Lúc này, thấy Sâm Kỳ Thịnh xuất hiện, những người xung quanh vốn còn đang trầm trồ trước thực lực của Lộ Nhiên lập tức khen ngợi trang bị của Sâm Kỳ Thịnh rất đầy đủ, quả đúng là ngự thú sư đời hai hàng đầu ở tỉnh Thương Lan.
"Cậu là đầu bếp, có lẽ cũng biết kỹ thuật dùng đao đúng không? Bản thân không tự chiến đấu sao? !" Sâm Kỳ Thịnh nói: "Nếu là nam nhân chân chính thì hãy đích thân ra trận, tự tay cầm thương thật đao thật đi!"
"Có lý lắm." Lúc này, nhìn thấy đối thủ sử dụng vũ khí và trang bị, Lộ Nhiên trầm ngâm một chút rồi cũng móc ra một thanh... dao phay!
Mọi người: ?
Không phải cậu định nghe theo cậu ta nói thật chứ? Hơn nữa, cho dù là dùng vũ khí, nhưng tại sao lại là dao phay!
"Vậy chúng tôi cũng sử dụng vũ khí đi."
"Tuy nhiên tôi không rành chiến đấu, bỏ qua đi, để nó lên là được."
Nói qua, Lộ Nhiên ném dao phay ra, Hà Tổng thấy thế lập tức bắt được rồi làm ra tư thế sẵn sàng, nhìn Sâm Kỳ Thịnh đang trầm ngâm ngồi trên lưng ngựa.
"Giở trò gì vậy?" Sâm Kỳ Thịnh theo bản năng thốt lên, trán nổi gân xanh.
Không chỉ riêng anh ta, giờ phút này tát cả mọi người ở đây cũng đều nghệt cả ra.
Cho con chó ngậm đao? Chó dao phay?
"Nói đùa gì vậy a!" Sâm Kỳ Thịnh cảm giác đối phương đang trêu đùa mình, vì vậy anh ta nổi giận đùng đùng, hai chân thúc một cái, cả người Thương Viêm Ký bốc lên ngọn lửa mãnh liệt. Ngon jlwar mãnh liệt quấn lên trường thương trong tay Sâm Kỳ Thịnh, một người một ngựa dược bao phủ trong ngọn lửa, nhìn như một chiến thần trong biển lửa.
"Thật có thể được chứ? !" Thấy thế, không chỉ riêng dân bản địa của đại lục Tinh Nguyệt mà ngay cả nhóm Da Rắn biết rõ bản lĩnh xuất chúng của Lộ Nhiên cũng sững sờ. Ơ kìa sử dụng kiếm đi chứ, dao phay là cái quỷ gì vậy! !
Tuy nhiên, Lộ Nhiên và Hà Tổng cũng không phải là kiểu chú trọng hình thức. dùng định hình năng lượng thì cho dù là kiếm gỗ tự gọt hay thậm chí chỉ là nhánh cây cũng đều có thể kích hoạt thiên phú Kiếm Vương, dĩ nhiên dùng con dao phay này cũng có thể. Đao kiếm không khác nhau, trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể là kiếm.
Đối mặt với khí thế dũng mãnh, dường như xem thường địch nhân của mình, cả người Hà Tổng như có gió mạnh quanh quẩn. Nó nhảy lên dựng lên, khí tức trên người liên tiếp kéo lên, lông tơ trên người lay động theo gió. Kiếm Ý Bão Tuyết hoàn toàn truyền vào trong dao phay, ngay lập tức, Hà Tổng như biến thành một loài sinh vật khác!
'Ánh kiếm' chói mắt làm cho trong lòng Sâm Kỳ Thịnh nghẹn một cục khí, cảm thấy như có một luồng khí tức không ổn.
Cùng lúc đó, mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn chằm chằm vào trên người Hà Tổng, đồng thời ai cũng cảm thấy lạnh cả người.
Dường như bị một luồng ý chí mạnh mẽ lôi vào trong bão tuyết.
Loại cảm giác này. . . rất giống cảm giác khi ăn trái cây!
"Uông!" Lúc này, tên đã trên dây không phát không được. Sâm Kỳ Thịnh sử dụng kỹ thuật cưỡi ngựa của gia tộc, cũng chính là kỹ năng ngự thú, kết hợp với lực lượng của Thương Viêm Ký để xông lên chém giết.
Rầm! ! ! !
