"Cho nên rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Không phải cậu muốn tìm khoáng thạch hình kiếm hay thực vật hình kiếm để làm vũ khí cho Husky nhà cậu đấy chứ?"
"Đúng vậy á." Lộ Nhiên cười: "Không phải là vì tôi đang nghĩ cách để tiến công bí cảnh truyền kỳ sao? Nếu rèn đúc thì tôi sợ lãng phí vật liệu, không bằng thử phôi gốc trước, nếu như không được thì lại tìm người rèn đúc sau."
"Ai ngờ, không có khoáng vật phôi gốc, ngược lại có Cỏ Trường Diệp Kiếm."
"Đệt!" Cao thủ Lâm chửi thề: "Cậu dám nghĩ thật đấy. . ."
"Không nói những thứ khác, cao thủ Lâm, xin hỏi ngực thú sư trồng Cỏ Trường Diệp Kiếm là ai vậy?"
Lộ Nhiên mặc dù không biết cái đồ chơi này có thể làm vũ khí hay không, cũng không biết đối phương có chịu cho mượn hay không, nhưng xuất phát từ sự tò mò về thực vật có sinh mệnh, hắn vẫn muốn đến tham quan xem sao.
Husky ngậm Cỏ Trường Diệp Kiếm. . . cảm giác cũng vẫn được. Mặc dù có khả năng làm mình bị thương, nhưng cũng không có gì phải sợ, bọn họ có mặt dây chuyền Hươu Thần, chi phí thử nghiệm rất thấp.
Lộ Nhiên trầm tư, nhớ lại tiếc nuối ngày xưa vì đã không cho Chó Rau Hà Tổng thức tỉnh hệ thực vật. . . hắn cứ cảm thấy khuyết thiếu một chút niềm vui thú.
"Là một vị ngự thú sư đời thứ 2, đối phương cũng ở thành phố Thiên Không, là giáo sư khoa Trồng trọt, nhà thực vật học. . . chút đã tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của đối phương cho cậu." Cao thủ Lâm không muốn đoán xem Lộ Nhiên nghĩ gì nữa rồi.
"Vâng. Mà cao thủ Lâm, nãy ông nói rằng có việc muốn tìm tôi là có chuyện gì vậy?"
"À đúng." Cao thủ Lâm nói: "Tôi đã nghĩ rồi. Cậu có kỹ năng ngự thú như Viêm Linh, điểm bắt đầu kỹ thuật rèn đúc của cậu cao hơn sinh viên khoa Rèn đúc khác nhiều lắm, nếu để cậu lên lớp học với bọn họ thì sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ của cậu."
"Cho nên tôi nghĩ rằng tốt nhất là cậu đừng đi học nữa, tôi sẽ đích thân dạy riêng cậu kỹ thuật rèn đúc, cậu cảm thấy thế nào?"
"Hoàn toàn có thể." Lộ Nhiên nghe xong lập tức trả lời.
"Tốt lắm! Vậy thì cứ quyết định như thế đi." Cao thủ Lâm cười ha ha một tiếng, nói: "Đúng rồi, chỗ tôi có một bộ sưu tập về sự sắp xếp và kết hợp chữ khắc. Đó là bộ sưu tập riêng, cậu có thể lấy nó đọc trước."
"Ba trình tự lớn của quá trình rèn đúc. . . ."
"Một bước cuối cùng chính là dùng 'Đá Khắc Chữ' khắc chữ lên trên đồ vật đã được rèn xong, để dẫn dắt các vật liệu dung hợp hoàn mỹ, sinh ra liên kết và thích ứng với vật được rèn ra."
"Hai bước đầu không ảnh hưởng gì nhiều với người có thực lực không tầm thường và có được Viêm Linh như cậu, cho nên cậu chỉ cần tập trung vào bước khắc chữ là được rồi."
Lộ Nhiên rời khỏi biệt thự của cao thủ Lâm, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm gọi theo số mà cao thủ Lâm vừa cho.
Một lát sau, bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn.
"Ai vậy?"
"Giáo sư Diệp, tôi là Lộ Nhiên."
