Bạch Trạch cũng không có sát ý mà vô cùng thất vọng quay người rời đi, cảm thấy là mình nhìn lầm.
Cái gọi là bộ tộc có trí tuệ không gì hơn cái này, vương giả nhân tộc lại chính là thứ đồ chơi như thế.
Lộ Nhiên: ? ? ?
"Khoan đã!" Lộ Nhiên gọi Bạch Trạch lại, nói: "Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có phải ngài quá không coi Lộ mỗ tôi ra gì hay không."
Bạch Trạch quay người, ánh mắt lạnh thấu xương, nó cũng không để ý diệt trừ thêm một tên tà ác.
"Ngài nói tôi không có tài đức? Ngài nói tôi tà khí nhập thân? Ngài có từng tìm hiểu về Lộ mỗ baoo giờ chưa? Nhưng mà cũng không sao, Lộ mỗ đều nhận. Chỉ cần là người tốt là được đúng không? Ngài đừng đi, trẫm thay đổi còn không được sao? Chúng ta tới nói chuyện về nghiệp lớn đi!"
Bạch Trạch: ?
Quản lý Huỳnh: ?
"Lợi ích che mờ tâm trí, cái gọi là trí tuệ xem ra cũng chỉ là..." Bạch Trạch lạnh lùng mở miệng, nhìn ra Lộ Nhiên chỉ muốn kiếm được chỗ tốt từ trên người nó thôi.
Tuy nhiên còn không đợi nó nói xong, ánh mắt của nó đã rơi xuống quả trứng dị thú mà quản lý Huỳnh đang ôm ở bên cạnh.
Ánh mắt vững vàng dừng lại giữa không trung.
Lộ ra biểu cảm vô cùng nghi hoặc.
Sau đó, con ngươi của nó co rụt lại.
"Quả này trứng... các cậu lấy được từ nơi nào?" Bạch Trạch nhanh chóng mở miệng, chất vấn.
Ý thức được không cách nào lắc lư Bạch Trạch, Lộ Nhiên đã xác định bỏ lỡ mất cơ duyên này, nhưng thấy lực chú ý của Bạch Trạch bỗng nhiên đặt lên quả trứng dị thú, Lộ Nhiên đột có một suy đoán to gan.
"Quả trứng này làm sao?"
Sau khi nhận được quả trứng dị thú này, Lộ Nhiên đã nhờ Hươu Thần cùng Sóc Thần kiểm tra xem cái đồ chơi này là cái gì, tuy nhiên với kiến thức của Hươu Thần cùng Sóc Thần đã ở lại Lam Tinh viễn cổ thật lâu cũng không nhận ra quả trứng này.
Thế nhưng giây phút này, Bạch Trạch nhìn thấy quả trứng này xong dường như có một ý tưởng.
"Tôi vốn cho rằng mình là duy nhất trong thiên địa, không ngờ thế gian này lại còn sinh ra chủng tộc thứ hai như tôi." Bạch Trạch vô cùng ngạc nhiên nhìn trứng dị thú, nói:
"Tôi tự nhận là biết được cảm xúc của vạn vật, biết đợc chuyện của quỷ thần, nhưng hôm nay là một ngày bất ngờ nhất với tôi."
"Vương giả nhân tộc, tôi hỏi lại lần nữa, cậu lấy được quả trứng này ở chỗ nào?"
Lộ Nhiên, quản lý Huỳnh: ! ! !
Ôi đệt, quả nhiên.
Bọn họ nhanh chóng nhìn về phía quả trứng dị thú thuần trắng này.
Bạch Trạch vậy mà nói... Trong này, là một con Bạch Trạch nhỏ? ? ?
Lộ Nhiên vốn cho rằng phải chờ đến khi quả trứng dị thú không biết này nở ra mới có thể biết được chủng tộc của nó, không ngờ lại có một 'đại lý thông tin bản thổ của Lam Tinh' chạy tới nói cho bọn họ.
Bạch Trạch. . . là trứng Bạch Trạch. . .
Mặc dù Bạch Trạch dường như có trí tuệ bất phàm, rất khó lừa gạt, nhưng Lộ Nhiên thấy được cơ hội này vẫn bất chấp thầm nghĩ:
"Quả trứng này là chúng tôi tru sát hung thần làm hại đại địa này, ngoài ý muốn đoạt được."
