Ngủ Sớm Một Chút

Chương 23

Hơn tám giờ tối.

Sau khi kính cẩn tiễn Diêm Hạc về, Trang Huyền trầm tư ngồi trên ghế salon một lát rồi nếm trà trên bàn.

Trà Long Tỉnh Tây Hồ này ngay cả Diêm tổng cũng khen thơm.

Biết đâu lại là đồ tốt hiếm có.

Nghĩ vậy Trang Huyền lập tức cất kỹ bánh trà vừa khui, để dành lần sau tiếp đãi khách quý.

Một bên khác.

Mộ Bạch theo Diêm Hạc về biệt thự.

Cậu nhanh nhẹn dạo quanh biệt thự một vòng, phát hiện không có mùi tiểu quỷ khác mới yên tâm lại.

Sau khi thám thính, Mộ Bạch lại thăm dò mục tiêu mới có vẻ bồn chồn bất an mấy ngày nay.

Mục tiêu mới của cậu bình tĩnh ngồi trên ghế salon, nhìn khá hơn nhiều so với lúc nãy nhíu mày thở dài ở biệt thự bên cạnh.

Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cậu khoanh chân ngồi cạnh mục tiêu mới trên ghế salon, nghĩ thầm quả nhiên vẫn phải canh chừng phiếu cơm của mình mới được.

Lỡ người trước mặt bị tiểu quỷ khác cướp đi thì cậu lại phải trải qua những ngày tháng đói mốc meo.

Sau khi tiểu quỷ về lại biệt thự, dường như biệt thự náo nhiệt hẳn lên.

Robot hút bụi chạy vù vù khắp nhà, TV trong phòng khách chiếu bộ phim mới nhất, trên bàn trà đặt mấy quyển truyện tranh chồng lên nhau.

Trong hồ cá khổng lồ ở phòng khách cũng có thêm một con ma da.

Mộ Bạch bay tới cạnh bể cá: "Cậu không tới hồ bên cạnh ngâm thật à?"

Ma da đơ mặt ở trong hồ cá, lạnh nhạt nói: "Không đi."

Y phải ở đây quan sát kỹ càng để tìm ra sơ hở của con chim kia.

Mộ Bạch quay đầu, thừa dịp phòng khách vắng vẻ vì Diêm Hạc đi tắm, cậu cầm lấy dụng cụ vớt rong cạnh bể cá rồi ra sức vớt cho ma da.

Để những vật trang trí loạn thất bát tao trong hồ không bám lên người y.

Vớt xong, Mộ Bạch để dụng cụ sang một bên rồi nghiêm túc căn dặn ma da: "Vậy cậu đừng dọa anh ta nhé......"

"Lỡ ban đêm anh ta mất ngủ thì tớ không có gì ăn đâu đấy......"

Ma da trong hồ đơ mặt nhả ra hai cái bong bóng, tỏ ý mình biết rồi.

Tiểu quỷ yên tâm bay tới cạnh ghế salon, bắt đầu xem tivi.

Nửa tiếng sau.

Diêm Hạc mở cửa phòng tắm mù mịt hơi nước, vừa lau tóc vừa đi tới phòng khách.

Đèn trong phòng khách được bật sang chế độ xem phim, ánh đèn dìu dịu ấm áp, robot hút bụi chạy tới chạy lui, tiểu quỷ trên ghế salon ôm gối xem TV say sưa.

Thỉnh thoảng còn cười tít mắt theo tình tiết trong phim.

Đôi mắt đen luôn lạnh lùng của Diêm Hạc chợt trở nên hiền hòa, sau đó bắt gặp ma da bám vào bể cá trong phòng khách nhìn mình chằm chằm với khuôn mặt vô cảm.

Diêm Hạc: "......"

Ma da đơ mặt, hai mắt trợn to như chuông đồng nhìn anh lom lom.

Diêm Hạc thản nhiên thả khăn xuống, tự dặn mình không được ra tay, nếu không sẽ hù dọa tiểu quỷ đang xem TV trên ghế salon.

