Lúc này, vì Lộ Nhiên triệu hoán Hà Tổng nên bên cạnh hắn xuất hiện một con Husky, có mấy đứa trẻ của thôn Lộ Gia đã phát hiện ra nhóm Lộ Nhiên.
"Oa, con chó to quá! ! !"
Mấy đứa trẻ ở thôn Lộ Gia đó hình như không hề sợ chó cỡ lớn mà khi nhìn thấy Husky dũng mãnh như vậy không để ý người nhà ngăn cản đã chạy tới làm quen.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy về phía mình, Lộ Nhiên ôm tâm lý thử nghiệm trong lúc đang tuyệt vọng. Hắn hỏi hai bạn nhỏ đang chạy tới: "Các bạn nhỏ, các em nhìn sang bên kia xem có thấy một đám hươu sao không?"
"A?" Hai bạn nhỏ vừa lại gần đã bị Lộ Nhiên làm cho bối rối. Hai đứa ngơ ngác nhìn sang hướng Lộ Nhiên chỉ nhưng lại chẳng thấy con hươu sao nào cả.
"..." Thấy hai nhóc đó cũng không nhìn thấy, trong lòng Lộ Nhiên triệt để trầm xuống. Hắn chỉ cảm thấy thực sự quá quỷ dị, nhưng vẫn nói với hai nhóc: "Yên tâm đi, nó rất dịu dàng ngoan ngoãn, các em có thể sờ thử."
Nói rồi hắn không thèm để ý đến Hà Tổng đang trưng ra khuôn mặt tuyệt vọng mà nhìn về phía người nhà của hai đứa trẻ đang chạy tới đây. Đó là hai bà bác tầm 60,70 tuổi.
"Ai u, ranh con, mấy đứa chậm một chút." Các bà thấy cháu nhà mình chạy tới chơi với một con chó to như vậy cũng rất sốt ruột, nhưng bọn họ không nhanh nhẹn bằng mấy đứa trẻ nên vẫn chậm một bước.
Mặc dù người người ở thôn Lộ Gia đều có thói quen nuôi chó trong nhà nên bọn trẻ con không sợ chó, nhưng đó là bởi vì chó nhà hiền lành ngoan ngoãn, nhưng không có gì bảo đảm khi chúng gặp chó lạ.
Cũng may, bọn họ chạy đến nơi lại nhìn thấy Hà Tổng vẫn đang rất thân thiện.
"Bà ơi, trong thôn của chúng ta có hươu sao không?" Lúc này Lộ Nhiên cũng hỏi tới tới hai bà bác.
"Hươu sao á?" Hai bà bác nhìn Lộ Nhiên, chỉ cảm thấy khá quen mắt, nhìn sang Hà Tổng khổng lồ lại càng cảm giác bất phàm, tuy nhiên có thể là bởi vì tuổi tác, bọn họ không tiếp xúc nhiều với tin tức trong thời đại ngự thú nên chỉ từng nhìn thấy Lộ Nhiên trên TV thôi, vì vậy chưa thể nhận ra ngay Lộ Nhiên là ai.
"Hươu sao à? Trong làng làm sao có thể có hươu sao được."
"Cậu không phải là người trong thôn à? ?" Hai bà bác cảm giác Lộ Nhiên không giống người trẻ tuổi trong làng.
"Ừm." Giờ phút này, Lộ Nhiên hoàn toàn không chú ý tới hai bà bác này, bởi vì hắn nhìn thấy ở gần xích đu có hai con hươu đang đứng cùng nhau và cúi đầu ăn cỏ.
Bọn chúng xuất hiện rất đột ngột, cũng rất quỷ dị, đồng thời, giống như cũng hoàn toàn không để ý đến mấy người Lộ Nhiên ở bên cạnh. Mà ngoại trừ Lộ Nhiên, mấy người ở thôn Lộ Gia dường như không nhìn thấy bọn họ...
Giờ phút này, trái tim Lộ Nhiên đập rộn lên. Mẹ nó, thôn Lộ Gia này đến cùng xảy ra chuyện gì, sao lại như cái tôn có quỷ thế? Mặc dù hắn đến thôn Lộ Gia chỉ để theo đuổi truyền thuyết trước kia, trở về thăm quê hương, nhưng sao vừa về đã như đi lạc vào âm phủ vậy?
"Hà Tổng."
Đối mặt với hiện tượng quỷ dị như vậy, Lộ Nhiên trầm mặc, sau đó lập tức đưa ra mệnh lệnh 'Người giả bị đụng'.
Chỉ thấy, Hà Tổng lập tức tránh thoát hai bạn nhỏ, theo hướng mà Lộ Nhiên chỉ, đối mặt với hai con hươu và thổi mạnh một hơi.
