Thành phố Lục Hải, tựa như viên ngọc sáng khảm nạm trên bờ biển xanh biếc gợn sóng.
Bầu trời trong xanh, thành phố an bình.
Khi những đám mây trắng cuộn ngang bầu trời, Lộ Nhiên lần nữa về tới Lam Tinh, bay trở về Lục Hải.
Mặc dù thường xuyên có quái vật xâm lấn thành phố, thế nhưng ở địa phương như Lục Hải, cho dù là nước Hạ hay là Lộ Nhiên khẳng định đều sẽ tăng lớn binh lực trấn thủ, cường độ an ninh thậm chí còn mạnh hơn cả thủ đô.
Trừ phi đột nhiên có boss bí cảnh cấp truyền thuyết giáng lâm, nếu không cho dù boss bí cảnh truyền kỳ giáng lâm nơi đây, trong nháy mắt cũng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Cường độ an ninh này khiến cho Huyền Quy cũng chỉ lo lắng một thời gian là lại vung tay khôi phục sinh hoạt về hưu bình tĩnh.
Dưới đáy hồ Thanh Ngô, Huyền Quy đang an nhàn ngủ ngon, cảm nhận được ý nghĩa của rùa sinh và thế giới tươi đẹp.
Tiếp xúc với xã hội loài người mấy năm này làm nó nhìn thấu thấu rồi.
Nhiều người trẻ sống trong chiếc bánh do người khác tô vẽ, liều mạng học tập vì quan điểm của người khác, sau đó cầm tiền lương ít ỏi, cõng khoản nợ hơn vài chục năm, kết hôn sinh con, lại tích cóp tiền bạc vì lo công việc, nhà xe, hôn nhân cho con cái, quả thực đáng sợ.
Nếu như nó là những nhân loại này, chắc chắn nó sẽ không để cho mình mệt mỏi như vậy, trực tiếp nằm ngửa lười biếng, khống chế các loại dục vọng, bản thân mình sống tự tại mới là quan trọng nhất.
Những sinh vật siêu phàm không ngừng theo đuổi tiến hóa, theo đuổi dục vọng sinh sôi, theo đuổi lãnh địa, cùng những nhân loại này có gì khác nhau? Nó cũng không muốn sống như vậy!
Mặc dù nó cũng không thể tránh được bị Lộ Nhiên nghiền ép một thời gian, thế nhưng hiện tại cuối cùng cũng ổn rồi... Cuộc sống như bây giờ mới là điều nó theo đuổi.
"Dễ chịu quá!" Đại nguyên soái Huyền Quy lật mình, nhưng ngay sau đó nó cảm giác mình bị túm lên trên trời, là cái kiểu không có cách nào phản kháng được. Khi nó mở mắt ra, chỉ thấy trên một đám mây cát tường, Lộ Nhiên đang cười tủm tỉm nhìn nó.
[Quỷ! ! ! ! ]
Huyền Quy sững sờ, giật nảy mình.
"Quỷ cái chùy, tôi đã chết đâu." Lộ Nhiên xạm mặt lại.
[Chuyện... chuyện gì đây? Sao cậu lại có thời gian quay lại Lục Hải, tất cả mọi chuyện ở đây đều rất tốt, cậu không cần lo lắng. ]
"Tôi đặc biệt về thăm ông đấy." Lộ Nhiên lắc đầu.
[Thăm tôi á? ? ? ] Huyền Quy cũng lắc đầu.
[Tôi có gì đâu mà phải thăm, cậu nhanh đi làm việc của cậu đi thôi. ]
"Đi ngang qua nhìn một chút mà thôi, sao nào, ông có hài lòng với cuộc sống bây giờ không? Tôi không lừa gạt ông chứ!" Lộ Nhiên cười hỏi.
[Ha ha. . . Hài lòng chứ, sinh hoạt nghỉ hưu mà tôi tha thiết ước mơ. ] Huyền Quy thoải mái cười: [Cũng là bởi vì thực lực mạnh lên không ít, sinh mệnh lực dồi dào hơn không ít dẫn đến lại có thêm chút tinh lực, nhưng vẫn ổn, tôi vẫn có thể áp chế được. ]
Theo Huyền Quy, có thể khắc chế các loại dục vọng mới là cường giả!
