Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 21

Phương Miên tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tuyến thể sau gáy đau nhức, đầu cậu hơi choáng giống như bị nhét đầy bông, mơ màng hỗn loạn. Cậu gãi mái tóc xù như ổ gà, ngồi trên giường ngẩn ngơ hai ba giây. Ký ức ngày hôm qua ở cửa sau thư viện ùa về, bị giang hồ chặn đường, Mục Tuyết Kỳ bị đánh dấu, sau đó cậu cầu xin Mục Tĩnh Nam cứu giúp, rồi cậu giống con hổ đói, gặm cắn cổ Mục Tĩnh Nam...

Khoan, cậu đã làm gì cơ?

Cậu mù mịt sờ tuyến thể sau gáy, đau như bị kim chích, mảng da có vẻ hơi rách, hương gỗ lãnh sam còn lưu đọng trên cơ thể, chứng tỏ cậu đã bị Mục Tĩnh Nam đánh dấu tạm thời. Hình ảnh cuối cùng in sâu trong tâm trí, là khi cậu mò mẫm chui vào vòng tay của Mục Tĩnh Nam, quấn lấy hôn anh. Hơi ấm từ những cái va chạm vẫn còn đó, cậu có thể nhớ rõ hương vị đôi môi của Mục Tĩnh Nam. Ngọt ngào, hơi lạnh, tựa như hôn một cây kẹo tuyết.

Aaaaaaaー

Má ơi, cậu không chỉ hôn môi Mục Tĩnh Nam mà còn bị đánh dấu tạm thời nữa.

Ở thế giới này, đánh dấu tạm thời là bước đầu tiên để thiết lập quan hệ. Khi omega được đánh dấu tạm thời, trong cơ thể sẽ tiết ra hormone sinh dục khiến tâm trí lẫn thân thể đều phát sinh ham muốn ỷ lại vào alpha. Tương tự như prolactin giúp người mẹ tiết sữa để nuôi con, đồng thời làm giảm tính công kích ở người mẹ, thúc đẩy bản năng bảo vệ của người mẹ đối với con cái. Omega phụ thuộc vào alpha đã đánh dấu họ dưới ảnh hưởng của pheromone, thậm chỉ còn sản sinh sự lo âu ở mức độ nhất định khi cả hai ở xa.

Phương Miên nhớ A Li từng kể, một khi đánh dấu tạm thời được tạo thành, theo quy luật tự nhiên và cấu tạo cơ thể khiến omega bất giác chủ động chuẩn bị cho cuộc hôn nhân. Đầu tiên, trong cơ thể tiết ra dopamine và hormone khiến bản thân không thể kiểm soát bắt đầu yêu alpha. Sau đó là tiết ra hormone để đánh dấu ở khoang sinh dục. Mục đích của nó là gì thì đương nhiên ai cũng hiểu.

Đôi mắt Phương Miên trở nên âm u giống như có mây đen kéo tới bao phủ. Nếu đám giang hồ khốn nạn đó không tiêm thuốc kích dục khiến cậu động dục thì làm sao cậu có thể mất trí bổ nhào vào Mục Tĩnh Nam rồi bị đánh dấu tạm thời? Tin tốt là cậu chưa bị đánh dấu vĩnh viễn trong khoang sinh dục, đánh dấu tạm thời sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Mục Tĩnh Nam bất đắc dĩ mới làm đánh dấu tạm thời để xoa dịu cậu. Thằng cha đó đã hứa giúp cậu sớm ngày rời cung điện Trắng rồi.

Ngoài thời điểm rơi vào kỳ mẫn cảm thì nhân cách của Mục Tĩnh Nam vẫn khá đáng tin cậy... nhỉ?

Cửa phòng tắm mở, Mục Tĩnh Nam để thân trần bước ra ngoài. Hơi nóng tạo lớp sương mờ, bay ra từ trong nhà tắm. Mái tóc đen ướt nước che đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Đường nét cơ bắp quyến rũ, nhiều hơn thì quá mạnh mà ít đi lại quá yếu, cấu tạo xương và kết cấu cơ cân đối vừa phải. Ánh ban mai nhạt loãng xuyên qua tấm rèm phủ lên anh làm những giọt nước lăn dài uốn khúc trên vai, eo toả sáng lấp lánh.

