Ngự Thiên Thần Đế

Chương 20

Nghe nói trong buổi luận bàn chiều qua, tên Lưu Lệ này phát cuồng, đánh một tên đệ tử hàn môn cùng lớp trọng thương, cũng may có vị giáo quan kịp thời ngăn lại mới không để xảy ra việc nghiêm trọng hơn. Tên đệ tử kia thấy bảo phải tĩnh dưỡng cả tháng mới hồi phục được. Vị giáo quan khôi ngô này rất có cảm tình với Diệp Thanh Vũ, tất nhiên không muốn hắn bị thương.

“A, Ôn giáo quan, người nói xem, có phải là thời gian một nén nhang cuối mỗi buổi học là thời gian cho phép các đệ tử luận bàn để trạo đổi, học hỏi đúng không?” Lưu Lệ cao giọng, nhìn Diệp Thanh Vũ rồi hỏi. Trong mắt hắn ánh lên một tia đùa cợt, xem thường.

“Ha ha…, thế nào? Lúc nhập học không phải ngươi làm ra động tĩnh rất lớn sao? Không phải ngươi rất cao ngạo, điên cuồng sao? Sao bây giờ lại như con rùa rụt đầu rụt cổ vậy? Không dám luận bàn, tính trốn sau lưng người khác đó hả?”

Diệp Thanh Vũ không vội đáp, hắn nhìn liếc sang phía Lưu Diệp đang đứng. Tên thiếu niên này đang đứng sau lưng Lưu Lệ, trên mặt hiện lên một nụ cười độc ác, xem ra rất hài lòng vì quỷ kế của hắn đã sắp thành. Thực ra, trong lòng hắn vẫn còn run, nhưng hắn không lảng tránh ánh mắt của Diệp Thanh Vũ, trái lại còn làm ra bộ dáng khiêu khích, há mồm nói không thành tiếng. “Ngươi nhất định phải chết!”

Trong lòng Diệp Thanh Vũ biết rõ, chuyện này không phải ngẫu nhiên mà xảy ra, nhất định tên Lưu Diệp kia đã ở sau lưng làm việc mờ ám, tên Lưu Lệ kia mới tìm mình gây chuyện. Hai người này đều mang họ lưu, lẽ nào có quan hệ ẩn dấu phía sau?

Hắn hơi nhếch miệng, xem ra lần trước đã nhẹ tay với đối phương rồi.

Được, ngươi muốn mượn đao giết người sao? Chỉ sợ đao của ngươi không đủ sắc bén mà thôi!

Vừa nghĩ, Diệp Thanh Vũ vừa liếc ánh mắt tới cây cột Tinh Cương, cẩn thận quan sát dấu quyền còn lưu lại trên thân cột, thầm so sánh lực lượng của đối phương, sau đó khóe miệng khẽ cười. Hắn nhìn một lượt Lưu Lệ rồi mới nói.

“Luận bàn phải không? Được lắm! Chẳng qua thấy ngươi thân thể gầy gò giống như khỉ ốm, sợ lúc đó ta lỡ tay, đánh chết ngươi thì …”

“Cái gì?” Lưu Lệ giật mình, loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười. Hắn gầm lên. “Ngươi đánh chết ta? Ha ha ha…”

Đám học viên đi cùng Lưu Lệ cũng ôm bụng cười theo.

“Chết ta mất, hắn nói hắn có thể đả thương Lưu sư huynh sao?”

“Hắn không biết Lưu sư huynh đã đánh chết bao nhiêu người rồi sao?”

“Tên ngu xuẩn cao to hôm qua cũng nói như vậy, kết quả là sao? Hắn đi tìm đại phu rồi, sau một tháng mới có thể bò dậy đó.”

“Ha ha ha…, tên này thật ngông cuồng!”

Đám người này vừa cười vừa bàn luận, Lưu Diệp ôm bụng, người rung lên từng chặp.

“Tốt lắm! Ta vốn không quá để tâm tới ngươi, không ngờ ngươi lại ngông cuồng như vậy. Đám dân đen có thể ngạo mạn như ngươi cũng không nhiều lắm. Nếu có đủ bản lĩnh, dù đánh chết ta, ta cũng sẽ cam đoan, người của Lưu gia nhất định không động tới ngươi.”

“Ngươi đã muốn chết sớm vậy thì tới đây đi.” Diệp Thanh Vũ đi thẳng tới Diễn Võ Trường. Vị giáo quan khẩn trương ngăn cản thì chỉ nhận được lại cái lắc đầu của hắn.

