Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 34

Lộ Thanh Ninh an táng Nam Châu và Sở Ưu, một mình đi bộ về nhà. Thời điểm đó thời cuộc rối ren, Tô Tú lên thay nắm quyền đội quân đảo chính, những người con còn lại của lão thủ lĩnh bị hắn tàn sát không chừa một ai, tất cả lãnh đạo cấp cao thuộc quân đảo chính liên minh cùng Tô Tú.

Còn ở Bắc Đô Đế quốc, Mục Tĩnh Nam bị đám nịnh thần chèn ép, nhà họ Mục dần lui về Nam Đô. Trong cuộc giao tranh giữa quân đội Đế quốc với quân đảo chính, thế công của quân đảo chính càng ngày càng mãnh liệt.

Chiến tranh bùng nổ khắp nơi, đôi khi ở thị trấn phía trước đang đánh nhau loạn lạc, Lộ Thanh Ninh hết cách đành đi đường vòng. Tiền dùng trên đường cạn sạch, y tạm dừng chân nơi nào đó, khám bệnh cho mọi người để kiếm tiền. Một số tuyến giao thông bị đình trệ, y chỉ có thể đi bộ theo những người tị nạn.

Khói lửa đốt cháy chân trời, y băng qua cánh đồng bát ngát, khi lả mệt thì ngủ trong ụ rơm của bác nông dân, khi khát thì uống nước dưới suối.

Trên con đường về nhà của Lộ Thanh Ninh, không thể tránh khỏi phải đi qua những trạm kiểm soát ở thị trấn bị quân đảo chính chiếm cứ. Những tên alpha bịt kín mặt cầm súng trông cực kì hung hãn tàn bạo, kiểm tra từng người dân mới cho qua. Chỉ cần người dân đó có một chút đáng ngờ thì đều bị mấy tên lính kéo ra xử bắn. Tiếng súng vang lên chim bay tán loạn, một vài người đang chờ kiểm tra nhìn thấy cảnh ấy sợ muốn tè ra quần.

Quân đảo chính cấm omega ra ngoài một mình nên Lộ Thanh Ninh giả thành alpha thử lừa chúng để được thông qua. Ngờ đâu đám lính cầm theo máy xét nghiệm gen, trong lòng Lộ Thanh Ninh chán nản biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Bây giờ đã quá trễ để trốn thoát, khoảng cách giữa y và quân đảo chính rất ngắn, nếu y bỏ đi chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Có một omega cải trang thành alpha bị lính đảo chính phát hiện kéo ra khỏi hàng người, lôi đến phía sau căn nhà.

Lộ Thanh Ninh nghĩ lần này không thể thoát nạn nữa.

Khi đến lượt y, dường như ai đó bóp nghẹt hơi thở, ngón tay nắm đến trắng bệch, y ép bản thân phải bình tĩnh đi đến trước mặt mấy tên lính.

Tên lính định giơ máy xét nghiệm lên thì bất thình lình nói: "Máy hỏng rồi."

Y tìm thấy cơ hội, dúi cho tên lính sấp tiền: "Ông anh, tôi đang gấp, cho tôi qua trước được không..."

Tên lính không nhận tiền y, quơ quơ tay: "Đi, đi, đi."

Cánh cổng sắt trạm kiểm soát mở ra, y sợ bị phát hiện giới tính omega thật của bản thân nên vội vàng rời đi, âm thầm thở phào tai qua nạn khỏi. Chặng đường tiếp theo của y tuy gặp chuyện kinh hãi nhưng vẫn an toàn, suôn sẻ vượt qua. Nghe mọi người kể đây là khu vực mà bọn cướp hoành hành nhưng y đi suốt ba ngày ba đêm, không hề gặp ai. Phải chăng cuối cùng ông trời cũng đứng về phía y, ban phát sự may mắn, một đường thuận lợi về cảng Lục Châu.