Phương Miên thừ người, trong lòng tựa hồ có cánh diều lớn rung rinh vỗ cánh bay lên tầng mây.

Mục Tĩnh Nam đưa tay vẫy vẫy trước mặt Phương Miên.

Phương Miên sực tỉnh, bấy giờ mới nhận ra cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm thân thể trần trụi phía trên của người khác. Cậu bị điên à? Tại sao cậu bị mê hoặc nhìn thân thể người đàn ông? Trên người Mục Tĩnh Nam có gì thì cậu có đủ, có gì hay ho để nhìn cơ chứ? Nhất định là do những hormone đáng ghét đó tác oai tác quái.

Cậu ngẩng đầu lên định nói chuyện với Mục Tĩnh Nam, bất thình lình chạm phải đôi mắt vàng kim của anh, cậu cảm giác bản thân vừa bước vào trò chơi vớ vẩn nào đó trên mạng, khuôn mặt Mục Tĩnh Nam như thể được gắn thêm bộ lọc hiệu ứng ánh sáng, cả người phát sáng tựa thuỷ triều dâng trào, che khuất tầm nhìn của cậu.

Phương Miên che mặt lại: "Aaaaaー"

"Em sao vậy?" Mục Tĩnh Nam cau mày nhìn cậu.

"Anh nhanh che mặt lại đi!" Phương Miên hét to.

"Vì sao?"

Anh không nhúc nhích, Phương Miên nhắm mắt, lôi chăn trùm lên đầu Mục Tĩnh Nam.

"Đừng động đậy, cứ thế đi." Phương Miên không nhìn thấy mặt anh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Mục Tĩnh Nam thực sự không nhúc nhích, để mặc cậu trùm chăn trên đầu, anh vươn cánh tay từ bên dưới chăn, chỉ về hướng móc treo quần áo: "Lấy giúp tôi áo sơ mi, cảm ơn."

Tay anh thon dài trắng trẻo, khớp năm ngón tay phân rõ rệt, móng tay được cắt tỉa bo tròn gọn gàng, không bị xước mang rô. Ánh ban mai rơi trên các đầu ngón tay của anh, gần như trong suốt, dường như cũng đang phát sáng. Phương Miên nhìn tay anh, trái tim bỗng nhiên khơi dậy ham muốn bất thường.

Muốn liếm.

Muốn có.

Muốn cắn.

Phương Miên tự tát bản thân một cái thật mạnh, sau đó kéo chăn lên che luôn tay Mục Tĩnh Nam.

"Đừng cử động, cũng đừng duỗi tay ra!" Phương Miên nói.

Mục Tĩnh Nam: "..."

Phương Miên hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, cố gắng vỗ lên mặt mấy cái cho đến khi đầu óc tỉnh táo mới ngừng, cậu hỏi: "Em gái thế nào rồi?"

"Không sao."

"Đám côn đồ ấy đâu?" Phương Miên lại hỏi.

"Giết rồi."

Ông anh ác quá đi, nhưng đám giang hồ ấy có chết cũng chưa đền hết tội, những kẻ hiếp dâm đều là thứ rác rưởi. Phương Miên nói: "Anh đã điều tra ra ai đứng sau chuyện này?"

"Ừm."

Nếu đã tìm ra thì chuyện còn lại cũng do Mục Tĩnh Nam xử lý, Phương Miên yên tâm không cần lo lắng nữa.

"Anh đánh dấu em?"

"Ừm."

"Thôi, bỏ đi. Suy cho cùng khi đó đầu óc em cũng không bình thường." Phương Miên đau đầu, cào tóc, "Em có vấn đề khác, hiện tại em thấy anh y chang bóng đèn bật sáng, anh biết ở đâu có thể chữa bệnh này không?"

Mục Tĩnh Nam im lặng một lúc, trả lời: "Em cần làm kiểm tra tuyến thể."

"Tuyến thể của em có vấn đề?"

"Tuyến thể của em không tiết pheromone."

"Không cần đâu anh trai à, cái em muốn chữa trị là đôi mắt này, cứ nhìn anh là cả người anh toả sáng."