Suốt buổi tối, ma da đều canh chừng người đàn ông trong phòng khách.

Nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Có vẻ như người đàn ông thật sự không nhìn thấy quỷ, như thường lệ sấy tóc, ngồi trên ghế salon đọc sách xem tivi, đến giờ thì về phòng ngủ.

Thậm chí khi tiểu quỷ lười biếng ngáp một cái rồi đu lên lưng người đàn ông đi vào phòng ngủ, vẻ mặt anh cũng không hề thay đổi.

Không chỉ có thế, trong ngôi nhà này, tiểu quỷ đứng trên robot hút bụi chạy ngược chạy xuôi, tán loạn khắp nơi, sắp leo lên cả nóc nhà mà người đàn ông vẫn không mảy may chớp mắt.

Ma da nhìn tiểu quỷ quậy phá khắp nhà rồi leo lên đèn chùm, sau đó lại nhìn người đàn ông bình tĩnh ngồi lật sách trên ghế salon, đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Hình như con chim sợ tối này không nhìn thấy quỷ thật.

Nếu không còn lâu mới bình tĩnh như vậy.

Ma da yên lặng ở trong hồ cá, bắt đầu hoài nghi trực giác của mình sai lầm.

Sau nửa đêm, tiểu quỷ ăn uống no nê chạy ra khỏi phòng ngủ rồi bay tới cạnh bể cá, gõ lên mặt kính một cái.

Ma da leo ra khỏi hồ, yên lặng đi theo cậu.

Mộ Bạch vỗ vai y trấn an: "Tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng nếu anh ta thấy được tớ thì không làm ngơ lâu vậy đâu."

"Tớ đến hút tinh thần khí của anh ta mà, anh ta đâu có lý do gì để giữ tớ lại."

Nói một hồi cậu cũng bật cười: "Anh ta đâu thể ngày ngày lấy thân nuôi quỷ như trong thoại bản được chứ?"

Trong thoại bản kể thư sinh cam tâm tình nguyện cho nữ quỷ xinh đẹp hút tinh thần khí của mình.

Cậu cũng chẳng phải nữ quỷ xinh đẹp hút hồn người khác.

Sao có thể khiến người ta cam tình nguyện lấy thân nuôi quỷ được.

Ma da không nói gì, tiểu quỷ lại hỏi y: "Ngày mai cậu có tới ngâm bể cá nữa không?"

Ma da: "Không."

Y đơ mặt nói: "Nước của anh ta thúi hoắc."

"Không thèm ngâm nữa."

"Tớ sang nhà bên cạnh ngâm."

Mộ Bạch: "......"

———

Tối hôm sau, trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng dìu dịu.

Lầu một và lầu hai biệt thự đều sáng đèn.

TV trong phòng khách đang chiếu quảng cáo, còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu chiếu phim truyền hình mà tiểu quỷ xem hàng ngày.

Giờ tiểu quỷ không có trong phòng khách, chẳng biết đã chạy tới xó xỉnh nào trên lầu nữa.

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi ngồi trên ghế salon lật sách, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.

Diêm Hạc khựng lại rồi đi tới trước chuông cửa, thấy trên màn hình camera là gương mặt dịu dàng của Diêm Thư, chồng cô bên cạnh xách rất nhiều quà, còn có một giọng nói non nớt ——

"Chú Tiểu Hạc ——"

Diêm Hạc mở cửa điện tử, trông thấy cả nhà Diêm Thư đứng ở cửa, Diêm Thư đã tươi tắn hơn lần trước nhiều, lại khôi phục vẻ hiền hậu dịu dàng, cô cười hỏi: "Tiểu Hạc, không làm phiền em chứ?"

Diêm Ninh được hai vợ chồng dắt tay hớn hở reo lên: "Chú Tiểu Hạc, cháu nhớ chú lắm!"

Diêm Hạc xoa đầu đứa bé trước mặt: "Có gì phiền đâu."

Diêm Thư cười nói sau khi Diêm Ninh tỉnh lại, vợ chồng họ vẫn chưa có dịp mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn.

