Sinh vật trên lục địa chỉ thăm dò được một phần rất nhỏ của biển cả.
"Hiện tại vấn đề không phải ở đó, mà là 'đế quốc Ngư Nhân' nghe qua có vẻ như là chủng tộc có năng lực lên đất liền, nếu không, cho dù bọn chúng thành lập đế quốc đáng lẽ phải mở rộng ở trong biển trước."
"Hiện tại đã có tạp binh. . . ừm, có thể bị đại tướng Huyền Quy đánh lui nên tính là tạp binh đi. Đã có tạp binh đến gần lục địa, hiển nhiên, bọn chúng cố ý khuếch trương thế lực đến gần đại lục."
Huyền Quy: ?
". . ." Quản lý Huỳnh hươi trầm ngâm, nói: "Được rồi, bằng vào năng lực của chúng ta, muốn quản cũng không quản được, chuyện này cứ để tôi báo lại cho Cố Thanh Y đi."
"Bình thường đều là cô ấy quản lý vùng biển của nước Hạ, trong số đời thứ nhất cũng chỉ có ngự long giả như cô ấy đặc biệt am hiểu chiến đấu dưới biển."
"Trong số ngự thú sư đời thứ nhất chỉ có một mình cô ấy am hiểu hải chiến sao?" Lộ Nhiên cau mày nói: "Vậy thì quá nguy hiểm, đây chính là thế lực hung thú ở biển sâu, không phải một ngự thú sư đời đầu có thể giải quyết."
"Tôi biết cậu rất vội, nhưng cậu đừng lo." Quản lý Huỳnh chân thành nói: "Hiện tại cũng chỉ là chính chúng ta tự dọa mình thôi, tình hình của đối phương như thế nào còn chưa biết đâu. Tóm lại đừng lo lắng, ở trong hải dương, có lẽ chúng ta không đối phó được bọn chúng, nhưng nếu bọn chúng dám mon men lên đất liền, vậy thì khẳng định là bọn chúng chết trước."
"Tóm lại, cậu làm Vua Lục Hải nên cần tăng cường phòng thủ cho vùng duyên hải, lực lượng phòng thủ ở bên này cũng không so được với Thượng Hải bên kia, tốt nhất hãy mời một vài cao thủ tới tọa trấn, đừng để tên Người Cá chạy mất kia mang theo viện quân giết về đây."
"Tôi biết rồi." Lộ Nhiên gật đầu, đế quốc Ngư Nhân à. . . Thời buổi rối loạn a.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác địa vị Vua Lục Hải của mình bị khiêu chiến.
"Tôi đi thông báo cho Thanh Y luôn đây." Nói rồi, quản lý Huỳnh lấy điện thoại ra và đi sang bên cạnh.
Lúc này, Huyền Quy quay đầu, thở thật dài nói: [ Chuyện này. . . với thực lực nhỏ yếu của tôi hiện tại gặp phải kẻ địch mạnh như thế chỉ sợ không thể gánh vác được trọng trách này. ]
[Không có cách nào, tôi đành phải trở về hồ Thanh Ngô dưỡng lão vậy, khẩn cầu chủ nhân để cho tôi cáo lão về quê. . . ]
Lộ Nhiên còn chưa mở miệng, Quạ Bóng Tối đã đậu xuống trên mai rùa của Huyền Quy, nói: "Bị kẻ khác đánh như vậy mà cậu có thể nhịn được cục tức này à? Chủ nhân hoàn toàn không phải là người hẹp hòi, nếu cậu đã đổ máu vì Lục Hải, lập qua cho Lục Hải thì chỉ cần có thể tăng cường thực lực của cậu, cho dù là tài nguyên cấp quý, chủ nhân cũng có thể lấy ra cho cậu."
"Đế quốc Ngư Nhân tiến vào duyên hải cũng chẳng phải là sóng gió lớn gì. Nếu bọn chúng dám tiếp tục tiến lên một bước thì chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ!"
"Mạnh mẽ lên nào, đại tướng Huyền Quy! Thất Tướng Thú Lục Hải chúng ta hãy cùng nhau thổi lên kèn lệnh phản công đế quốc Ngư Nhân! !" Ánh mắt quạ Bóng tối trở nên sắc bén.
"Đúng vậy, Lão Rùa, lần này nhờ có cậu đấy. Lát nữa tôi sẽ cho cậu tài nguyên lợi hại hơn để cường hóa thực lực của cậu." Lộ Nhiên nói.
