"Trong khoảng thời gian này, thành tựu của nó đối với định hình năng lượng đã gia tăng nhanh chóng, áo giáp sấm sét bình thường nếu như bị các thuộc tính khác nhau nhiều lần tấn công va chạm thì chắc chắn sẽ trở nên không ổn định, sinh ra phản ứng năng lượng không thể khống chế. Nhưng áo giáp sấm sét của nó trải qua quá trình không ngừng hoàn thiện đã không phải là củng cố bình thường nữa. Tấn công bình thường căn bản không cách nào làm cho áo giáp sinh ra rung động, tàn nhẫn nhất cậu có biết là cái gì không?"
"Bởi vì sức tấn công của người khiêu chiến quá yếu, cho nên nó còn nhàm chán đến mức ngủ gật trong lúc chiến đấu, nhưng chỗ cường đại chính là trong lúc nó ngủ, áo giáp năng lượng cũng không tiêu tán, dường như khoác một chiếc áo giáp phòng ngự cũng đã trở thành một loại bản năng của nó, căn bản không cần phân tâm đi điều khiển năng lượng. . ."
"Cậu có thể hiểu được không? Một đống người tấn công một con thú cưng đang ngủ, kết quả lại không đánh nổi nó..."
"Ách..." Lộ Nhiên xạm mặt lại, Vua Đột Tử chẳng lẽ đã thức tỉnh thiên phú kỳ kỳ quái quái gì đó, kiểu khống chế năng lượng trong vô ý thức ấy à? Hình như đến cả Hà Tổng cũng không làm được.
Nhưng mà trước đó, Lộ Nhiên không phải đang trầm trồ Vua Đột Tử khó tin nhường nào mà đang than thở tại sao ngự thú sư đời thứ 4 ở thành phố Lục Hải lại yếu như vậy!"
Vua Đột Tử cùng lắm chỉ có thiên phú tốt một chút, đẳng cấp cao một chút, cộng thêm được liên tục cung cấp thức ăn rồng chất lượng hiếm thôi mà, mặc dù phát triển không tệ, nhưng còn chưa dung hợp Tính Chất Đặc Biệt, tại sao lại biến thành như một con boss lớn vô địch rồi?
Nếu cho Vua Đột Tử dung hợp cả Tính Chất Đặc Biệt Tia Chớp Đỏ và Tính Chất Đặc Biệt Bá Thể, những người kia chẳng phải càng không thể làm gì được nó sao.
Những thiên tài của thành phố Lục Hải có khi còn không có thực lực bằng nhóm Da Rắn, Nhà Thám Hiểm, Chỉ Hươu Gọi Ngựa đi. Bọn họ thật sự có thể đại biểu cho Lục Hải đạt được thành tích tốt ở cuộc thi đấu ngự thú sao?
Mặt khác, phòng ngự của Vua Đột Tử thật sự mạnh như vậy rồi hả? Lộ Nhiên tò mò, dự định mấy nữa sẽ để cho Hà Tổng kiểm tra thử xem...
Hà Tổng chém Long Uy cả buổi, kiếm ý đã mạnh thêm không ít.
Chờ Vua Đột Tử dung hợp Tính Chất Đặc Biệt, có lẽ có thể thử xem kiếm sắc bén hơn hay thuẫn dày hơn. a
"Hiện tại nó đang ở đâu?" Lộ Nhiên hỏi.
"Hiện tại có lẽ vẫn còn đang ở sân vận động Lục Hải." Triệu Sâm nói.
"Tôi đi tìm nó bây giờ, cũng đã đến lúc ký khế ước với nó rồi." Rất nhanh, Lộ Nhiên cúp điện thoại rồi lập tức đi ra ngoài.
Sân vận động Lục Hải.
1 tháng không gặp, nhóm ngự thú sư được hiệp hội ngự thú của thành phố Lục Hải bồi dưỡng đã sớm chết lặng.
Hiệp hội tìm được đối tác luyện tập hiếm có khó tìm này ở đâu ra vậy?