"... Khám cả hai."

Mục Tĩnh Nam động tay, Phương Miên giật mình, theo bản năng ôm anh để ngăn anh giơ tay ra khỏi chăn. Người trong lòng cậu chợt khựng lại, tim Phương Miên đập thình thịch, ôm anh như thế này cách tấm chăn cậu có thể cảm nhận được thân hình vững vàng thẳng tắp như tùng xanh. Khuôn mặt Phương Miên dường như đỏ ửng, ngay lập tức nóng bừng.

"Anh muốn làm gì? Phương Miên hỏi.

"Mặc quần áo rồi đưa em đi gặp bác sĩ."

"À... Anh, anh thay trong phòng tắm đi." Phương Miên thò tay vào chăn, "Để em dắt anh."

Phương Miên dẫn anh đến cửa nhà tắm, đẩy anh vào, sau đó nhét áo sơ mi cùng áo khoác vào chung, đóng sầm cửa. Mục Tĩnh Nam thay xong trang phục, đi ra thấy Phương Miên đeo kính râm.

"Như vậy tốt hơn nhiều," Phương Miên vỗ vỗ vai anh: "Đi thôi."

***

Mục Tĩnh Nam đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra, làm cả xét nghiệm máu lẫn siêu âm tuyến thể. Lần đầu tiên Phương Miên được quan sát rõ ràng tuyến thể của chính mình như vậy, dù sao kiếp trước trên cơ thể cậu không có bộ phận kì lạ này, thế giới này ai ai cũng đều toả mùi hương giống như mang theo hương liệu bên người. Bác sĩ xem ảnh siêu âm của Phương Miên dưới ánh đèn rất lâu, ông đẩy đẩy mắt kính: "Thượng tá, quả thật là tuyến thể của ngài Phương có vấn đề, tôi cần nói chuyện riêng với ngài."

"Đó không phải là ảnh chụp siêu âm của tôi sao? Vì sao cần phải tránh tôi?" Phương Miên có linh cảm xấu, "Tôi bị ung thư? Tôi sắp chết?"

"Ngài yên tâm, không bị ung thư." Bác sĩ cười nói: "Tôi sẽ cho ngài biết sau khi thảo luận với thượng tá."

Mục Tĩnh Nam ấn bả vai Phương Miên, nói: "Không sao, cứ nói đi."

"Thượng tá, việc này có liên quan đến việc riêng của ngài," Bác sĩ hạ giọng nói: "Là về mẹ ngài."

Phương Miên bối rối, tuyến thể cậu có vấn đề thì liên quan gì đến Lam Á?

Mục Tĩnh Nam thờ ơ nói: "Nói thẳng."

"Được rồi." Bác sĩ tháo mắt kính: "Ngài Phương, từ kết quả siêu âm của ngài thì có thể thấy được ngài từng trải qua phẫu thuật về tuyến thể, cuộc phẫu thuật này khiến lớp cấu tạo ngoài tuyến thể đóng lại hoàn toàn, mất đi chức năng giải phóng pheromone nhưng không làm ảnh hưởng đến hormone sinh dục. Cá nhân tôi, ngài không cần phải điều trị. Việc pheromone không giải phóng sẽ giúp ngài phòng tránh được nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Dù sao omega rơi vào thời kỳ động dục không kiểm soát được ý thức thả pheromone, dễ hấp dẫn alpha có ý đồ xấu.

Nhưng, tôi còn điều này muốn nói. Cấu tạo tuyến thể rất phức tạp, để phẫu thuật thành công mà không làm tổn thương các cơ quan khác của ngài là điều cực kì khó. Dựa trên tình trạng hồi phục tuyến thể của ngài Phương, lần phẫu thuật đó cách đây không quá sáu năm. Và theo tôi được biết, chỉ có một người từng thành công ca phẫu thuật loại này. Người đó là mẹ ruột của ngài thượng tá, tiến sĩ An Tâm."

"Hả?" Phương Miên sửng sốt: "Tôi... Tôi đâu biết mẹ ruột anh ấy đâu."

Nhưng Phương Miên nhớ ra bản thân là người xuyên không. Cậu không biết tiến sĩ An Tâm không đồng nghĩ nguyên chủ cũng không biết.