Y không biết, khi y nghỉ chân ở tàn tích nhà cửa đổ nát, phía đằng xa tầm 200m cũng có đống lửa đang cháy. Đó là Mạc Hạo Khắc cùng cấp dưới của gã, lén lút theo dõi phía sau y. Theo lệnh của Tô Tú, hắn muốn gã bảo đảm Lộ Thanh Ninh an toàn đến cảng Lục Châu nhưng không được để Lộ Thanh Ninh phát hiện. Dọc đường đi, gã không nhớ rõ đã xử lí bao nhiêu tên cướp có ý đồ xấu. Dưới chân gã luôn chất đống bốn, năm thi thể, tất cả đều là kẻ xấu nảy sinh ý định cướp Lộ Thanh Ninh. Thậm chí Lộ Thanh Ninh không biết rằng Tô Tú đã gửi ảnh của y cho toàn quân đảo chính. Mọi binh lính, sĩ quan ai ai khi nhìn thấy y thì đều phải thả y đi.

Đúng tám giờ tối, Mạc Hạo Khắc báo cáo tin tức về Lộ Thanh Ninh cho Tô Tú, báo cáo hôm nay y đã đi bộ bao nhiêu cây, đã ăn cái gì, đã gặp những ai. Trên đường Lộ Thanh Ninh đi, hễ có bất kì tên lính đảo chính nào nhìn y dù chỉ thoáng qua thì đều bị giáng chức. Lộ Thanh Ninh cảm thấy quái lạ, mỗi lần lính đảo chính nhìn y là lại làm mắt lác, hoặc là nhìn lên trời, hoặc nhìn xuống đất, có vài người dứt khoát xoay lưng, như thể y là thứ gì đó xấu xí không thể nhìn.

Mà bị quân đảo chính ghét bỏ còn hơn bị chúng hãm hiếp. Y cắn răng gồng mình tiếp tục trèo đèo lội suối trở về cảng Lục Châu.

Những ngày sau đó, Tô Tú đánh chiếm được Bắc Đô, Mục Tĩnh Nam mất tích, lão hoàng đế bị dẫn đến máy chém đầu, quý tộc cùng giới thượng lưu cảng Lục Châu bị đuổi ra đường ôm đầu quỳ mọp dưới sự reo hò của alpha. Dù là binh lính giơ súng định bắn hay quý tộc ôm đầu thì Lộ Thanh Ninh cũng không quan tâm đến những chuyện này, dọc đường đi y đã quen nhìn ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, y không còn cảm thấy sợ hãi. Hiện tại, y chỉ mong quay trở về gặp A Miên. Thế sự quá rối ren, không biết Hạ Thành cảng Lục Châu có xảy ra bạo loạn không, liệu A Miên có ổn không? Trái tim y như hoá thành cánh bướm phấp phới tung bay đến cái lán nho nhỏ y và A Miên chung sống.

Về nhà. Về nhà. Y muốn về nhà.

Một viên đạn lạc găm thẳng vào lưng y, cảnh vật trước mắt y loé trắng, máu tươi chảy dọc từ bờ vai. Chuyện gì vậy? Y không hiểu vì sao không thể cất bước thêm được nữa, cơ thể tựa như bồ công anh rung rinh trước gió. Thân thể y đổ ngã trong vũng máu, linh hồn lãng đãng bay lên.

Có ai đó gọi y: "Ngài Lộ! Ngài Lộ! Nhanh lên, mau gọi xe cứu thương!"

"A Miên..." Lộ Thanh Ninh khe khẽ gọi.

Không thể trở về, rốt cuộc y vẫn không thể quay về được.

Y đã đi bộ cả quãng đường dài xa xôi, trải qua rất nhiều đớn đau khổ sở nhưng không thể về nhà. Cuối cùng thì ông trời chưa bao giờ đứng về phía y, chỉ bố thí cho y mảnh kẹo nhỏ để y nếm một chút vị ngọt ở đầu lưỡi, đợi khi kẹo tan hết dư lại chính là vị đắng ngắt.

Y nhắm mắt lại, không còn nghe thấy âm thanh nào.

