho hắn cảm giác được một trận sợ hãi, làm hắn xấu hổ tức giận, cười hắc hắc, nhìn Mặc Hi cười tà ác nói, “Đứa trẻ này thật thú vị a! Lại còn ánh mắt này…. thế nào? Muốn giết tao? Hả?”

Mặc Phàm thấy anh ta đánh chủ ý lên người Mặc Hi, rốt cuộc không còn sự thấp hèn vừa rồi, ngay lập tức che chở Mặc Hi, vẻ mặt kiên quyết cùng với thận trọng, lui ra sau một bước.

Không còn nhìn thấy ánh mắt Mặc Hi thì cỗ hàn ý trong lòng gã kia cũng lập tức tiêu tán, dâng lên cảm giác may mắn. Nhưng cảm giác này lại làm cho gã càng thêm tức giận, chính mình vậy mà lại sợ đứa bé mới sinh mấy tháng?

Lại nhìn thấy thái độ của Mặc Phàm, một bụng lửa giận, như tìm được một nơi phát tiết, giơ chân lên Mặc Phàm đá một cái, một đá chân này thế nhưng lại dùng hết toàn lực, Mặc Phàm lập tức bị đá bay ra ngoài, nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Tên thanh niên lúc này mới hài lòng: “Về sau nhìn thấy ông mày thì hãy cẩn thận.” Xoay người rời khỏi.

Mặc Phàm nằm rạp trên mặt đất, nhất thời không động đậy, chỉ tiếp tục ho ra máu, hai bàn tay vẫn ôm thật chặt Mặc Hi. Mặc Hi nhìn thân ảnh gã kia đã đi xa, bên tai là lời nói thì thầm của người đi đường

“Ai! Thật đáng thương, chọc tới ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc tới những lính đánh thuê hung tàn, lực lượng lính đánh thuê không phải người bình thường chúng ta có thể đối phó được.”

“Đi thôi! Đi thôi! Không nên nhìn, tiểu Phong, con phải nhớ lấy, nếu không có lực lượng, nhất quyết không được đi trêu trọc những người có lực lượng, bằng không sẽ giống như chú kia đang nằm trên đất.”

“Mẹ, vì sao các chú cảnh sát An Thành lại mặc kệ chuyện này? mẹ không phải nói chú cảnh sát đều là người chính nghĩa sao?”

“Ai ai! Chúng ta chỉ là người bình thường nào có người quản a, chỉ có thể chính mình tự bảo vệ mình, ít gây chuyện một chút, có thể sống yên ổn cũng không tệ rồi, được rồi! Không nói nữa, dù sao nhớ lấy luôn luôn phải không ngừng cố gắng a, hãy chăm chỉ phát triển dị năng khó có thể có được, như vậy tiểu Phong cũng sẽ không bị người ta bắt nạt rồi. ”

“Hừ! Không biết lượng sức, đáng đời!”

“Thôi đi…, người bình thường chính là người bình thường a. Thật sự là yếu ớt, người vừa nãy, tao một tay cũng có thể diệt nó!”

“Mày cho rằng người như mày cũng có thể trở thành Dị Năng Giả ah! Đi, đừng ở nơi này nói tào lao, sao còn không nhanh đến trường học điểm danh.”

“… . . .”

Bên tai nghe những người khác nói, lại không có ai đến giúp đỡ bọn họ, trong mắt Mặc Hi là lửa giận ngập trời, lực lượng! ! Lực lượng cái gì! ? Tới đâu cũng phải cần lực lượng, không có lực lượng sẽ không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ! Không có lực lượng cũng chỉ có thể bị người khác dẫm nát dưới chân, hoàn toàn bị sỉ nhục! !

Năng lượng bên trong linh hồn lại sôi sục, lại quấn quít.

Vốn là bầu trời đang trong sáng, lúc này lại có chút âm u, mọi người nghi hoặc nhìn bầu trời, chẳng lẽ trời lại muốn mưa? Có thểdự báo thời tiết nói hôm nay là trời quang mây tạnh đó a, nhưng từ trước tới giờ dự báo thời tiết rất chuẩn mà!

Thẳng đến mười phút sau, Mặc Phàm mới gian nan đứng dậy, chuyện đầu tiên làm là mỉm cười với Mặc Hi, mặc dù cái tươi cười kia có chút khó coi, lo lắng nói, “Dọa đến Mặc Mặc sao? Không cần sợ, không có chuyện gì, ngoan.” Vừa nói, tay nhẹ nhàng an ủi vỗ nhẹ lưng Mặc Hi.

Thu liễm lửa giận trong mắt, đối với Mặc Phàm cười “Ha ha ha ‘’, cô biết rõ bây giờ cô chỉ có thể làm điều này, làm như vậy ba ba sẽ không lo lắng cho mình, nhìn thấy sự an tâm trong mắt của Mặc Phàm, lòng của cô co rút lại.

Khập khiễng về tới nhà, Chu Tiểu Trúc đã làm xong cơm nước, vừa thấy bộ dạng của Mặc Phàm, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, tiến lên định đỡ Mặc Phàm, Mặc Phàm lại kêu đau một tiếng, vội vàng buông tay, vừa sợ vừa đau lòng hỏi, ” Anh làm sao thế? Sao lại biến thành như vậy! ?”

Mặc Phàm gian nan đưa Mặc Hi cho Chu Tiểu Trúc, nhếch miệng cười nói, “Không sao, đừng lo lắng, qua vài ngày thì tốt rồi.”

Chu Tiểu Trúc nhìn thấyvết máu trên quần áo Mặc Phàm, trong mắt chậm rãi hiện lên hơi nước, tức giận nhìn Mặc Phàm nói, “Cái gì gọi vài ngày thì tốt rồi, đều ho ra máu, anh mà có mệnh hệ gì thì anh bảo mẹ con em phải làm sao bây giờ? Không được! Nhanh đi tìm bác sĩ! Đi!”

Mặc Phàm vội vàng khoát tay, cười khan nói: ” Tìm bác sĩ làm gì ! Em cũng không phải không biết thân thể của anh, bị thương như thế này thì tính là cái gì?Thật sự vài ngày thì tốt rồi. Ha ha! Yên tâm! Sẽ không có việc gì, chỉ là vài ngày tới em phải vất vả rồi.”

Chu Tiểu Trúc biết rõ Mặc Phàm sợ phí tiền, nhìn một thân bị thương này, nếu như đi bác sĩ, sợ là bán cả nhà bọn họ cũng không đủ tiền để trả, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười khổ, đối với Mặc Phàm cười nói: “Nói lời vô nghĩa, không phải là giúp người khác trông trẻ sao? Có cái gì khổ đây, anh ở trong nhà hãy dưỡng thương cho tốt là được rồi.”

Sau khi Mặc Phàm đi đến giường nghỉ ngơi, Mặc Hi bị Chu Tiểu Trúc ôm ở trong lòng, từng miếng từng cho ăn, đồ ăn giống như bột hồ dán, có vị hơi ngọt, đây là đồ ăn duy nhất từ trước tới giờ của cô, ăn vào miệng rất vô vị, hiện tại trong đầu cô chỉ có một màn kia, trong mắt hiện lên vẻ rất kiên định.

Mà trong lòng Chu Tiểu Trúc cũng đang tràn đầy lo âu, nghĩ đến Mặc Phàm không thể làm việc, chỉ có công việc trông trẻ của mình thì làm sao có thể nuôi sống cả nhà, cho nên căn bản không có chú ý tới tâm trạng khác thường của Mặc Hi.
Bình Luận (0)
Comment