Tiếp đến lại thay đổi một con trâu khác, lại có người lên sân khấu. Lần này, đối phương mang theo thú cưng cùng tiến lên, vả lại cũng không mang theo đồ làm bếp gì.
Thú cưng của anh ta là một con khỉ có lông màu đen đan xen với màu xanh. Sau khi đi lên, người này báo họ tên, ngay sau đó con khỉ của anh ta thông qua năng lượng hệ thực vật, định hình bàn tay của nó thành một con dao, thay ngự thú sư của mình xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Người tham gia khảo hạch này nhanh hơn người tham gia khảo hạch đầu tiên nhiều, thậm chí còn chưa có động tác gì, toàn bộ con trâu đã bị tách rời thành các phần, tuy rằng kết quả nhìn có vẻ không kém người đầu tiên, nhưng nhanh hơn hai phút.
"Tốc độ coi như cũng được, nhưng quá mức truy cầu tốc độ đã phá vỡ xương trâu, xương Trâu Đá cũng rất có giá trị dinh dưỡng, như vậy sẽ dẫn đến dinh dưỡng xói mòn." Ông lão tóc bạc nhướng mày.
"Hơn nữa, năng lượng hệ thực vật có đặc tính hấp thu, trong quá trình cắt xẻ, dinh dưỡng trong thịt trâu ít nhất bị xói mòn một bộ phân rất lớn." Giám khảo béo cũng bình luận. Thú cưng phụ trợ xử lý nguyên liệu nấu ăn loại thịt không nên chọn hệ thực vật thì hơn!
"Chưa đủ ưu nhã, nhưng cân nhắc đến việc bồi dưỡng thú cưng cũng không tệ, miễn cưỡng thông qua đi." Vốn dĩ nghe thấy hai vị giám khảo đánh giá làm cho người tham gia khảo hạch này đã nguội lạnh trong lòng, nhưng khi nghe thấy nữ giám khảo cuối cùng nói, anh ta liên tục cúi đầu:
"Cảm ơn đã chỉ đạo, cảm ơn ba vị giám khảo."
"Ô! Ô!" Anh ta còn ấn đầu thú cưng nhà mình để cùng cúi đầu cảm ơn.
Tiếp đến, lần lượt có người tham gia khảo hạch lên đài, trong đó đại đa số đều là tự cầm lấy đồ làm bếp cao cấp tự mình xẻ thịt trâu. Vòng thi này không giống khảo hạch nhóm bếp, quả thực có rất ít người mượn nhờ lực lượng của thú cưng.
Phần lớn những người lựa chọn kỹ thuật dùng dao đều không ký khế ước với thú cưng hệ lửa, thú cưng đơn thuần chỉ để hỗ trợ săn bắt, thu thập tài nguyên mà thôi.
"Hình như tới phiên tôi rồi?" Liên tiếp mười mấy người đi lên, Lộ Nhiên thấy đến lượt mình rồi, hắn sờ sờ cằm rồi bình tĩnh đi ra khỏi vị trí.
Nhóm Bạch Linh thấy Lộ Nhiên đi ra thì không tỏ thái độ gì.
Cảm giác Lộ Nhiên nhất định có thể thông qua, thay vì lo lắng cho Lộ Nhiên, không bằng lo lắng cho mình trước.
Thấy một người tham gia khảo hạch ở phía trước đi xuống, Lộ Nhiên chậm rãi bước đi lên. Cùng lúc đó, hai người đàn ông lực lưỡng cũng nhanh chóng di chuyển và dọn dẹp hiện trường rồi thay đổi một con trâu khác.
"Họ tên, Vua Đột Tử."
Lộ Nhiên đi lên, sau đó tự giới thiệu.
Lập tức có không ít người khe khẽ thảo luận.
"Cậu ta chính là Vua Đột Tử à? Chính là người ở Sương Nguyệt Lâu kia sao?"
"Hẳn là vậy rồi. Theo tin đồn thì cậu ta còn rất trẻ!"
"Tôi vốn cho rằng cậu ta đã là đầu bếp đặc biệt rồi cơ, không ngờ vân chưa khảo hạch!"