Mạc Hạo Khắc đưa Lộ Thanh Ninh vào bệnh viện. Tô Tú vừa chiếm được Bắc Đô, lập tức đến bằng máy bay. Bác sĩ nói Lộ Thanh Ninh phúc dày mệnh lớn, viên đạn không gây tổn thương đến cơ quan quan trọng bên trong, chỉ là khi ngã y đập đầu xuống hòn đá nên có khả năng ảnh hưởng đến não bộ của y. Tô Tú còn rất nhiều việc cần xử lý ở Bắc Đô, nhất là hắn đang truy lùng tung tích Mục Tĩnh Nam. Bây giờ hắn biết tình trạng Lộ Thanh Ninh vẫn ổn, chuẩn bị rời đi. Hắn ở bên giường bệnh của Lộ Thanh Ninh một chốc, ngắm gò má nhợt nhạt của y. Đầu Lộ Thanh Ninh quấn băng gạc, trên người cũng băng bó, vòng này quấn vòng kia tựa như con búp bê sứ trắng bị đập vỡ rồi nhặt lên ghép lại.

"Chỉ huy, vì sao ngài không kết hôn với cậu ta." Mạc Hạo Khắc nói: "Ngài như vậy, tôi cũng cảm thấy khó chịu."

"Anh thấy đấy," Tô Tú nói: "Không nhận ra sao, cậu ấy không còn khát vọng sinh tồn nữa. Nếu không vì em trai ở cảng Lục Châu, anh nghĩ liệu cậu ấy còn sống đến tận bây giờ?"

Tô Tú đá Mạc Hạo Khắc: "Đứng ngây ra đây làm gì? Xéo nhanh!"

Mạc Hạo Khắc ấm ức: "Không phải là ngài bảo tôi ở lại sao?"

Giọng Mạc Hạo Khắc oang oang, người trên giường hơi nhăn mặt, Tô Tú mắt sắc như đao liếc gã, Mạc Hạo Khắc vội bịt miệng. Tô Tú định rời đi thì bỗng nhiên có bàn tay nắm góc áo hắn. Hắn ngạc nhiên, từ từ quay người, nhìn đôi mắt sáng trong của Lộ Thanh Ninh, không có sự tĩnh mịch tuyệt vọng, cũng không có hận thù tận xương tuỷ, trong ánh mắt chỉ có sự mơ màng bối rối.

"Cậu..." Lộ Thanh Ninh hỏi, "Là ai?"

Mạc Hạo Khắc nhìn chòng chọc, tiến tới hỏi: "Cậu không nhận ra ngài ấy à, đây là..."

Tô Tú tung cú đấm lên đầu gã, Mạc Hạo Khắc la đau oai oái.

"Anh thấy ổn chưa?" Tô Tú hỏi: "Vết thương còn đau không?"

"Tôi..." Lộ Thanh Ninh lúng túng nhìn xung quanh, "Trong đầu tôi giờ trống rỗng, tôi là ai... chuyện gì đã xảy ra...?"

Mạc Hạo Khắc nhận ra y mất trí nhớ, hẳn là do bị đập đầu vào tảng đá gây chấn động não.

Lộ Thanh Ninh lại hỏi Tô Tú: "Là cậu đã đưa tôi đến đây? Hai người là ai?"

Mạc Hạo Khắc không dám nói quàng, đứng tránh sang một bên. Cơ thể Tô Tú cứng đờ, nắm tay miết vào đường chỉ sườn quần. Mãi một lúc sau hình như hắn đưa ra được quyết định, nắm tay Lộ Thanh Ninh, ngồi bên mép giường: "Em là chồng của anh, em tên Tô Tú. Anh là Lộ Thanh Ninh, Thanh trong "thanh vắng", Ninh trong "an ninh". Anh bị người của Đế quốc đả thương, đã hôn mê mấy tiếng rồi. Bây giờ anh thế nào? Cảm thấy ổn hơn chưa?"

Lộ Thanh Ninh giật mình: "Tôi... Tôi không nhớ..."

Trên mặt y hiện đầy sự nghi hoặc, Tô Tú thả pheromone của hắn, mùi tro bụi lan toả phòng bệnh.

"Trên người anh có kí hiệu của em, anh cảm nhận thử xem." Tô Tú xoa xoa gáy y.