Biết Diêm Hạc thường xuyên bận rộn, cũng không thích xã giao nên họ cố ý tìm thời gian thuận tiện để cả nhà đến thăm.

Diêm Hạc nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên xách quà lỉnh kỉnh, đón họ vào nhà rồi nói: "Chuyện nhỏ mà. Đâu cần phải lặn lội tới đây chứ."

Diêm Thư và chồng vừa bước vào nhà vừa quan tâm nói: "Chuyện nhỏ gì chứ."

"Trung thu mấy năm trước mời em đến nhà ăn cơm mà em cũng chẳng đến. Cứ vò võ ở nhà một mình......"

Còn chưa dứt lời thì Diêm Thư giật mình đứng tại chỗ.

Trước đây cô từng tới nhà Diêm Hạc mấy lần, biết tính tình đứa bé này lạnh nhạt, bình thường trong nhà cũng đìu hiu quạnh quẽ.

Ngôi biệt thự rộng thênh thang không dính một hạt bụi nhưng lại chẳng có chút sức sống nào, tĩnh mịch đến nỗi khiến lòng người đau buồn.

Nhưng hình như bây giờ đã khác.

Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng khách, màn hình TV khổng lồ đang chiếu quảng cáo, mấy chiếc gối ôm có hình dạng đáng yêu nằm rải rác trên salon.

Robot hút bụi chạy khắp nhà, trên bàn trà đặt mấy quyển truyện tranh, cá chép đắt tiền trước kia nuôi trong hồ giờ cũng đổi thành cá con sặc sỡ đủ màu.

Cửa sổ mở rộng, đèn sàn trên bãi cỏ trải dài bất tận, màn cửa màu vàng nhạt thỉnh thoảng bay phất phơ, xa xa vọng lại tiếng chuông gió.

Trong nhà náo nhiệt như có thêm một người khác vậy.

Diêm Thư hơi kinh ngạc, trông thấy Diêm Hạc mặc đồ ở nhà ngồi xuống ghế salon rót trà cho họ, hình như đã quá quen với điều này.

Cô vui vẻ hỏi: "Tiểu Hạc, có người ở chung với em à?"

"Có phải thẹn thùng sợ người lạ nên không xuống lầu gặp tụi chị không?"

Diêm Hạc: "Có ai ở chung với em đâu."

Trong lòng anh thầm bổ sung một câu.

Nhưng có một tiểu quỷ sống chung với em đấy.

Nghe câu trả lời này, Diêm Thư hơi thất vọng, tiếc nuối nói: "Không có hả? Chị thấy phòng khách náo nhiệt hơn lần trước mà......"

Diêm Hạc nhìn lướt qua phòng khách: "Đúng là náo nhiệt hơn thật."

Diêm Thư lại cười: "Vậy cũng tốt mà. Bên cạnh không có ai thì buồn lắm......"

"Phải rồi, em đừng để bụng chuyện lần trước anh rể em nói nhé, hồi cấp hai anh ấy ra nước ngoài sống, từ nhỏ đã không tin mấy chuyện mê tín này rồi."

Chồng Diêm Thư đỏ mặt xấu hổ nói: "Lần trước anh lo quá nên nói hơi nặng lời......"

Diêm Hạc rót trà, chuỗi Phật châu thấp thoáng trên cổ tay, hờ hững nói trong làn khói lượn lờ: "Không sao."

Diêm Ninh bi bô nói: "Chú Tiểu Hạc, cháu muốn đi vệ sinh."

Diêm Thư cười vỗ vai đứa bé: "Đi đi, đừng chạy lung tung đấy nhé."

Diêm Ninh gật đầu rồi đi tới phòng vệ sinh.

Mấy phút sau.

Diêm Ninh mở cửa phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đứa bé mở to mắt, lập tức chạy theo.

Mộ Bạch định bay xuống lầu xem tivi như thường lệ, ai ngờ bị giọng trẻ con đầy phấn khích làm giật nảy mình.