Con mắt Lưu Lệ lóe lên một tia tàn độc, bước từng bước lại gần cho tới khi chỉ còn cách Diệp Thanh Vũ khoảng mười mét.

“Xem đây.” Lời còn chưa dứt, Lưu Lệ đã ra tay. Bộ pháp biến ảo kỳ lạ, chỉ trong chớp mắt hắn đã tới bên người Diệp Thanh Vũ, nắm quyền lao vút tới.

Không khí xung quanh bị xé gió tạo thành tiếng nổ vang. Hành động mau chóng, tốc độ ra quyền nhanh như thiểm điện. Đám học viên đứng quanh hô vang.

Nhanh quá! Tốc độ ra đòn này khiến mọi người không kịp phản ứng.

Trong lúc Diệp Thanh Vũ gần như sắp bị đánh trúng thì thân hình nhoáng lên, lùi lại phía sau vừa kịp tránh thoát.

Nắm quyền Lưu Lệ mau chóng biến đổi, hóa thành trảo mang theo hồng mang như móng vuốt được nung đỏ chụp lên bả vai Diệp Thanh Vũ.

“Đó chẳng phải là chiến kỹ hay sao?” Mọi người kinh ngạc hô lên.

“Không công bằng! Lưu Lệ đã tu luyện chiến kỹ, Diệp sư huynh mới còn đang bắt đầu luyện thể, sao có thể đấu lại đây?”

“Dù sao Xà Hình Quyết và Hùng Bão Quyết cũng chỉ là những công pháp căn bản dùng để rèn luyện thân thể, không phải chiêu thức để giao chiến, lúc thực chiến có rất ít tác dụng. Thanh Vũ sư huynh phen này thực sự gặp nguy rồi!”

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Thanh Vũ nhìn như gặp vận khí không tồi, dáng vẻ rất khó khăn nhưng cũng đã tránh được chiêu thứ hai này của Lưu Lệ. Vị giáo quan sốt ruột quan sát cuộc tỷ thí rồi nhíu mày trầm tư. Nếu Diệp Thanh Vũ không thể đấu lại, hắn nhất định không để cuộc tỷ thí này tiếp tục diễn ra nữa.

Ầm!

Một chiêu không đắc thủ, nắm quyền của Lưu Lệ oanh kích trên mặt đất tạo thành tiếng vang lớn. Mặt đất xuất hiện những vết rạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đủ biết lực lượng của một quyền này nếu rơi trên cơ thể người sẽ gây ra hậu quả gì.

Tên Lưu Lệ này rõ ràng đã dùng tới sát chiêu! Đám học viên đứng quanh trở nên nghiêm trọng, một số kẻ nhát gan không dám mở mắt chứng kiến cuộc đấu. Cứ tình thế này thì không tới mười chiêu, Diệp Thanh Vũ khó lòng thoát khỏi.

“Ha ha.., tên ngu dốt nghèo hèn kia, không phải vừa rồi ngươi rất ngông cuồng sao? Tên tạp chủng như ngươi không dám chính diện đối kháng một chiêu với ta sao hả? Xem lại ngươi xem có giống con chuột không?”

“Ngươi đừng lẩn trốn như chó nữa, thật quá xấu hổ cho ngươi! Mau kết thúc trận chiến này đi thôi! Ha ha ha…” Lưu Lệ ngày càng điên cuồng đuổi giết. Bộ pháp dưới chân hắn ngày càng biến hóa ảo diệu, quyền trảo liên tục biến đổi đan xen, uy lực ngày một lăng lệ tạo nên những tiếng bạo tạc trong không khí như tiếng sấm nổ không dứt. Kình phong theo đó vang lên như đang trong cơn bão.

Thanh hình Diệp Thanh Vũ cũng không ngừng thay đổi vị trí, lần trượt tránh thoát. Nhưng mỗi lần hắn ra tay lại khiến người khác có cảm giác hắn phải rất chật vật mới thoát ra được. Vị giáo quan vẫn quan sát hiện lên ánh mắt kinh ngạc, rồi dần dần vui mừng. Đám học viên cũng trợn tròn mắt kêu lên.

“Đó chẳng phải là Xà Hình Quyết hay sao?”

“Sư huynh Thanh Vũ đang dùng Xà Hình Quyết để tránh né đòn tấn công của đối phươn đó. Xà Hình Quyết lại có thể vận dụng như thế nữa sao?”

“Thì ra công pháp căn bản cũng có thể vận dụng vào thực chiến như thế!”