Hà Tổng, Vua Đột Tử cùng Linh Thời Tiết lộ ra vẻ tình cảm, ném đi ánh mắt cổ vũ về phía Huyền Quy. Lão Rùa, cậu có thể, ít nhất còn có thể tái chiến 500 năm!
Huyền Quy: ? ? ?
A? Con quạ đen thối mỏ này, mau xéo đi.
"Tôi đã báo cho Cố Thanh Y rồi."
"Tiếp sau đây, liên minh nước Hạ cùng liên minh quốc tế sẽ lần nữa thực hiện thăm dò biển sâu."
Quản lý Huỳnh chậm rãi trở về, vừa hay nhìn thấy Huyền Quy muốn đi lại bị Quạ Bóng Tối liều mạng giữ chặt.
"Ừm."
Lộ Nhiên hít sâu một hơi, an nhàn lâu như vậy, hắn suýt nữa đã quên mất kẻ địch lớn nhất của nhân loại trong hoàn cảnh linh khí khôi phục chính là những hung thú kia.
Trước đó, thời gian tiến hóa ngắn ngủi nên hung thú còn chưa gây ra chuyện gì.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nhân loại chắc chắn sẽ chậm rãi bị vượt qua. Đây là vấn đề về số lượng.
Nhân loại chỉ là một chủng tộc, mà khái niệm 'hung thú' lại là bao gồm tất cả các giống loài trừ nhân loại.
Với số lượng khổng lồ như vậy, cho dù mỗi chủng tộc chỉ chọn ra một số thì nhân loại cũng ăn đòn đủ rồi.
Lấy ví dụ trên đại lục Tinh Nguyệt, đế quốc Ngự Thú đã có lịch sử mấy ngàn năm phát triển, vẫn luôn chống cự lại thế lực hung thú, nhưng cứ đánh bại một thế lực hung thú này thì chẳng bao lâu sau lại có một thế lực hung thú mới quật khởi.
Liên tục không ngừng.
Cho nên trong thời gian tới, Lam Tinh cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy sao?
"Hi vọng thế giới hòa bình. Hiện tại ưu thế duy nhất của nhân loại trên Lam Tinh chính là có thể thông qua thành phố Vô Hạn nhanh chóng trưởng thành."
"Xì tóp." Quản lý Huỳnh thản nhiên nói: "Cậu nhắc đến hòa bình thế giới chỉ là hòa bình của nhân loại, nhưng nhân loại chưa từng dừng hành động bắt giết động vật hoang dã."
"Theo ý tôi, toàn cầu tiến hóa mới công bằng."
"Tuy nhiên cậu cũng không cần quá lo lắng, giữa các sinh vật siêu phàm cũng có thù mới hận cũ, nên cho dù toàn cầu tiến hóa, nhân loại cũng sẽ không phải lập tức đối mặt với áp lực lớn."
"Cũng như khi loài chuột tiến hóa, khẳng định không phải nhân loại muốn xử lý bọn chúng trước, mà là chúng tôi."
"Mà một số chủng tộc và giống loài nhất định sẽ vì để có được hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn, chắc chắn sẽ lựa chọn kết minh cùng nhân loại." Quản lý Huỳnh nói.
"Cũng đúng." Lộ Nhiên mỉm cười. Được rồi, mặc kệ đi, mình cũng không phải lãnh tụ của nhân tộc, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Hắn cũng không thể đi liều mạng hỗ trợ khi hung thú tấn công nước Neon hay nước Condor được.
Chỉ cần thế lực hung thú không làm ảnh hưởng đến hắn, không xâm phạm lợi ích của hắn thì hắn chẳng cần quan tâm nhiều như vậy. Ảnh hưởng đến lợi ích của người nào thì người đó mới nên buồn.
Ngự thú sư đời thứ 4 cũng có chỗ tốt của ngự thú sư đời thứ 4, có thể chậm rãi phát triển. Áp lực ở bên ngoài, áp lực trên trường quốc tế gì gì đó đều đổ lên đầu đời thứ nhất.
Hắn chỉ có một vấn đề là, thành phố Lục Hải là thành phố duyên hải, người phụ trách vùng biển của nước Hạ là Cố Thanh Y, không phải người xa lạ.
Lộ Nhiên xoa huyệt Thái Dương, coi như là vì giúp tiến sĩ Cố gánh vác áp lực, hắn cũng phải đề phòng đế quốc Ngư Nhân trèo lên đại lục làm loạn.