Phải chăng tiến sĩ An Tâm từng thực hiện ca phẫu thuật tuyến thể trên người Phương Miên nguyên chủ trước khi cậu, Phương Miên xuyên không đến?

"Nhưng mà," Bác sĩ cau mày, "Không phải tiến sĩ An Tâm đã qua đời cách đây hai mươi năm rồi sao?"

"Cảm ơn lời chẩn đoán của ông." Mục Tĩnh Nam đứng dậy bắt tay bác sĩ, "Hi vọng ông sẽ giữ bí mật kết quả khám bệnh ngày hôm nay, sĩ quan phụ tá của tôi cùng kí cam kết bảo mật với ông."

Bác sĩ dường như rất quen thuộc, không đặt câu hỏi nào về tiến sĩ An Tâm nữa.

"Thượng tá, ngài đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cuộc trò chuyện hôm nay."

Mục Tĩnh Nam gật đầu.

Phương Miên vội vã hỏi: "Bác sĩ, hình như mắt tôi không được ổn lắm, bây giớ cứ nhìn Mục Tĩnh Nam thì anh ấy như bừng sáng. Bác sĩ có cách nào chữa bệnh này giúp tôi không?"

Bác sĩ bật cười, trả lời: "Nguyên nhân do ngài vừa được thượng tá đánh dấu tạm thời, trong cơ thể tiết ra lượng lớn hormone, nếu dùng nhiều thuốc ức chế hormone sẽ ảnh hưởng đến cơ thể ngài, gây ra nhiều tác dụng phụ, như bệnh tim, nghẽn mạch máu hoặc các loại bệnh tương tự. Tôi khuyên ngài nên cứ để nó tự chuyển hoá, tốt nhất là không sử dụng thuốc ức chế. Hơn nữa ngài vừa được đánh dấu nên cơ thể có một ít bất thường là điều khó tránh khỏi, vài ngày sau sẽ ổn hơn thôi."

"Mất bao lâu thì đánh dấu tạm thời hoàn toàn tan biến?" Phương Miên hỏi.

"Tầm một tháng hoặc lâu hơn."

Phải đợi tận một tháng, Phương Miên ũ rũ. Nhưng nghĩ lại, vài ngày nữa Mục Tĩnh Nam đi xử lý công vụ ở thị trấn Hắc Phong, cậu cũng rời cung điện Trắng, chỉ cần không thấy Mục Tĩnh Nam thì mắt cậu không xuất hiện bất thường. Suy nghĩ theo hướng này, dù vẫn cần chịu đựng thêm một tháng nhưng tâm trạng Phương Miên đã tốt hơn.

Sau khi rời phòng khám, cậu nói: "Đi thôi, chúng ta tới thăm em gái."

Trong tầm nhìn mờ mịt qua kính râm, Phương Miên thấy vẻ mặt lạnh lùng, khó đoán như thường ngày của Mục Tĩnh Nam. Nhưng không hiểu sao Phương Miên cảm giác bầu không khí hơi nặng nề.

Trước đây Phương Miên từng nghe mẹ ruột của Mục Tĩnh Nam qua đời khi anh lên bảy tuổi, sau đó Mục Kình Hữu tái hôn, sinh ra Mục Tuyết Kỳ. Nhưng vừa rồi bác sĩ nói có thể mẹ Mục Tĩnh Nam từng thực hiện ca phẫu thuật tuyến thể cho Phương Miên, thời gian không vượt quá sáu năm. Phương Miên là đứa trẻ xuất thân khu ổ chuột cảng Lục Châu, cậu chưa từng đặt chân đến nhà họ Mục nói chi là tới Nam Đô xa xôi ngàn dặm thì làm sao trải qua cuộc phẫu thuật vượt thời không của mẹ Mục Tĩnh Nam?

Liệu mẹ Mục Tĩnh Nam còn sống?

Mặc dù vẻ mặt Mục Tĩnh Nam trông không có vấn đề gì lớn nhưng có lẽ anh muốn biết tình hình của mẹ anh, đúng không? Tại sao mẹ anh lại bỏ đi? Tại sao nhà họ Mục khẳng định là bà đã chết?

