Hiện tại lúc nào Hà Tổng mệt mỏi đều uống một ngụm Trà Băng Mật để bổ sung tinh thần và thể lực.
Tóm lại, Trà Băng Mật là chỗ tốt đầu tiên mà Lộ Nhiên được hưởng sau khi trở thành Vua Lục Hải. Hắn làm ra ít, sau đó còn đưa cho gia đình Phương Lan ở cùng thành phố, ngoài ra còn giữ lại một chút để khao những nhân viên mấy ngày này vì bảo vệ trật tự của thành phố mà bận rộn túi bụi không có thời gian nghỉ ngơi.
Từ biểu hiện của Phương Lan có thể thấy cô rất lưu luyến với món Trà Băng Mật này, nhớ mãi không quên. . .
"Ô ọt ọt -" Ở chỗ của Lộ Nhiên được uống Trà Băng Mật làm tinh thần của Phương Lan trở nên sảng khoái. Cô lắc lắc tóc đuôi ngựa màu tím, sau khi lau đi giọt mật đọng lại bên khóe miệng thì vui sướng nói: "Thật sự ngon lắm luôn ấy. Nếu cậu mang món này đi bán ở thành phố Vô Hạn bán thì nhất định có thể kiếm được một khoản lớn."
"Lá trà của cây Trà Băng Tâm không nhiều lắm, tôi đã tìm mấy động vật biến dị hệ thực vật giúp đỡ Chim Băng cùng nhau chăm sóc cây trà rồi, chờ sản lượng tăng lên rồi hẵng tính tiếp." Lộ Nhiên nói.
"A -" Phương Lan cảm giác Lộ Nhiên sống quá thoải mái, thật sự chẳng khác nào đế vương ở thành phố Lục Hải!
"Được rồi, đi thôi, tôi đi gọi Hà Tổng và Vua Đột Tử rồi sẽ đưa chị qua đó." Lộ Nhiên nói: "Hai nhóc ra đi nào."
Lộ Nhiên gọi một tiếng, cánh cửa của một căn phòng đột ngột mở ra, Hà Tổng lập tức hấp tấp chạy tới. Nhìn thấy Phương Lan, nó kêu lên một tiếng thân thiện.
"Gâu!"
Bây giờ Hà Tổng đã có kích thước xấp xỉ một con hổ bình thường, uy phong lẫm liệt.
Phương Lan nhìn thấy nó thì mỉm cười. Ai có thể ngờ được con chó nhỏ lúc trước Lộ Nhiên nhặt về bây giờ đã đứng vững ở vị trí đầu bảng thú cưng về tiềm lực.
"Oa ca." Tuy nhiên, Phương Lan càng kinh ngạc hơn về con Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ mà mình đã tặng giao Lộ Nhiên.
Tuy rằng Lộ Nhiên đã từng nói rằng con thằn lằn này đã tiến hóa siêu phàm, nhưng mà đã khá lâu rồi chưa gặp lại nó, bây giờ nhìn thấy Vua Đột Tử đã cao đến hơn nửa thước, cô vẫn rất bất ngờ.
Nhất là trạng thái hiện tại của Vua Đột Tử!
Thân thể cường tráng, dường như cả người đều là do nham thạch tạo thành, màu đen và nâu đan xen, giữa các lớp vảy có dòng điện màu trắng chập chờn.
Bên ngoài cơ thể, cổ, đầu, đuôi dài, móng vuốt sắc nhọn, răng nanh và bốn chân mạnh mẽ đều được bọc trong một lớp áo giáp sét gai nhọn dày đặc, như thể toàn thân tắm trong sấm sét và sử dụng sấm sét để bảo vệ bản thân!
Lại phối hợp với đôi mắt màu đỏ cam khí phách quả thực càng làm cho nó đẹp trai hơn, thực sự là một lão đại đẹp trai trong giới thằn lằn.
"Đây là Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ á? ? Định hình năng lượng sao? ?"
"Đúng vậy." Lộ Nhiên nhìn nó và cười nói với Phương Lan: "Thế nào, tôi nuôi dưỡng quà sinh nhật mà chị tặng không tệ đấy chứ."