Sau một lúc, các học viên đều lần lượt nhìn ra những ảo diệu bên trong công pháp này. Bọn họ chưa từng nghĩ công pháp rèn luyện thân thể lại có công dụng như vậy, nhưng lúc này đây, nhìn thân thể Diệp Thanh Vũ linh hoạt như linh xà, mềm mại dẻo dai, đêm Xà Hình Quyết thi triển tới cực hạn khiến cho Lưu Lệ dù có sử dụng chiến kỹ cũng không cách nào động tới thân thể.

Đây chính là biểu hiện của thiên tài? Dù võ công ở mức nào, vào tay bọn họ đều sẽ tỏa sáng như thế?

“Tới đây thôi, cũng nên kết thúc rồi.” Thân hình Diệp Thanh Vũ nhoáng lên, lui lại tới bốn, năm mét. Hắn bình thản nhìn Lưu Lệ. “Chiến kỹ của ngươi ta đã nắm rõ cả rồi. Nó tổng cộng có chín quyền sáu trảo, cuối cùng cũng chỉ có như vậy. Tiếp sau đây, ta sẽ đánh bại ngươi chỉ trong một chiêu.”

“Một chiêu? Ha ha…, tên tạp chủng như ngươi xem xem, chỉ cần một chiêu ta sẽ đánh chết ngươi như thế nào.” Lưu Lệ càng nói càng điên cuồng. Hắn chưa từng bị người khác miệt thị như vậy. Lực lượng dưới chân bộc phát, thân hình Lưu Lệ như dã thú săn mồi nhanh như thiểm điện nhằm Diệp Thanh Vũ oanh kích tới.

Một quyền một trảo cùng phát ra. Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của hắn.

Đối mặt với sát chiêu, Diệp Thanh Vũ lại bất động, quang mang trong mắt khiến cho người khác sợ hãi. Kình phong vừa tới, thân thể hắn liền hạ thấp vừa kịp tránh một trảo của đối phương, sau đó xoay bả vai nghiêng mình đánh lên người đối phương.

Đây chính là Hùng Bão Quyết!

Trong nháy mắt, Lưu Lệ biết là hắn không thể tránh kịp, toàn thân ngưng trọng, sau đó có cảm giác như bị một cự chùy giáng lên thân thể bay ngược về sau đập xuống mặt đất. Hắn cắn môi, gắng hết sức mới ngăn máu tươi trào ra khỏi miệng. Lồng ngực phập phồng thở dốc.

Và chạm vừa rồi khiến hắn có cảm giác như thực sự va phải một quả núi, xuống cốt trong người hắn như muốn gãy lìa khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Hắn không thể tin, mình lại thất bại như thế!

Hai môn Xà Hình Quyết và Hùng Bão Quyết này hắn cũng đã từng tu luyện, vô cùng thuần thục. Nhưng dưới sự thi triển của Diệp Thanh Vũ hai môn võ công này lại trở nên lạ lẫ vô cùng. Một quyền mạnh nhất của hắn cũng không thể ngăn cản.

Đám học viên đứng quanh, trong đó có thiếu niên Lưu Diệp kia đều ngẩn người, ngây ngốc.

“Lưu Lệ đã thua rồi?”

“Thua bởi một chiêu đơn giản như vậy sao?”

“Ha ha ha…”, Lưu Lệ cất giọng cười như điên, ánh mắt âm độc như dã thú đã bị thương. “Ngươi dám đả thương ta sao? Hôm nay chúng ta không chết không thôi. Ta nhất định phải xé xác ngươi ra…”

“Sao? Không phải chỉ là đang luận bàn thôi sao? Bây giờ lại biến thành không chết không thôi đó hả?” Diệp Thanh Vũ cười châm biếm.

“Con mẹ ngươi, ai nói cùng ngươi luận bàn? Hôm nay lão tử nhất định phải đánh chết ngươi.” Lưu Lệ giờ này đã muốn nổi khùng, không còn tỉnh táo nữa.

“Bị đả thương rồi giả điên giả dại, võ phẩm của ngươi tệ hại vậy sao? Vậy thì mau tới đây, tới đánh chết ta đi!” Diệp Thanh lắc đầu rồi nghiêm nghị bảo.

“Tên tạp chủng ngươi nhớ đấy, chớ tránh né vòng quanh, mau đối đầu trực diện với ta đi.” Lưu Lệ thấy mình đang bị đối phương đùa bỡn, dốc toàn lực đánh ra một quyền. Không khí bị bạo tác nổ vang như sấm. Lực lượng so với một quyền đánh lên cột Tinh Cương lúc trước không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Bình Luận (0)
Comment