"Chúng tôi cũng không biết bên trong là vật gì."
"Nếu quả thật là đồng tộc với Thần Bạch Trạch, có lẽ là số phận đã sắp đặt sẵn. Thần Bạch Trạch không ngại suy nghĩ một chút, phải chăng giữa chúng ta có khả năng hợp tác!"
Bạch Trạch trầm mặc.
Lần này, Lộ Nhiên không nói sai.
Nó cũng vô cùng tò mò, vì sao hình thức ban đầu của sinh mệnh có chủng tộc tương tự với mình sẽ xuất hiện ở trong tay Lộ Nhiên.
[Chẳng lẽ, thật sự là định mệnh? ] Bạch Trạch suy tư trong lòng.
"Cậu mới vừa nói... đi săn hung thần?" Bạch Trạch hỏi: "Không biết cậu đi săn vị hung thần nào?"
"A, chuyện này à." Lộ Nhiên mỉm cười, tay trái lấy ra Tim Cùng Kỳ, tay phải cầm ra Dạ Dày Thao Thiết, đồng thời triệu hoán thân thể Chu Yếm đang chuẩn bị chờ lệnh chiến đấu bất cứ lúc nào ở trong không gian di tích ra phía sau mình!
Ông! !
Ba 'tài nguyên truyền thuyết' hiện thế, xung quanh đều bị khí tức tà ác, bạo ngược, giết chóc bao trùm. Con ngươi của Bạch Trạch lần nữa co rụt lại, lại thấy được việc mà nó không biết.
Cùng Kỳ, Thao Thiết, Chu Yếm... Những hung thần này bị diệt sát lúc nào? ? ?
Vì sao nó hoàn toàn không biết gì cả.
Hơn nữa...
Mặc dù cảm nhận được lực lượng của Lộ Nhiên không tầm thường, thế nhưng ba hung thần này... cho dù là nó cũng không dễ tru sát, nhân loại trước mắt làm sao làm được?
Phảng phất như nhìn ra Bạch Trạch kiêng kị, Lộ Nhiên càng được tăng thêm lòng tin.
"Thần Bạch Trạch, nếu ngài không thích việc tôi làm, như vậy có khả năng ngài nói tôi tà khí nhập thân là bởi vì vì tôi đi săn những hung thú tà ác này bị nhiễm phải tà khí hay không? Những thứ đó không phải của tôi, mà tôi chính là vị vua có tài có đức!"
"Hử?"Lộ Nhiên nắm Dạ Dày Thao Thiết và Tim Cùng Kỳ, ép hỏi.
Bạch Trạch: ?
Cậu đánh rắm!
Tên nhóc này muốn mở to mắt nói lời bịa đặt sao?
Nhưng mà trước mắt, Bạch Trạch quả thực có suy nghĩ tiếp tục trao đổi cùng Lộ Nhiên, thế là phụ họa: "Có thể là vậy."
"Như thế rất tốt." Thấy Bạch Trạch thay đổi đánh giá, Lộ Nhiên cũng cực kỳ vui mừng, cười nói: "Như vậy Thần Bạch Trạch, không bằng nói xem mục đích ban đầu của ngài đi."
Bạch Trạch nói: "Tôi đến đây là muốn phụ trợ vua của nhân tộc thống trị thiên hạ, mượn nhờ lủa ực lượng cnhân tộc để xử lý tất cả tà ác thế giới, bây giờ có quá nhiều ác thú, như Thao Thiết ăn không phải đơn thuần vì no bụng mà đã hoàn toàn lấy bạo thực lạm sát làm vui, dù ăn sinh mệnh không hề ảnh hưởng đến sự phát triển của nó nhưng nó vẫn muốn ăn hết."
"Cùng Kỳ, Chu Yếm cũng giống vậy, phần lớn chỉ có thể mang đến phá hoại, đơn thuần thỏa mãn ác ý của bản thân, mà hung thần như vậy còn có rất nhiều."
"Tôi hi vọng mượn nhờ lực lượng của nhân tộc tiêu diệt những ác thú ảnh hưởng đến sự ổn định của vạn tộc này."
"Tôi có thể cung cấp toàn bộ nhược điểm, tập tính của bọn chúng."
"Cậu săn giết Thao Thiết, Cùng Kỳ, Chu Yếm... cũng được coi là làm việc thiện, trước đó khả năng đúng thật là tôi nhìn lầm."