Phương Miên thì thầm: "Em xin lỗi, năm năm trước em gặp tai nạn ô tô bị đập vào đầu nên những chuyện trước năm mười lăm tuổi em không còn nhớ gì hết. Em không nhớ bản thân đã phẫu thuật ở đâu, cũng không nhớ mẹ anh là ai." Phương Miên vò đầu: "Anh kể khi đó anh mới bảy tuổi đúng không? Liệu có phải bà ấy và cha anh không hợp nhau nên bà ấy đã quyết định li hôn?"

Mục Tĩnh Nam đứng trước cửa sát đất, hờ hững nhìn đường phố sớm tinh mơ xe cộ, con người qua lại. Ánh dương rơi trên hàng lông mày rải rác như những hạt bụi.

Một lúc sau Mục Tĩnh Nam mới trả lời: "Bởi vì bà hận tôi."

Phương Miên: "..."

Bầu không khí nặng nề hơn, trong giây lát Phương Miên không biết nên trả lời như thế nào. Hận? Một người mẹ tại sao hận đứa con bảy tuổi của chính mình? Mục Tĩnh Nam đẹp trai, sáng dạ, thận trọng trong mọi việc, trừ lúc anh dâm đãng trong kỳ mẫn cảm thì anh chính là người đàn ông tốt hiếm có khó gặp. Tại sao mẹ anh lại hận anh?

Phương Miên vỗ vỗ vai anh, "Quên đi, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Hiện tại anh vẫn còn cha, em gái, mẹ kế đúng không, và họ đều đối xử tốt với anh. Hơn nữa, còn có em ở đây, chúng ta cùng nhau vượt qua bao khó khăn rồi, xem như là anh em hoạn nạn có nhau."

Nhớ tới nụ hôn đêm qua, Phương Miên bỗng dưng hơi chột dạ.

Anh em hôn nhau thì vẫn tính là anh em chứ?

ーTính, vẫn được tính! Cậu không phải gay.

Phương Miên đặt tay dưới môi, hắng giọng: "Dù sao đi nữa, tất cả chúng em đều quý mến anh."

Mục Tĩnh Nam đột nhiên nhìn sang, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm cậu, "Là sao?"

Phương Miên bị anh nhìn, giờ đến cả kính râm cũng không thể che ánh hào quang trên người anh, cả người cậu phát nhiệt, linh hồn đang bốc cháy, trái tim loạn nhịp đập mạnh giống như sắp lao ra khỏi lồng ngực.

"Là... là vậy đó."

"Ava tìm thấy alpha đã bắt A Li đi." Mục Tĩnh Nam đột nhiên nói: "Ở thị trấn Hắc Phong."

Hai mắt Phương Miên sáng rỡ, "Vậy nên lần trước anh nói đi xử lý công vụ ở thị trấn Hắc Phong là vì muốn giúp em tìm A Li sao?"

"Ừm."

Phương Miên giơ tay: "Em cũng đi! Dẫn em theo với!"

"Được," Mục Tĩnh Nam nói: "An ủi tôi."

"Hả?" Phương Miên kinh ngạc.

Mục Tĩnh Nam nhắc cậu: "Một lần an ủi đổi một manh mối."

"Anh chưa qua hết kỳ mẫn cảm?"

"Không cần trong kỳ mẫn cảm vẫn có thể an ủi."

Phương Miên tức tối sầm mắt, tên Mục Tĩnh Nam này, trước đã nói sẽ để cậu đi, giờ tại sao lật mặt thay đổi? Phương Miên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt giống như hai cụm lửa đen rực cháy. Mục Tĩnh Nam thản nhiên đối mắt giữa cơn giận của Phương Miên. Anh thờ ơ, dửng dưng, dường như những lời khốn khiếp khi nãy không phải từ miệng anh phát ra.

"Bỏ đi, chúng ta là anh em." Phương Miên cố gắng gọi lương tâm của cậu về.

Mục Tĩnh Nam sờ đầu Phương Miên: "Đêm qua em hôn tôi rồi mà vẫn xem tôi là anh em. Vậy chúng ta lên giường với tư cách là anh em thì có gì sai?"
Bình Luận (0)
Comment