Trên đĩa đựng trái cây là ba loại trái cây được tạo thành hình một con chó.
Chó là một loại sinh vật do sói thuần hóa mà thành, cũng là đối tượng cộng tác săn bắn tốt nhất của đế quốc Ngự Thú lúc ban đầu, có rất nhiều ngụ ý tốt đẹp.
"Vất vả rồi." Người đàn ông ném ra một ít tiền, cho nhân viên phục vụ tiền boa.
Nhân viên lập tức hớn hở ra mặt, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó lui ra ngoài.
Nhân viên vừa đi rồi, hai người trong phòng bắt đầu nói chuyện với nhau: "Ngư cô nương, Sương Nguyệt Lâu là quán rượu tốt nhất của hành tỉnh Thiên Lan chúng tôi. Cô nương đã vất vả cả đường đi rồi, chút nữa đồ ăn lên cô nương ăn nhiều một chút. . . Nào, ăn trái cây ướp lạnh để giải nhiệt trước đã."
"Công tử cũng ăn đi." Cô gái nói.
"Được được, tôi cũng ăn." Thanh niên hoa lệ cười, trước tiên cầm lấy một miếng dưa mật rồi đặt vào trong miệng.
A!
Vừa mới vào trong miệng, anh ta đã cảm giác mát lạnh sảng khoái tràn ngập trong khoang miệng, nước quả ngọt lịm và mát lạnh bùng nổ. Anh ta đột nhiên mở to hai mắt, không khỏi dùng sức nhanh chóng nhấc đũa.
Một miếng vừa rồi, người đàn ông như ăn được một món gì không bình thường, Này một cái, người đàn ông tựa như ăn vào cái gì không được đồ vật bình thường, lỗ chân lông khắp người đều co lại.
"A!"
Người đàn ông không nhịn được kêu lên một tiếng, ánh mắt trở nên mê ly. Trong nháy mắt, anh ta dường như có cảm giác như mình đang ở trong băng tuyết, cưỡi trên người một con sói băng và lao nhanh trên cánh đồng tuyết. Vốn dĩ vừa rồi ánh nắng chói chang của ngày mùa hè mang đến cảm giác nóng bức thì giờ phút này đã tan biến tring một chớp mắt.
"Sảng khoái!" Anh ta mở miệng nói.
Tuy nhiên rất nhanh, người đàn ông đã phản ứng lại. Anh ta phát hiện cô gái ở phía đối diện đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Người đàn ông xấu hổ, nói lúng túng: "Không, không phải, đĩa hoa quả này không giống bình thường... cô nương nếm thử đi..."
Ánh mắt của cô gái toát ra vẻ hoài nghi, hoài nghi người nhà giới thiệu cho mình đối tượng xem mắt có phải bị bệnh gì không. đối phương là ngự thú sư đời hai nổi danh ở Ninh Xuyên, không đến mức ăn dưa mật mà cũng đạt đến cực khoái chứ ?
Cô gái họ Ngư cũng cầm lấy một quả quất và đưa lên miệng...
Một giây sau...
"Ưm..." Cả người cô gái run lên, chua ngọt ngon miệng mong nước đồng thời bùng nổ. Cô lập tức cảm giác như mình đang ở trên một cánh đồng băng, bị một cơn gió lạnh thổi bay lên trời, đắm chìm trong gió tuyết lạnh buốt, dường như cởi bỏ lớp quần áo của cô, để cho cô hoài mình vào băng tuyết, thoáng cái đã giải cứu cô ra khỏi ngày hè em chói chang oi ả.
Cô gái mặc váy hoa kẹp chặt hai chân, trong miệng thở ra hơi lạnh, cảm giác toàn thân đều trở nên mát mẻ. Cái cảm giác này...
"Ngon quá!" Cô không nhịn được thốt lên, ánh mắt mông lung.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô chợt phản ứng lại. Hai người lúng túng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía đĩa hoa quả hình con chó ở trên bàn rồi lâm vào trầm tư.
"Đĩa hoa quả này, chuyện gì xảy ra..." Người đàn ông hoa lệ lần nữa lấy một miếng đưa vào trong miệng, đáng tiếc đã không có cảm giác như vừa rồi nữa. Anh ta không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
"Cái loại cảm giác này giống như là... trong cơ thể có bão tuyết thổi bay."
"Sương Nguyệt Lâu này đúng thật là rất lợi hại, một đĩa hoa quả không ngờ lại có trình độ như thế." Cô nương họ Ngư cũng không chịu đựng được lại lấy một miếng quả, đáng tiếc không còn cảm giác như vừa rồi, vì vậy cô cũng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
"Đây nhất định là kiệt tác của đầu bếp nào đó, nếu như là thú cưng hệ băng ăn vào nói không chừng còn có hiệu quả bất ngờ ấy chứ." Người đàn ông nói với vẻ chắc chắn: "Phục vụ, tới đây một chút!"
Cảnh tượng như vậy không chỉ phát sinh ở mỗi căn phòng này.
Các nhân viên phục vụ bưng lên đĩa hoa quả dường như ẩn chứa mị lực thần kỳ nào đó làm cho bên trong quán rượu náo nhiệt lúc này liên tiếp vang lên tiếng hô kinh ngạc.
"Mẹ kiếp, hôm nay món hoa quả này là chuyện gì xảy ra vậy, quá bùng nổ!"
"Ăn một miếng mà làm tôi có cảm giác như mình đang ở giữa mùa đông giá rét, vốn uống chút rượu nên hơi mắc tiểu mà hiện tại bị đông lạnh luôn rồi."
"Phục vụ, còn có ... hoa quả nữa không, lấy thêm một đĩa, không cần tặng không, chúng tôi bỏ tiền mua! !"
Bên trong Sương Nguyệt Lâu lập tức nhao nhao náo loạn cả lên, những vị khách vừa rồi ăn hoa quả đều muốn mua thêm, muốn một lần nữa thể nghiệm cảm giác thần kỳ làm cho tinh thần vui sướng kia.
Còn người chưa ăn nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của những vị khách ở xung quanh cũng thi nhau yêu cầu nhân viên phục vụ mang cho họ một đĩa.
"Ây nha nha." Lúc này, chưởng quầy Thiển từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng ồn ào náo nhiệt này, cô bất ngờ thốt lên: "Chỉ trong thời gian ba ngày mà có thể kéo dài thời gian giữ lại trù ý thêm không ít, quả nhiên rất có thiên phú."
"Tuy nhiên cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị lỗ mất." Lúc trước mất một quãng đường từ phòng bếp đến trên mặt bàn, khách nhân vẻn vẹn chỉ được thưởng thức hoa quả mát lạnh, nhưng hiện tại, vì nhóm Lộ Nhiên đã dung nhập Kiếm Ý Bão Tuyết vào trong thức ăn, có thể làm cho khách nhân thưởng thức được hương vị thơm ngon tuyệt vời, vì vậy chưởng quầy Thiển cảm giác, không thể lại tặng không hoa quả nữa.
Ừ... Là thời điểm thu phí rồi.
"Chưởng quầy, có vị khách trong phòng riêng muốn gặp ngài, nói là... người của phủ thành chủ." Lúc này, một nhân viên vội vã lên lầu, chạy đến bên người chưởng quầy Thiển nói đôi câu. Nghe vậy, chưởng quầy Thiển khẽ gật đầu, nói: "Dẫn đường đi."
Lúc này, Lộ Nhiên vẫn còn đang bận rộn cắt hoa quả, mệt như chó bơi sông.