"Chú ——"

Mộ Bạch quay phắt lại, phát hiện đứa bé đã đi đầu thai cách đây không lâu vui vẻ chạy tới chỗ mình.

Mộ Bạch: "??!!"

Đứa nhỏ này đầu thai xong lớn nhanh vậy sao?

Đứa bé hớn hở lao đến, muốn ôm đùi cậu như lần trước nhưng lại ôm hụt.

Nó mờ mịt đứng tại chỗ nhìn tiểu quỷ.

Tiểu quỷ còn mờ mịt hơn cả nó.

Năm phút sau.

Trong phòng vệ sinh, một người một quỷ nhìn nhau.

Mộ Bạch: "Cháu nói mình không phải ma đói, tại lần trước hồn cháu bị lạc khỏi xác à?"

Diêm Ninh gật đầu lia lịa.

Mộ Bạch đã biết đại khái chuyện gì xảy ra.

Thân thể đứa bé yếu ớt nên bị lạc mất hồn, đứa bé lúc đó cậu thấy không phải cô hồn dã quỷ mà là hồn người sống.

Diêm Ninh nói với cậu bằng giọng trẻ con vô cùng tội nghiệp: "Chú —— Cháu nhớ chú lắm."

Mộ Bạch gãi đầu một cái rồi lẩm bẩm: "Đừng gọi chú nữa. Ta khác với cháu, ta là quỷ, chết mấy trăm năm rồi. Thật sự không phải chú của cháu đâu."

Đứa bé lập tức sửa lời, hai mắt sáng ngời: "Anh."

Mộ Bạch không nhịn được cười, trêu chọc đứa bé trước mặt: "Người nhà cháu có biết cháu nhận người bừa bãi không hả?"

Đứa bé cũng cười theo để lộ răng mèo, nghiêm túc nói: "Biết ạ, không chỉ bố mẹ cháu biết mà chú Tiểu Hạc cũng biết nữa."

"Chú Tiểu Hạc còn nói ——"

Nói nửa chừng, Diêm Ninh vội vàng bịt miệng mình lại, không nói tiếp nữa.

Lần trước ngồi trong xe, chú Tiểu Hạc đã dặn nó lần sau có gặp lại anh này thì đừng nói với anh là chú Tiểu Hạc có thể nhìn thấy anh.

Nếu không sẽ dọa anh chạy mất.

Mặc dù Diêm Ninh không hiểu lắm nhưng cũng không muốn hù dọa người trước mặt, vì vậy nó bịt chặt miệng không nói thêm gì nữa.

Mộ Bạch khẩn trương hỏi nó: "Chú Tiểu Hạc? Người tên Diêm Hạc dưới lầu là chú của em à?"

Mộ Bạch nuốt nước bọt: "Em hứa với anh một chuyện được không?"

Diêm Ninh mở to mắt, nghe người trước mặt nói: "Sau này em đừng kể cho chú Tiểu Hạc nghe chuyện em gặp anh nhé?"

Đứa bé ngơ ngác chớp mắt.

Sao anh và chú Tiểu Hạc đều yêu cầu giống nhau thế?

Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em sẽ không kể cho chú Tiểu Hạc nghe về anh đâu."

Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, bịa ra một cái cớ: "Anh sợ em nói cho chú Tiểu Hạc biết em có thể nhìn thấy anh sẽ làm chú Tiểu Hạc sợ đấy."

Diêm Ninh gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Mộ Bạch trịnh trọng nói tiếp: "Chú Tiểu Hạc của em nhát lắm, còn sợ ma nữa......"

Diêm Ninh cái hiểu cái không: "Vậy à......"

"Chú Tiểu Hạc nói hồi nhỏ cũng từng bị lạc như em......"

"Mẹ nói chú Tiểu Hạc bị lạc lâu ơi là lâu, suýt nữa thì không về được."

Mộ Bạch sững sờ, lập tức hiểu ra đứa bé nói bị lạc là có ý gì.

Hồi bé Diêm Hạc từng bị mất hồn.

Thậm chí suýt nữa không về được.

Thảo nào anh sợ ma như vậy......

