Lộ Nhiên nhìn TV một lát thì Phương Lan đã đi ra khỏi phòng. Cô cũng nhìn vào TV rồi nói: "À đúng rồi, cuộc thi đấu tân sinh viên sẽ diễn ra vào hai ngày sau à?"
"Ừ, tuy nhiên chỉ là vòng đấu loại." Lộ Nhiên gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta còn phải đến Kim Lăng trình diện cho có lệ."
Nhân viên nhà trường đã dự tính được số người tham gia cuộc thi đấu này sẽ rất nhiều, cho nên dự định ở vòng đấu loại đào thải bớt kha khá người dự thi có thực lực bình thường.
Đến lúc đó, nhân viên nhà trường sẽ thiết lập trường thi ở các tỉnh, lấy phương thức phỏng vấn khảo hạch để loại bỏ những thí sinh không đủ tư cách tiến vào vòng so đấu.
Lộ Nhiên nghe nói, quy trình đại khái hình như là mỗi trường thi sẽ mời một ngự thú sư đời thứ 3 sắp tới đại học Ngự Thú đảm nhiệm chức giảng viên làm giám khảo, để cho thú cưng của bọn họ kiểm tra thực lực thú cưng của các thí sinh.
Thú cưng của ngự thú sư đời thứ ba cũng phải hơn cấp 30, hơn nữa không chỉ một con thú cưng, vì vậy không có áp lực gì khi kiểm tra thực lực của thú cưng của ngự thú sư đời thứ tư. Ước tính sẽ không mất quá nhiều thời gian để kiểm tra thực lực của hàng chục hoặc hàng trăm người.
Cho nên, tốc độ của vòng sơ loại sẽ vô cùng nhanh.
Đến lúc đó, giám khảo sẽ sẽ cho điểm toàn diện các thí sinh, căn cứ vào số điểm ước tính để sàng lọc ra một nhóm thí sinh có thể trực tiếp vào vòng thi chính.
Đến vòng thi chính thì số thí sinh đã ít hơn nhiều rồi. Nhóm người này cũng đã có tư cách để chia chác số tài nguyên mà nhà trường đã chuẩn bị để làm phần thưởng.
Bọn họ cũng chính là những 'người mới ưu tú' mà nhà trường muốn sàng lọc ra và họ được định sẵn sẽ được đào tạo đặc biệt dựa trên thứ hạng cuối cùng của họ trong cuộc thi chính.
Về việc này, Lộ Nhiên chỉ cảm thấy thật là phiền phức. Không thể lập tức đặc cách cho những người trên bảng Thần Sủng được vào thẳng vòng thi chính thức luôn sao? Còn cần phải đi Kim Lăng trình diện, tham gia vòng đấu loại nữa... Ài...
Cũng không lâu lắm.
Cha Phương mẹ Phương đã bỏ công việc lại rồi vội vã chạy đến chỗ Phương Lan.
Sau khi tới đây, bọn họ hận không thể lột sạch Phương Lan ra để nhìn xem cô có bị thương ở đâu hay không.
Lúc đầu, bọn họ đồng ý với đề nghị của tiến sĩ Cố, dự định để cho Phương Lan đi học ở đại học Ngự Thú, tích lũy nền tảng phong phú rồi mới tiếp xúc với bí cảnh.
Tuy nhiên về sau bởi vì Phương Lan ở đấu trường biểu hiện quá nổi bật, cộng thêm Lộ Nhiên mà bọn họ không quản được càng xuất sắc, tiến vào bí cảnh cấp địa ngục như cơm bữa, thế là hai người lúc này mới yên tâm cho Lộ Nhiên dẫn theo Phương Lan đi bí cảnh khiêu chiến.
"Hai con bình an là tốt rồi." Cha Phương mẹ Phương thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cũng biết Lộ Nhiên và Phương Lan hôm nay đã là nhân vật nổi tiếng trong số các ngự thú sư đời thứ tư, nhưng có người làm cha mẹ nào không lo lắng cho con cái của mình đâu. Giúp thì vẫn giúp mà lo lại càng lo.
Dẫu sao, có rất nhiều tin tức nói đến trường hợp thiên tài gặp chuyện không may, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở những người mới không nên chủ quan.
