Trận pháp hiện ra, Hà Tổng đi ra khỏi chiếc thẻ màu đen và tò mò quan sát xung quanh.
Chuyện gì vậy?
Nó nhìn về phía quản lý Huỳnh, lại thấy được Cố Thanh Y thì hơi ngẩn ra.
"Hà Tổng, có cảm thấy nơi đây quen thuộc không?" Lộ Nhiên hỏi Hà Tổng, muốn nhìn xem nó có thể nhớ ra cái gì hay không.
"Gâu!"
Lúc này, Hà Tổng nhìn hoàn cảnh xung quanh. Nó nhướng mày, ngay sau đó, cái mũi của nó nhăn lại, nhìn về chỗ sâu trong phòng.
Lộ Nhiên thấy thế thì khẽ gật đầu, Hà Tổng lập tức chạy tới.
Mà Lộ Nhiên, Cố Thanh Y và quản lý Huỳnh dĩ nhiên cũng đi theo sau nó.
Hà Tổng đi đến một căn phòng ở chỗ càng sâu hơn, dường như là một phòng thí nghiệm. Trên vách tường có treo rất nhiều lồng kim loại, ở giữa là một đài thí nghiệm bị vứt bỏ. Bởi vì đã rất lâu không được quét dọn cho nên tổng thể bầu không khí rất đè nén.
"Gian phòng này là nơi Vân Hãn dùng để thí nghiệm động vật."
Cố Thanh Y mở miệng nói. Cô vừa nói xong đột nhiên xuất hiện biến cố. Hà Tổng đang nhìn kim loại lồng và đài thí nghiệm đột nhiên gầm nhẹ.
"Ách ô ———— "
Nó đột nhiên nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt và đài thí nghiệm, con ngươi xuất hiện tia máu, hình như đã nhớ ra chuyện gì đó.
"Hà Tổng?" Lộ Nhiên gọi Hà Tổng một tiếng.
Nơi này đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Hà Tổng lập tức tiến vào trạng thái Cuồng Hóa như vậy?
Lộ Nhiên cố gắng gọi nó, nhưng không ngờ lần này lại không thể làm cho Hà Tổng thức tỉnh.
"Hà Tổng! !" Lộ Nhiên lần nữa gọi lớn một tiếng.
Cảm xúc của Hà Tổng càng ngày càng không ổn định.
Nó bắt đầu nhe răng trợn mắt về phía không khí.
Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt không ngờ lại toát ra một chút sợ hãi.
Ngũ giác hình như đã hoàn toàn với ngăn cách với bên ngoài, bản thân tự chìm đắm trong thế giới của mình.
Nhìn thấy tình cảnh này, Cố Thanh Y và Huỳnh liếc nhau, Cố Thanh Y nói: "Quả nhiên, con Husky này cũng là bị hại."
"Thảo nào cảm xúc không ổn định như vậy." Quản lý Huỳnh nói.
"Nhóc Tiểu Lộ, chưa nói cho cậu biết. Vân Hãn vì truy cầu hiệu suất mà đã tiến hành thí nghiệm động vật bằng thủ đoạn không hề nhẹ nhàng. Những động vật ra khỏi nơi này phần lớn đều trở nên không ổn định, vô cùng thù hận và sợ hãi nơi đây. Xem ra khi còn bé nó cũng đã chịu không ít khổ."
"Cậu có thế để cho nó tỉnh táo lại không? Có cần tôi giúp cậu bắt nó để cho nó tỉnh táo lại không?"
Lúc này, tuy rằng Lộ Nhiên nghe được quản lý Huỳnh nói, nhưng hắn lại chưa trả lời ngay mà vẫn đang cố gắng tự mình làm cho Hà Tổng thức tỉnh.
Hắn có lẽ đã vận chuyển Thần Giao Cách Cảm gần đến cực hạn.
Trong chớp nhoáng này.
Lộ Nhiên thậm chí còn cảm thấy mình đã cộng hưởng ký ức với Hà Tổng.
Trong căn phòng lập lòe vài ngon đèn heo hắt, bị giam ở trong lồng giam đen nhánh.
Thỉnh thoảng bóng đèn trong gian phòng sáng trưng, một người đàn ông mặc quần áo nghiên cứu bắt lấy từng động vật rồi tiêm một loại thuốc không biết vào người chúng nó.
Thậm chí có thú cưng trong lồng giam bị kéo ra ngoài rồi không còn có thể trở lại nữa.
Những ký ức khi còn nhỏ của Hà Tổng lần lượt hiện về, chính là những tháng ngày đen tối mà nó đã trải qua trong viện nghiên cứu này.
Lúc này, nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Hà Tổng gần như mất đi lý trí.