Vẻ mặt Mộ Bạch hơi phức tạp.

Cậu nghe thấy đứa bé vui vẻ nói với mình: "May mà em gặp được anh."

Mộ Bạch lại ngơ ngác.

Cậu nghĩ mười mấy năm trước có phải Diêm Hạc cũng giống như đứa bé trước mặt, vì hồn bị lạc nên không tìm ra đường về nhà, vừa mệt vừa đói.

Bình thường chỉ có thể trốn trong thùng giấy rách hoặc thùng rác, đôi khi còn bị quỷ khác bắt nạt.

Hồi bé Diêm Hạc có gặp người nào như cậu không?

Nếu không làm sao Diêm Hạc lẻ loi trở về một mình được?

Tâm tình Mộ Bạch phức tạp, trong lòng thầm thở dài.

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị gõ mấy lần, giọng nói trầm thấp của Diêm Hạc vang lên: "Ninh Ninh."

"Cháu còn trong đó không?"

Mộ Bạch hồi hộp giơ ngón trỏ lên với đứa bé, chỉ vào mình rồi im lặng lắc đầu.

Diêm Ninh gật đầu rồi quay lại nói to: "Dạ còn. Chú Tiểu Hạc, cháu đang đi vệ sinh, sắp ra rồi ạ."

Mộ Bạch thở phào một hơi rồi nói nhỏ: "Em ở đây lâu quá rồi, còn không ra ngoài họ sẽ lo lắm đấy."

Diêm Ninh bịn rịn hỏi: "Vậy lần sau em còn được gặp anh nữa không?"

Nó móc trong túi ra mấy gói đồ ăn vặt rồi ỉu xìu nói: "Em để dành cho anh nhiều quà vặt lắm. Lần trước anh cho em đồ ăn ngon mà em lại không thể cho anh được."

Mộ Bạch nhìn đồ ăn vặt trong tay đứa bé, ho khan một cái rồi nói xạo: "Mấy món trên tay em anh đã ăn từ lâu rồi......"

Cậu nói với vẻ thần bí: "Giờ đồ ăn mỗi ngày của anh ngon hơn đồ trên tay em nhiều."

Quả nhiên hai mắt đứa bé sáng lên, hỏi cậu mỗi ngày ăn món gì.

Mộ Bạch nghĩ thầm đương nhiên là tinh thần khí của chú em rồi.

Cực thơm, cực sạch, cực ngon.

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc nói: "Em không hiểu đâu, khi nào lớn lên em sẽ hiểu."

Diêm Ninh lơ ngơ gật đầu.

Mặc dù không hiểu tại sao lần trước Mộ Bạch còn nhặt đồ ăn bỏ đi mà bây giờ mỗi ngày đều được ăn ngon, nhưng nó vẫn rất vui vẻ.

Một người một quỷ chụm đầu thì thầm một hồi, cuối cùng Diêm Ninh luôn miệng cam đoan từ nay về sau sẽ không nói ra chuyện mình có thể nhìn thấy tiểu quỷ, sau đó dè dặt mở cửa phòng vệ sinh.

Diêm Ninh đứng ngoài cửa ho khan một cái rồi nói: "Chú, cháu đi toilet xong rồi."

Diêm Hạc "ừ" một tiếng, lúc dắt nó xuống lầu thấp giọng hỏi: "Gặp anh kia rồi à?"

Diêm Ninh cảnh giác ngậm miệng, cảm thấy mình đang gánh vác một sứ mệnh quan trọng, ra sức lắc đầu: "Cháu không biết cháu không biết."

Vẻ mặt kiên định như điệp viên đang bị thẩm vấn vậy.

Diêm Hạc: "......"

Anh chỉ muốn hỏi xem tiểu quỷ có nhắc đến mình không thôi.

Đi xuống lầu, Diêm Thư lo lắng hỏi: "Sao Ninh Ninh đi lâu quá vậy?"

Diêm Ninh sà vào lòng cô: "Xin lỗi mẹ."

Diêm Thư vuốt tóc đứa bé rồi cười nói: "Bé ngốc, xin lỗi gì chứ."