Nếu như bình chọn ra con thú cưng bồi luyện không được chào đón nhất ở thành phố Lục Hải thì Vua Đột Tử và Quạ Bóng Tối tuyệt đối nằm trong 2 vị trí đầu.
Một tên là dù làm thế nào cũng không cách nào phá vỡ, đánh nó rất khó chịu. Một tên khác thì ỉ vào thực lực của bản thân không tầm thường lúc nào cũng nói mấy câu làm người ta sôi máu.
Còn ưa thích phối âm cho Vua Đột Tử!
So sánh với hai đứa này, năm con thú khác tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng bọn họ lại thấy thân mật hơn nhiều.
Lúc này, sân vận động Lục Hải.
Còn lại 6 tướng thú đều đang không có mặt ở đây, dẫu sao chúng nó còn phải duy trì an ninh vùng biên giới.
Chỉ có Vua Đột Tử nhàm chán ngủ gà ngủ vịt ở một góc sân vận động.
Vốn nó rất miễn cưỡng với công việc bồi luyện này, tuy nhiên về sau Vua Đột Tử phát hiện ra đối thủ quá yếu, cho dù nó ngủ thì đối với phương cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của nó, vì vậy an tâm dưỡng lão ở sân vận động, thậm chí còn thuận tay luyện ra một chiếc áo giáp ngủ, để cho năng lực phòng ngự của mình trở nên không chê vào đâu được.
Dần dà, các ngự thú sư của thành phố Lục Hải cũng không đi rước lấy nhục nữa mà thay vào đó lại biến Vua Đột Tử thành một cái máy kiểm tra lực phá hoại của các kỹ năng chứ không phải là đối thủ nữa.
Giang hồ đồn đại, ai có thể luyện ra được kỹ năng có thể đánh vỡ áo giáp năng lượng của nó thì chắc chắn có thể bộc lộ tài năng ở cuộc thi đấu tân sinh viên, thần cản giết thần, thế không thể đỡ.
"Thụ Nhất Lãng, nó luyện tập áp súc niệm lực thế nào rồi?"
Trên sân vận động Lục Hải cực lớn, không ít ngự thú sư đời thứ 4 đang lập thành nhóm hai người tỷ thí với nhau.
Lữ Đằng ký khế ước với Sư Tử Lửa nhìn sang Thụ Nhất Lãng khế ước với thú cưng hệ tinh thần duy nhất ở Lục Hải và dò hỏi.
Lúc này, ở nơi đây có rất nhiều người đều đã biết, năng lực học tập của Border Collie nhà Thụ Nhất Lãng không tệ, nhờ có tài nguyên bồi dưỡng của hiệp hội Lục Hải, nó đã học được 3 kỹ năng lớn là giải phóng năng lượng ra ngoài, định hình năng lượng và lưu chuyển năng lượng.
Thậm chí nó còn đang tập trung vào kỹ năng thứ 4, áp súc năng lượng.
Mọi người đoán rằng có lẽ cũng chỉ có nắm giữ áp súc năng lượng mới có thể phá vỡ được phòng ngự của con thằn lằn đó.
"Không được." Thụ Nhất Lãng lắc đầu nói: "Áp súc hai lần niệm lực đến cùng nhau quá khó khăn, mỗi lần bộc phát niệm lực cũng không ổn định, lúc luyện tập cũng phải cực kỳ cẩn thận chứ không cần nói đến vận dụng trong thực chiến."
"Nếu không phải hội trưởng Triệu nhân có thú cưng chữa trị thì hiện tại nó vẫn còn đang nằm kìa."
"Ô!" Border Collie mất hứng liếc nhìn ngự thú sư của mình. Con chó cũng không muốn luyện áp súc năng lượng, quá nguy hiểm!
"Phiền thật." Lữ Đằng đau đầu nói: "Đến cùng phải làm thế nào mới có thể phá vỡ tên kia? Nếu có thể dung hợp Tính Chất Đặc Biệt thì tốt rồi, thật muốn kiếm lấy một cái Tính Chất Đặc Biệt quá."
"Rống! ! !" Sư Tử Lửa tán thành, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ cùng nhìn về một hướng.