"Oa ca!" Vua Đột Tử lúc này cũng phát hiện ra chủ nhân đời thứ hai của mình cũng ở đây. Nó trừng mắt nhìn, áo giáp khắp người nó có đẹp không? Nó đổi lấy bằng những lần suýt chút nữa đột tử thật đấy nha!
Chính Vua Đột Tử cũng không biết bản thân đã bị Hà Tổng tàn phá bao nhiêu lần.
Mỗi lần nó đều cho là mình đột tử đến nơi rồi.
"Tại sao đang ở trong nhà mà nó còn mở ra định hình năng lượng?" Phương Lan tò mò hỏi.
"Ách, có thể là. . . để có cảm giác an toàn chăng?" Lộ Nhiên trả lời.
Dẫu sao Hà Tổng thỉnh thoảng sẽ tập kích nó.
Vốn dĩ Lộ Nhiên còn nghĩ liệu làm vậy có phải là quá tàn nhẫn với Vua Đột Tử rồi hay không. Nhưng không đến hai ngày, Vua Đột Tử không ngờ lại thật sự lĩnh ngộ ra định hình sấm sét, choàng cho mình một lớp áo giáp. Lộ Nhiên thấy vậy lập tức khóa miệng luôn.
Trong lúc nhất thời, không biết là nên khen ngợi ngộ tính của Vua Đột Tử cũng không tệ, hay là nên khen ngợi phương pháp của Hà Tổng rất tốt nữa. Cũng hoặc là tự khen chính mình sáng suốt, đã giao nhiệm vụ luyện tập Vua Đột Tử cho Hà Tổng.
Để xử lý được một tên nhát gan sợ đau như vậy, thỉnh thoảng bất ngờ tấn công nó hiển nhiên càng kích thích phát huy được tiềm năng của nó.
Vì bảo vệ mình, nó chỉ có thể nhanh chóng lĩnh ngộ áo giáp sấm sét.
Đến hiện tại, Hà Tổng đã không còn bất ngờ tập kích Vua Đột Tử rồi, bởi vì Vua Đột Tử đã lĩnh ngộ ra áo giáp gai sấm sét, cho nên nếu như Hà Tổng không sử dụng kỹ năng mà chỉ dựa vào lực lượng của nanh vuốt thì đã không thể làm Vua Đột Tử bị bất kỳ tổn thương nào nữa rồi.
Ngược lại áo giáp gai sét khắp người Vua Đột Tử lại có thể giật điện làm cho da thịt Hà Tổng run lên.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, Vua Đột Tử cũng không dám buông lỏng. Nó sợ ngày nào đó Hà Tổng sử dụng kiếm khí tập kích nó, vì vậy phải duy trì trạng thái áo giáp sét bất cứ lúc nào. May mà thứ này không tốn quá nhiều năng lượng, chỉ cần không bị tiêu hao thì chỉ khảo nghiệm ý chí, nghị lực và sự tập trung thôi.
Đương nhiên, một tuần gần đây, thức ăn của Hà Tổng và Vua Đột Tử cũng rất không tệ. Trên con đường xưng bá ở Lục Hải, nhóm Lộ Nhiên đã từng gặp những sinh vật siêu phàm nghe lời, dĩ nhiên cũng đã gặp những sinh vật siêu phàm không nghe lời.
Ví dụ như mấy ngày hôm trước, bọn họ đã gặp phải một bầy biến dị muỗi sống chết cũng không chịu thần phục, Lộ Nhiên không nói hai lời, lập tức triệu tập các tướng, đập chết cả đám sung làm thức ăn cho Vua Đột Tử.
Lấy sinh vật siêu phàm làm thức ăn, phối hợp với linh khí khôi phục, trạng thái suy dinh dưỡng của nó cuối cùng đã được cải thiện.
"Được. . . Được rồi." Phương Lan đã chấp nhận lời giải thích này rồi, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác trong đôi mắt của Vua Đột Tử lại ánh vẻ tủi khổ như thế nhỉ?
Lộ Nhiên cười, thu hồi Hà Tổng vào trong chiếc thẻ màu đen. Thấy thế, Vua Đột Tử lập tức rời khỏi trạng thái áo giáp sấm sét rồi nhẹ nhàng thở ra.