"Lộ Nhiên là ai. . . Hả? Lộ Nhiên là người đứng đầu trong cuộc thi đấu tân sinh viên kia ấy à ?" Đối diện rõ ràng khá kinh ngạc, cô nói tiếp: "Là giáo sư Lộ, đầu bếp Rồng á hả?"
"Không sai. . . Là tôi."
"Giáo sư Diệp, cô có rảnh không ? Tôi có một việc muốn nhờ cô."
"Ồ? Chuyện gì vậy ?" Đối phương không hiểu tại sao Lộ Nhiên lại tìm mình làm gì.
Cùng lúc đó, Lộ Nhiên đang cầm điện thoại di động với vẻ mặt nghiêm túc.
Cũng không có gì, chỉ là muốn thử xem bảo vật thí nghiệm của ngài có thể trở thành kiếm cho Husky nhà tôi ngậm dùng như kiếm thật được không ấy mà.
"Tôi nghe nói giáo sư Diệp đã mang về một cây Cỏ Trường Diệp Kiếm từ bí cảnh đột phá. . ."
"Ta cảm thấy rất hứng thú với loại thực vật như Cỏ Trường Diệp Kiếm này, cho nên hi vọng có thể đến chiêm ngưỡng một chút."
"Ồ." Trong một viện nghiên cứu nào đó, giáo sư Diệp vừa tưới hoa, một bên vừa nghe điện thoại, đồng thời gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy."
Cô đã hiểu đại khái rồi.
Con chó kia của Lộ Nhiên am hiểu sử dụng vũ khí loại kiếm.
Hiện tại khẳng định Lộ Nhiên đột nhiên nghĩ ra gì đó, muốn thử xem Cỏ Trường Diệp Kiếm có thể dùng như kiếm không đây mà.
"Vốn là không có vấn đề." Nhưng mà, giáo sư Diệp lại tỏ ra tiếc nuối khi đối mặt với yêu cầu của Lộ Nhiên:
"Nếu như giáo sư Lộ tìm đến sớm một chút thì có lẽ còn có cơ hội."
"Sao vậy?" Lộ Nhiên kinh ngạc.
"Cỏ Trường Diệp Kiếm suýt bị tôi làm chết queo rồi. Hiện tại nó đã khô héo, tính bền dẻo và sắc bén độ đã không có, trở nên mềm nhũn."
"Nếu như muốn tham quan Cỏ Trường Diệp Kiếm thì thật là không đúng lúc."
Lộ Nhiên: ? ? ?
Đệt!
Cô không phải nhà thực vật học sao, sao có thể nuôi chết được!
"Không sao, giáo sư Diệp bây giờ có rảnh không?"Lộ Nhiên vẫn muốn nhìn một cái.
"Được, vậy cậu đến chỗ tôi đi, chúng ta cách nhau cũng không xa lắm."
Giáo sư Diệp và Lộ Nhiên đều là giáo sư khoa Đào tạo, chẳng qua một người là chuyên ngành Trồng trọt, một người theo chuyên ngành Nấu nướng thôi.
Viện nghiên cứu của hai bên cách nhau không xa.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Nhiên tìm tới nơi.
Giáo sư Diệp khoảng 27,28 tuổi, mặc áo khoác trắng, mặt tròn, thấp thoáng có mấy vết tàn nhang, đeo kính dưới mái tóc ngắn màu nâu.
Khi đối phương nhìn thấy Lộ Nhiên, cô lập tức chào hỏi em trai đầy triển vọng trẻ hơn mình 10 tuổi này: "Xin chào, rất vui được gặp cậu."
"Xin chào."
Hai người bắt tay thân thiện, sau đó giáo sư Diệp quay người dẫn đường: "Theo tôi đến xem Cỏ Trường Diệp Kiếm đi."
Nói rồi, cô dẫn Lộ Nhiên đi về phía viện nghiên cứu như một vườn cây ngoài trời rộng lớn.
Trên đường đi, Lộ Nhiên thấy được rất nhiều thực vật đặc biệt được trông trong chậu. Về phần tại sao không trồng trên mặt đất, Lộ Nhiên có được câu trả lời khi nhìn vào tin tức của những loại đất trong chậu.
[Đất nung]: Thích hợp thảm thực vật hệ lửa sinh trưởng.
[Đất đen]: Thích hợp thảm thực vật hệ bóng tối sinh trưởng.