"Ai cơ? Đầu bếp đã xắt hoa quả ở đại tiệc trong phủ thành chủ Ninh Xuyên đó hả, hí... iiiiii. . . Cậu ấy cũng tới á?"
Có chuyện gì vậy. . . Lúc này, ba vị giám khảo cũng đã nhận ra phía dưới đang bàn tán xôn xao, vì vậy bọn họ nhìn Lộ Nhiên với ánh mắt khá hứng thú.
Xem ra là một đầu bếp thiên tài có chút danh tiếng ở tỉnh Thương Lan đây.
Nhàm chán cả buổi rốt cuộc cũng xuất hiện một người thú vị rồi sao.
"Lấy đồ làm bếp của cậu ra rồi bắt đầu đi." Nữ giám khảo thầm tính toán thời gian, dự định nhìn xem Vua Đột Tử này được mấy cân mấy lạng, nhưng sau một giây. . .
Bà thấy trong tay Lộ Nhiên lóe lên, xuất hiện đồ làm bếp của mình.
Ông...
Lộ Nhiên vung lên, kiếm Trảm Phong tiếp xúc với không khí hơi rung động, mũi kiếm hướng xuống đất.
3 giám khảo: ?
Bạch Linh và các thí sinh khác: . . .
"A?" Đầu bếp béo sững sờ, người này... đây là thanh kiếm phải không? Chắc chắn là kiếm rồi!
Lộ Nhiên không triệu hoán thú cưng ra hỗ trợ, không lấy dao nấu ăn ra, ngược lại lấy ra một thanh kiếm, làm cho ba vị giám khảo hơi nhốn nháo
Bọn họ đã từng nhìn thấy dao nấu ăn với đủ các loại kiểu dáng rồi, nhưng mà rút kiếm thì... đây là lần đầu tiên. . .
"Kiếm ư? ? ?" Lần đầu tiên cảm xúc của nữ giám khảo lại chấn động như vậy.
"Không được sao? Chỉ cần có thể cắt xẻ thì dùng dụng cụ nấu nướng gì cũng được chứ nhỉ ?" Lộ Nhiên hỏi.
Nói thực ra, tuy rằng dao nấu ăn cũng có thể phối hợp với kiếm ý, nhưng mà Lộ Nhiên cảm giác dùng kiếm vẫn thuận tay hơn. Trong lúc luyện tập đao pháp Đúng Mực, Lộ Nhiên đều dùng kiếm Trảm Phong.
"Tùy cậu!" Nữ giám khảo cũng không để ý. Trong nháy mắt tiếp theo, Lộ Nhiên nhìn về phía con trâu đang nằm sấp trên mặt đất.
Hắn hơi nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở to mắt ra. Trong một cái chớp mắt, ba vị giám khảo đột nhiên đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Ầm!
Bọn họ cảm giác hơi thở của Lộ Nhiên đột nhiên từ một thiếu niên lột xác thành một con mãnh thú, ngay sau đó, có khí lạnh tột cùng như băng giá từ trong thanh kiếm trên tay hắn lan tràn ra ngoài.
Cũng không phải khí lạnh bình thường. Bọn họ có thể nhìn ra, thanh kiếm này là một thanh Kiếm Gió, nhưng mà khí tức lạnh như băng của nó lại có thể trực tiếp tấn công vào tinh thần, đây chẳng lẽ là. . .
Lộ Nhiên dựa theo ký ức chém về phía Trâu Đá, một nhát, hai nhát, ba nhát. . . Tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí nhanh đến mức không nhìn rõ động tác xuất kiếm của hắn.
Chỉ có thể nhìn đến mấy vệt tàn ảnh.
"Thân pháp thật là lợi hại, thể chất thật mạnh mữ!" Giám khảo béo thấy thế không khỏi giật mình thốt lên. Lộ Nhiên là người có thể chất cường đại nhất trong số những người vừa mới tham gia khảo hạch. Được rồi, cho dù là lực lượng của thân thể, hay là tốc độ xuất thủ đã hoàn toàn không thuộc về nhân loại nữa rồi.