"Được rồi mà! Con đã nói là không có chuyện gì đâu mà!" Phương Lan vừa chỉnh lại tóc và vuốt lại quần áo, vừa nói với giọng bất đắc dĩ.
"Nếu không có Tiểu Nhiên giúp con gia tăng thực lực thì con đã sớm đã xảy ra chuyện rồi!"
Sau khi nghe chuyện đã xảy ra của Lộ Nhiên và Phương Lan trong bí cảnh đột phá, mẹ Phương Tô Nhã thấy rất khó hiểu. Bà nói: "Bình thường cha xem trên phim đều là nhân vật nữ chính nấu nướng, cắm hoa, thêu thuề, làm vật trang sức xinh đẹp, còn nhân vật nam chính thì đi đánh đánh giết giết, chịu trách nhiệm gia tăng chiến lực. . . Tại sao đến nhà chúng ta lại thành Tiểu Nhiên chạy tới bí cảnh nấu cơm, Lan Lan lại tiến vào bí cảnh tàn khốc như vậy?"
"Hình như có chỗ nào đó sai sai..."
"Thiệt tình..." Cha Phương, Phương Vũ Hàng, cảm thấy thật khó hiểu. ông hơi trầm ngâm rồi nói: "Có lẽ hiện tại lại ưa chuộng tình tiết ngược đời thì sao? Nhưng mà nếu như kỹ năng nấu nướng của Tiểu Nhiên đã được gia tăng trong bí cảnh đột phá thì chúng ta phải nếm thử tay nghề nấu nướng của con mới được."
"Nói đi cũng phải nói lại, trở thành ngự thú sư thật khó quá đi mất. Các con đều đã lên cấp 1 rồi mà cha vẫn chưa nhận được chiếc thẻ màu đen nào." Cha Phương đến bây giờ vẫn còn ưu sầu, bởi vì cho đến hiện tại, ông vẫn chưa thể trở thành ngự thú sư. Chuyện này thậm chí còn làm ông hoài nghi liệu mình có phải một bác sĩ thú y rởm không.
"Cha cứ yên tâm, hiện tại không phải khoa Nghiên cứu của đại học Ngự Thú đang dạy cách tu luyện sao?"
"Hiện tại có nhiều thiên tài gia nhập như vậy, rất có thể đến lúc nào đó sẽ có người nghiên cứu ra phương pháp mở ra không gian ngự thú mà không cần đến chiếc thẻ màu đen nữa!" Phương Lan an ủi.
Ngự thú sư ở đại lục Tinh Nguyệt đâu cần chiếc thẻ màu đen đâu, bọn họ đều dựa vào chính mình để tạo ra không gian ngự thú và hệ thống tu luyện ngự thú đấy chứ.
Có người tham gia thử thách đã từng tiếp xúc với phương pháp tu luyện khi tiến vào đại lục Tinh Nguyệt, nhưng mà, người ở Lam Tinh và người ở đại lục Tinh Nguyệt dường như có sự khác biệt nào đó về cấu tạo cơ thể, vì vậy người Lam Tinh vẫn không có cách nào tu luyện theo phương pháo đó được.
Tuy nhiên, trong mắt quan chức các nước, dù thế nào đi nữa vẫn phải tiếp tục nghiên cứu hệ thống tu luyện của đại lục Tinh Nguyệt.
Nếu hoàn toàn dựa dẫm vào chiếc thẻ màu đen thì có nhiều người cảm thấy không an toàn. Cho dù ngay từ đầu sức mạnh siêu phàm được thành phố Vô Hạn ban cho, nhưng vẫn có người hi vọng thoát khỏi trói buộc này, bất chấp hậu quả có thể xảy ra là bị giảm tốc độ thăng cấp.
Trước đây đã sớm có một nhóm các nhà nghiên cứu ưu tú đã phụ trách nghiên cứu vấn đề này, nhưng hiện tại, càng ngày càng có nhiều ngự thú sư, vì vậy trường đại học Ngự Thú đã mở ra các chuyên ngành liên quan, dự định triệu tập thêm nhiều nhân tài để tập trung nghiên cứu các kỹ năng ngự thú và phương pháp tạo ra không gian ngự thú.
"Hi vọng như thế đi!" Cha Phương lắc đầu, trong lòng không ôm hi vọng gì nhiều.