Tuyến thể Lộ Thanh Ninh phản ứng nên y tin Tô Tú nói thật, "Xin lỗi, tôi xin lỗi vì thực sự không nhớ cậu là ai."

"Không sao." Tô Tú đá một phát vào Mạc Hạo Khắc, "Nhanh đi gọi bác sĩ vào đây."

Mạc Hạo Khắc ngay lập tức nhờ cấp dưới của gã đi tìm bác sĩ rồi xun xoe rót nước cho Lộ Thanh Ninh.

Lộ Thanh Ninh uống nước, nói: "Tôi vừa nằm mơ giấc mơ rất dài, trong mơ tôi thấy bản thân đi nhặt phế liệu cùng một cậu bé, liệu đó có phải là kí ức của tôi không? Cậu bé kia... mơ hồ. Tôi không thể thấy rõ mặt cậu ấy..."

Tô Tú nói dối không chớp mắt: "Đó là em. Chúng ta từng nương tựa lẫn nhau chung sống ở cảng Lục Châu, sau này vì anh muốn cứu em bị bệnh nặng nên tự bán mình cho một lão khốn nạn. Anh đã rất khổ sở khi phải chịu đựng lão, rồi em gia nhập vào đội quân đảo chính, cứu được anh thoát khỏi nơi đó. Nếu không nhớ ra thì khỏi nhớ, chẳng vấn đề gì cả, dù sao chúng ta cũng còn quãng đời dài phía trước. Hiện tại đã em chiếm được Bắc Đô, đợi vết thương anh lành, khoẻ lại, em sẽ dẫn anh đi tận hưởng. Anh sẽ khoác chiếc áo lông chồn của hoàng đế, ngủ ở giường kim cương của hoàng hậu. Giới quý tộc dùng gì thì anh cứ dùng tuỳ ý.

Hắn nói không ngớt miệng, Lộ Thanh Ninh không nhịn được mỉm cười. Bởi vì y cảm giác từ rất lâu trước đây cũng có một cậu bé giống như vậy ở bên cạnh y. Thích cằn nhằn lải nhải pha với giọng điệu khôi hài. Chắc hẳn là Tô Tú thật, Lộ Thanh Ninh nghĩ trái tim tựa như có cánh bồ công anh chạm đất, cắm rễ, êm ả hạ xuống sinh trưởng.

Ánh dương len vào phòng bệnh, nhuộm vàng rực mặt sàn bên trong, đôi mắt Tô Tú cũng như có màu nắng hoà cùng màu của núi rừng. Đôi mắt ấy sâu thăm thẳm, tựa hồ có ánh vàng, từng giọt đổ lên lá cây xanh tươi. Thời gian trở nên yên ả, tĩnh lặng đến mức nghe thấy thời gian chầm chậm chảy trôi giữa kẽ tay.

Tô Tú từ từ áp sát Lộ Thanh Ninh. Lúc này Lộ Thanh Ninh không còn né tránh, phản kháng, cam chịu như hồi trước, y nhẹ nhàng nhắm mắt, bàn tay vẫn nắm chặt góc áo quân phục của Tô Tú, trông như thầm lặng mong chờ. Tô Tú hôn lên môi anh, hôn lên cánh hoa đỏ thắm mang vị ngọt thanh nhẹ. Tức khắc, hương thơm pheromone bạch trà phảng phất như có đoá hoa nhỏ lặng lẽ trổ bông.

Thật là ngọt ngào, kể từ bây giờ, dù ngày hay đêm, Tô Tú hắn đều có thể được nếm mật ngọt này.

Sau nụ hôn dài triền miên, Lộ Thanh Ninh mệt mỏi, lần nữa thiếp đi. Tô Tú ôm y về giường, rời phòng bệnh, nóng lòng muốn chết, "Đi thông báo cho toàn quân, Lộ Thanh Ninh là vợ tôi, tôi, Tô Tú, nay đã có vợ!"

Mạc Hạo Khắc đứng nghiêm, oang oang: "Rõ!"

Tô Tú đá gã: "Bé cái tiếng lại, đừng quấy rầy giấc ngủ của bà xã nhà tôi."
Bình Luận (0)
Comment