Những người theo dõi đều ngừng thở, chỉ thấy cuồng phong đan vào với ngọn lửa, trường thương của Sâm Kỳ Thịnh và dao phay àm Hà Tổng ngậm đụng vào nhau. Những con rắn lửa nhảy múa tung hoành đầy trời tàn phá bừa bãi trên không trung, thanh âm nổ vang truyền khắp bốn phía.
Trong chớp mắt khi hai bên so chiêu, mọi người cũng chưa nhận ra được ai mạnh ai yếu. Sâm Kỳ Thịnh và Thương Viêm Ký cũng có cảm giác trong lòng lạnh giá. Sâm Kỳ Thịnh lập tức cảm giác đối thủ ở phía đối diện căn bản không phải con chó, ngược lại như là một con quái thú lực lớn vô cùng. Tay cầm thương của anh ta điên cuồng run rẩy, rõ ràng bao trùm ở trong ngọn lửa nhưng lại có cảm giác đã bị đông cứng.
Năng lượng áp súc gấp mười lần trong dao phay liên tiếp bùng nổ, lực lượng liên tục truyền đến không ngừng. Sâm Kỳ Thịnh không dám tưởng tượng đối phương đến cùng có bao nhiêu lực lượng."Ầm " một tiếng, trong nháy mắt Sâm Kỳ Thịnh lập tức thoát lực, trường thương trong tay lập tức bị đánh bay ra đi, rơi xuống trên mặt đất.
"Gâu!"
Mà Hà Tổng lúc này cũng mượn nhờ phản lực để lui ra phía sau, hạ xuống đất rồi lạnh nhạt nhìn đối phương.
Mọi người đã từng nghe nói đến... chó dùng đao bao giờ chưa!
"Điều đó không có khả năng." Vũ khí bị đánh bay mất, Sâm Kỳ Thịnh không nói nên lời. Anh ta không dám tưởng tượng bản thân đã mượn lực lượng của ngựa nhưng vẫn bị một con chó ngậm dao phay đánh bay vũ khí!
Phải biết rằng, vừa rồi bọn họ tung ra tổ hợp kỹ năng kia có thể đánh bay cả voi khổng lồ! !
"Cảm ơn." Lộ Nhiên mở miệng lần nữa, ý là đối phương đã thua rồi, vừa rồi nếu như Hà Tổng tiếp tục ra tay thì đối phương không hề có chút lực phản kích.
Giờ phút này, toàn trường yên tĩnh.
Mọi người đều đơ ra nhìn con chó dùng đao trước mắt.
Một kỵ binh lại bị một con chó ngậm dao phay đánh bay binh khí. . . Chuyện này... Ngày mai khắp tỉnh Thương Lan sẽ lan truyền tin tức hot nhất này.
"Vừa rồi một đao kia! ! !" Nhưng lúc này, cho dù có thua thì Sâm Kỳ Thịnh cũng muốn thua một cách rõ ràng.
"Là trù ý, thú cưng của tôi cũng nắm giữ trù ý." Lộ Nhiên giải thích: "Kỹ thuật dùng thương của anh tuy rằng có khí thế mạnh mẽ, nhưng ý chí khi dùng thương vẫn chưa đủ kiên định, bị nó đánh bay vũ khí cũng là chuyện đương nhiên."
Lộ Nhiên giải thích xong, mọi người lờ mờ, Sâm Kỳ Thịnh lờ mờ.
Con chó cũng nắm giữ trù ý? Ý là, vừa rồi con chó ngậm dao phay đang coi kẻ địch như nguyên liệu nấu ăn? ? ?
"Con mẹ nó chứ... Nói đùa gì vậy?" Hai mắt Sâm Kỳ Thịnh tối sầm, hiển nhiên không thể tiếp nhận chuyện con chó cũng biết dùng dao phay, cũng nắm giữ trù ý... Quái thai này chui ở đâu ra, đây là lần đầu tiên anh ta thua nghẹn khuất như thế!
"Con chó này nói không chừng thật sự nắm giữ trù ý!" Lúc này, có người mở miệng nói.
"Vừa rồi nhìn nó ra chiêu, tôi cứ có cảm giác như lúc ăn hoa quả trên đĩa kia vậy!"
"Thật sự là không thể tưởng tượng nổi... Khoan đã, đợi chút ã, vừa rồi chúng ta ăn hoa quả không phải là do nó xắt đấy chứ???"