Bản thân bị đặt trên đài thí nghiệm, hoàn toàn không thể tự kiểm soát được cơ thể, thân thể đau đớn vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.
Nó rất phẫn nộ, cũng rất sợ hãi, bóng tối khi còn nhỏ là khó xóa nhòa nhất.
Thông qua Thần Giao Cách Cảm nhìn thấy cảnh đó, giờ phút này Lộ Nhiên cau mày, thực sự cảm nhận được cảm giác của Hà Tổng.
"Hà Tổng!" Đây là lần đầu tiên Lộ Nhiên cảm nhận được tâm trạng của Hà Tổng như vậy... Thảo nào, cảm xúc của Hà Tổng lần này lại kích động như vậy, thảo nào lúc mình vừa nhặt được Hà Tổng và đưa về nhà, tính cách của nó lại cáu kỉnh như vậy.
Một con chó cưng quanh năm bị giam ở trong lồng còn có tính cách cực đoan, huống chi là Hà Tổng ngay từ nhỏ đã bị nhốt trong lồng, quanh năm bị tiêm thuốc và làm các thí nghiệm sinh học.
Có thể có tính cách ổn định mới là kỳ quái.
Lộ Nhiên tiến lên trước, vẫn không nhờ quản lý Huỳnh hỗ trợ làm thức tỉnh Hà Tổng.
Nhìn thấy biểu cảm của Lộ Nhiên, Cố Thanh Y hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được ý định của Lộ Nhiên. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, không ngăn cản hắn.
Thật là một ngự thú sư tốt.
Sau một giây, chỉ thấy Lộ Nhiên vươn tay ra, từ ba lô không gian triệu hoán ra kiếm Trảm Phong, truyền lực lượng của mình vào rồi phóng thẳng đến trên đài thí nghiệm.
Ầm ầm.
Đài thí nghiệm cực lớn lập tức chia năm xẻ bảy và sụp đổ kèm theo một loạt tiếng vang.
Thanh âm này hình như còn có hiệu quả hơn khi Lộ Nhiên dùng Thần Giao Cách Cảm. Ngay khi đài thí nghiệm sụp đổ, đôi mắt của Hà Tổng chớp lên một cái, ngay sau đó, Lộ Nhiên sử dụng kiếm chuôi dùng sức gõ đầu Hà Tổng, nói: "Tự nhóc xử lồng sắt đi."
Nói rồi, hắn sẽ đưa kiếm cho Hà Tổng.
Giờ phút này, ánh mắt của Hà Tổng hình như đã khôi phục một chút lý trí, sự sợ hãi cũng chầm chậm tiêu tán. Nó kinh ngạc nhìn Lộ Tổng.
"Tên tiến sĩ Vân Hãn này đúng thật là đáng giận. Anh mặc kệ ông ta đối xử với động vật khác như thế nào, nhưng đối xử với nhóc như vậy là không được. Trước tiên hủy đi nơi đây và ghi nhớ kẻ thù, đợi sau này có cơ hội, chúng ta sẽ tìm ông ta báo thù. Mặc kệ ông ta phục sinh khủng long cũng được, nghiên cứu ra Thần Thú cũng chả sao, chúng ta sẽ đánh ông ta đầu rơi máu chảy." Lộ Nhiên mỉm cười.
"Bây giờ nhóc là đồng đội của anh."
"Gâu! !" Hà Tổng nghe vậy thì khẽ gật đầu liên tục, miệng ngậm lấy kiếm mà Lộ Nhiên đưa tới, mắt nhìn về phía những chiếc lồng sắt ở xung quanh.
Ánh mắt kiên định, vung kiếm, chém tới.
Kiếm Khí Tật Phong liên miên bất tận lập tức bao trùm và chém đứt hoàn toàn chiếc lồng sắt, tựa như muốn hoàn toàn chém đứt quá khứ.
Nhưng sau một giây, Hà Tổng và Lộ Tổng lập tức thay đổi biểu cảm, đều lộ ra vẻ mặt đầy trí tuệ.
Ầm ầm.
Bởi vì, căn phòng này dường như muốn sập...
"Không tốt, Cố Thanh Y, cô làm gì thế sao không ngăn cản cậu ta!" Lúc này, quản lý Huỳnh hình như đã nhận ra cái gì. Nó ngẩng đầu nhìn nóc phòng đột nhiên sụp xuống, trước mắt tối sầm.
"Quản lý Huỳnh, nhanh dùng Dịch Chuyển Tức Thời đi!" Ở bên cạnh, Cố Thanh Y cười cười. Tại sao phải ngăn cản thời khắc ngự thú sư và thú cưng hợp tác hấp dẫn nhất?