Nhìn cả nhà ngồi trên ghế salon, Diêm Hạc đứng dậy vào bếp gọt trái cây đãi khách.

Anh mở tủ lạnh, lấy vài loại trái cây dễ gọt rồi cẩn thận rửa sạch dưới vòi nước.

Tiểu quỷ cũng bay vào bếp từ lúc nào, trong phòng khách có người lạ nên cậu hơi e ngại, vụng trộm lẻn vào bếp với anh.

Diêm Hạc rửa trái cây nhớ lại câu hỏi lúc nãy của Diêm Thư.

"Có phải thẹn thùng sợ người lạ nên không xuống lầu gặp tụi chị không?"

Anh nghĩ thầm đúng là hơi thẹn thùng và sợ người lạ thật.

Tiểu quỷ ngồi huơ chân trên kệ bếp nhìn anh cắt trái cây.

Cuối cùng theo anh ra khỏi bếp để tới phòng khách.

Nửa tiếng sau, cuộc trò chuyện trong phòng khách kết thúc, Diêm Hạc tiễn ba người ra cổng.

Diêm Thư khoác áo choàng, cười nói với anh: "Thôi, không cần tiễn tụi chị đâu, tối nay làm phiền em rồi."

Cô dịu dàng nói: "Năm nay chị vẫn mong em có thể đón Trung thu với nhà chị."

Diêm Hạc gật đầu rồi dõi theo một nhà ba người đi tới chiếc Bentley màu đen.

Trước khi lên xe, ba người vẫy tay với anh, Diêm Ninh vẫy hăng hái nhất, gần như nhảy cẫng lên nói to: "Tạm biệt chú Tiểu Hạc!"

"—— Tạm biệt!"

Diêm Hạc đứng trước cửa vẫy tay, tiểu quỷ bám trên đầu Diêm Hạc cũng ra sức vẫy tay chào đứa bé.

Diêm Thư cười bế đứa bé sắp nhảy dựng lên vào ghế trẻ em trong xe.

Trước khi đi, cô quay đầu nhìn Diêm Hạc lẻ loi đứng trước cửa, nhịn không được thở dài: "Chú Tiểu Hạc của con vẫn chỉ có một mình thôi......"

Từng thấy cả nhà Diêm Hạc đầm ấm hạnh phúc, giờ lại thấy anh đứng trơ trọi ở cổng khiến người ta không khỏi thở dài.

Diêm Ninh ngồi trên ghế trẻ em quay đầu nhìn, trông thấy tiểu quỷ bám trên đầu Diêm Hạc vẫy tay, nó lắc đầu nói: "Không phải một mình đâu không phải một mình đâu......"

Diêm Thư dí mũi nó rồi cười hỏi: "Sao con biết chú Tiểu Hạc không phải một mình hả?"

Đứa bé cười ranh mãnh, lẩm bẩm nói: "Thì con biết thôi......"

Nó phải giữ bí mật cho anh và chú Tiểu Hạc mới được.

Ngay cả mẹ nó cũng không nói đâu.

Đứa bé dụi mắt rồi nhắm tịt lại, giả bộ như đang rất buồn ngủ nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ.

Nhìn chiếc Bentley màu đen từ từ chạy xa, Diêm Hạc vừa đóng cửa lại thì thấy tiểu quỷ ngồi phịch trên ghế salon, cứ như mình vừa tiếp đãi một nhà ba người vậy.

Khóe môi anh cong lên, thu dọn trái cây trên bàn trà, nhớ lại lúc nãy chồng Diêm Thư có nhắc mình ban lãnh đạo của đối tác nước ngoài đã thay đổi, thế là vào phòng làm việc xem tài liệu.

Có lẽ tiểu quỷ đọc truyện tranh ở phòng khách nên không đi theo anh.

Diêm Hạc đi vào phòng làm việc, bật laptop in tài liệu rồi cúi đầu đọc.

Chẳng biết qua bao lâu, gió đêm hè bỗng nhiên nổi lên làm chuông gió trong phòng ngủ phát ra tiếng leng keng.