Hô hô hô
Gió không lớn nhưng đủ để thổi tốc váy lên, vì vậy dĩ nhiên cũng có thể gây nên sự chú ý của sinh vật.
Nhưng mà, cho dù Hà Tổng thổi gió qua đó cũng vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào!
Thậm chí luồng gió tiếp xúc với hươu sao còn không bị ngăn cản.
Trực tiếp thổi qua.
Hai con hươu sao vẫn chẳng có cảm giác gì cả, vẫn nhởn nhơ gặm cỏ.
Mặc dù Lộ Nhiên có thể trông thấy hươu sao, nhưng mà 'bọn chúng' tựa như không tồn tại, căn bản không bị bên ngoài ảnh hưởng, cũng không ảnh hưởng được đến bên ngoài.
Lộ Nhiên nhìn xuống đám cỏ mà bọn chúng vừa ăn, cúi đầu ăn nửa ngày, cuối cùng vẫn hoàn hảo không có gì thay đổi. )
[Linh hồn à? ]
Đầu tiên có thể bài trừ linh thể, Lộ Nhiên đã từng gặp thú cưng linh hồn rồi, hoàn toàn không phải như vậy.
[Hay là ảo giác? ]
Lộ Nhiên cau mày, có thể là người nào đó thi triển ảo giác nhắm vào mình!
Hơn nữa thực lực rất mạnh.
Hoàn toàn để mấy nhóc Hà Tổng không chú ý đến.
"Chúng ta đi thôi." Lộ Nhiên không ở lại công viên kỳ quái này lâu mà trực tiếp mang theo mấy đứa Hà Tổng rời đi, trước tiên tránh xa hai đứa trẻ và bà bác.
"Chó, chó..." Hai đứa trẻ có vẻ không nỡ rời khỏi Hà Tổng.
"Gâu!"
Mà Hà Tổng thì rất khó chịu. Mấy đứa nhóc thui này dám làm loạn lông của nó.
Nếu không phải thấy đối phương còn nhỏ tuổi thì nó đã ghi lại mối thù này rồi.
Trên đường chính.
Lộ Nhiên cùng Hà Tổng đi đến dưới một tán cây xanh.
Lộ Nhiên hít thở sâu một hơi rồi gọi: "Quản lý Huỳnh, ê ê ê, ở đây sao?"
"Nói đi!"
Xuất hiện gợn sóng không gian, một con mèo đen đi ra.
Không ai biết quản lý Huỳnh có bao nhiêu cái phân thân, Lộ Nhiên chỉ biết là ở thành phố Thiên Không có thể tìm được nó, thành phố Lục Hải cũng có thể tìm tới nó, hiện tại đi du lịch, quả nhiên vẫn có thể ới nó.
Trong lòng mình có nó sao!
[Chủng tộc ]: ? ? ?
[Thuộc tính ]: ? ? ?
[Đẳng cấp chủng tộc ]: ? ? ?
[Đẳng cấp trưởng thành ]: ? ? ?
Nhưng mà, khả năng bởi vì không phải bản thể nên Lộ Nhiên một mực không nhìn thấy tin tức thật của quản lý Huỳnh.
Tuy nhiên có lẽ với thực lực của nó thì chưa chắc đã chỉ có một phân thân duy nhất, nhưng toàn bộ phân thân cộng lại hẳn là sẽ không yếu hơn đời đầu.
Dù sao cũng là sinh vật sống sót từ thời viễn cổ, mặc dù quản lý Huỳnh tự nhận mình rất yếu, nhưng Lộ Nhiên hiển nhiên không tin.
Hơn phân nửa là vì quá lười nên kiếm cớ lừa người thôi.
"Quản lý Huỳnh, hình như tôi gặp một hiện tượng linh dị."
Thấy quản lý Huỳnh không kiên nhẫn đi ra, Lộ Nhiên lập tức kể lại chuyện ly kỳ cổ quái mà bản thân vừa gặp phải ở công viên thôn Lộ Gia cho quản lý Huỳnh nghe.
"Cậu có thể cảm nhận được không?"
"Cậu nói xem có phải là do lực lượng thôn Lộ Gia thờ phụng Hươu Thần đã làm ảnh hưởng đến thôn này không?"
"Hươu á?"
Lộ Nhiên nói xong, quản lý Huỳnh nhanh chóng nhìn về phía công viên, đồng thời nhíu mày.
"Tôi cũng không cảm nhận được."
"Lúc trước, trước khi cậu tiến vào bí cảnh đột phá tân thủ, tôi đã bắt đầu điều tra sinh vật viễn cổ, nơi đầu tiên tôi tới chính là thôn Lộ Gia này."