Thành thật mà nói, mặc dù nó cảm thấy dã tâm của Lộ Nhiên khá lớn, thế nhưng Lộ Nhiên có thể khắc chế dục vọng sinh sôi cũng làm cho Huyền Quy coi trọng mấy phần, rõ ràng đều mạnh như vậy... có thể tiện tìm bạn lữ... Khả năng đây cũng là nguyên nhân Lộ Nhiên có thể thành công!
"Hài lòng thì tốt." Lộ Nhiên sau đó nói: "Sống tốt là được, về sau nếu thiếu gì thì cứ trực tiếp tìm tôi. Ông làm việc cho tôi lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, tôi không thể bạc đãi ông."
Huyền Quy sững sờ, không ngờ Lộ Nhiên có nhiều lương tâm như vậy.
Có vẻ như trong xã hội loài người, nghèo đói sinh ra phản bội, giàu có sinh ra lương tâm.
Khi bé còn yếu nên liều mạng nghiền ép mình, sau khi mạnh lên cuối cùng cũng chịu buông tha cho mình rồi.
Huyền Quy khách sáo nói: [Nói gì vậy chứ, đều là việc tôi phải làm, chỉ cần vương ra lệnh một tiếng, tôi vẫn có thể vì vương xông pha, chiến đấu, chỉ là hiện tại cậu là Ngự Thú Vương cao quý mạnh nhất hai giới, tôi là một lão rùa nho nhỏ, cũng chỉ có thể ở lại Lục Hải. ]
Nó buồn bã nói, nhưng trong lòng thì đang cười trộm.
Hiện tại dưới tay Lộ Nhiên có một đống chuẩn truyền thuyết, vẫn có thú cưng để nghiền ép, Huyền Quy cảm giác mình thực sự quá thoải mái, yếu cũng có chỗ tốt của yếu.
"Nói gì vậy chứ! ! !" Nhưng mà Lộ Nhiên lại giật mình, nói: "Không ngờ nhiệt huyết của đại tướng Huyền Quy còn chưa triệt để mất đi, nếu ông đã nói như vậy, dù có phải dốc hết tài nguyên, tôi cũng muốn để ông tỏa sáng lần nữa."
"Tôi hiện tại quả thực gặp một chút vấn đề."
"Trong số những sinh mệnh mà tôi biết, khả năng chỉ có ông mới có thể giúp một tay."
Huyền Quy: ? ?
Huyền Quy: ?
[Vương, tôi thừa nhận những lời vừa rồi chỉ là lời nói mê sảng khi vừa tỉnh ngủ, cậu coi như tôi vừa đánh rắm, thả tôi xuống đi được không? ] Huyền Quy lui lại một bước.
"Muộn rồi!" Lộ Nhiên nói: "Lần này thật đúng là trận chiến cuối cùng, chỉ cần đánh xong một trận chiến này, chúng ta có thể hoàn toàn được tự do."
Huyền Quy lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: [Trận chiến đấu gì mà tôi còn có thể giúp một tay? ]
"Thành phố Vô Hạn có một bí cảnh cuối cùng, boss là tứ đại Rồng Thần sáng tạo ra thế giới Tinh Nguyệt. Chúng tôi phân tích một lượt và đưa ra kết luận ông có thể trở thành chủ lực mấu chốt của trận chiến này."
Huyền Quy: ? ? ?
[Tôi hiện tại nhất định còn đang nằm mơ. Tứ đại Thần Rồng Sáng Thế? Tôi còn không đánh thắng nổi con Vua Rồng Đen kia kìa! ] Huyền Quy tự thôi miên, chỉ cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, để một con rùa già ở hồ Thanh Ngô như nó đi khiêu chiến tứ đại Rồng Thần, đùa à? ]
"Còn chưa thử mà ông đã nhận thua rồi à?" Lộ Nhiên hỏi.
[Tôi thật sự không được đâu, vương, cậu tìm người khác đi, tôi nhận thua, tôi chính là một lão già vô dụng! ! ]
"Chúng tôi quả nhiên không nhìn lầm ông. Chính là ông."
"Không gạt ông, tôi tại thành phố Vô Hạn lấy được một Tinh Thể Đặc Biệt có thể tiến hóa sinh mệnh thành quy tắc nhận thua nên cần một thú cưng cực phẩm đặc biệt nhận thua với tâm thái bình tĩnh mới có thể khống chế hoàn hảo. Trong số các thú cưng tôi quen thuộc chỉ có ông có được tâm thái này thôi! ! ! Nhận thua là tốt rồi!"
Huyền Quy: ? ? ?