Tiểu quỷ dưới lầu cứ tưởng người đàn ông lắc chuông gió trước khi ngủ nên bay lên phòng ngủ, nhưng không thấy anh ở đó.

Tiểu quỷ dạo quanh một vòng, cuối cùng phát hiện Diêm Hạc trong phòng làm việc sáng đèn.

Diêm Hạc đang xem tài liệu thì thấy tiểu quỷ nhẹ nhàng bay vào, hình như cậu đã chơi chán, chống hàm nhìn anh một hồi, thấy anh chưa muốn đi ngủ thì ngáp một cái rồi nằm bò ra bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Tiểu quỷ ở đây chẳng có chút đề phòng nào, chỉ chốc lát sau đã ngủ say sưa.

Diêm Hạc bật cười.

Không biết tại sao quỷ cũng buồn ngủ nữa.

Diêm Hạc nhếch môi, tiếp tục xem tài liệu.

Nhưng xem một hồi, anh nhận ra mình xem không vào nữa, dứt khoát để tài liệu xuống rồi chuyển sang ngắm tiểu quỷ.

Nhìn tiểu quỷ ngủ say, Diêm Hạc nhớ lại những lời tối nay Diêm Thư nói với mình.

"Gối ôm trên ghế salon nhìn không giống phong cách của em lắm."

Đúng là không phải phong cách của anh, gối ôm mềm mại tròn vo.

Anh luôn ngồi nghiêm chỉnh nên không bao giờ ôm gối.

Nhưng trong nhà kho tiểu quỷ thường xuyên ôm gối Diêm Chương để lại, có vẻ như rất thích.

Thế là anh nhờ thư ký đi mua.

Khi nhắc thư ký mua gối ôm, anh lại nhớ tiểu quỷ hay lăn qua lăn lại trên giường, thế là bảo thư ký chọn mấy cái gối tròn vo.

Cá con đủ màu trong phòng khách cũng là anh nhờ thư ký mua.

Bởi vì cá chép vàng không thích bơi mà luôn uể oải đứng yên một chỗ trong hồ.

Đôi khi tiểu quỷ dựa vào bể cá nhìn cá chép lười biếng một lát, sau đó buồn chán bay đi.

Cá con đủ màu năng động hơn nhiều, những lúc rảnh rỗi tiểu quỷ thường hay lén anh chọc cá trong hồ.

Nhe răng trợn mắt dọa cá rồi cười khúc khích.

Cậu luôn biết cách tìm thú vui cho mình.

Tựa như lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, không bao giờ biết mệt.

Khóe môi Diêm Hạc càng lúc càng cong, nhìn sang tiểu quỷ ngủ say sưa.

Gió hè thổi qua làm chuông gió lắc lư, tài liệu trên bàn bị gió thổi bay lên.

Khi tờ giấy bị gió thổi bay tới chỗ tiểu quỷ đang ngủ, anh vô thức đưa tay chụp lại.

Tờ giấy nhẹ nhàng lướt qua ngón tay anh.

Diêm Hạc chụp hụt.

Tờ giấy trắng xuyên qua thân thể tiểu quỷ rồi lẳng lặng rơi xuống.

Diêm Hạc sững sờ tại chỗ thật lâu, chuông gió ngoài cửa sổ vẫn đang rung lên nhưng không còn kêu vang như trước.

Gió đêm cũng lắng xuống, màn cửa bay phất phơ từ từ dừng lại.

Thời gian yên lặng trôi qua.

Lần đầu tiên Diêm Hạc ý thức được rõ ràng thiếu niên đang ngủ say trước mặt là quỷ chứ không phải người.

Dù thiếu niên có thể đi theo anh, biết nói biết cười biết giận, ngồi trên salon xem tivi với anh, cùng anh tăng ca xem tài liệu, thậm chí còn ngủ chung với anh.

Nhưng thiếu niên không phải người mà là một hồn ma.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều là âm dương cách biệt.
Bình Luận (0)
Comment