Cùng lúc đó.
Bên ngoài, thành phố Lục Hải.
Phương Lan sau khi tỉnh lại thì suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dựa theo những lời của Lộ Nhiên, nói cho cha mẹ chuyện họ đã được chọn trúng trở thành ngự thú sư.
"Chính là như vậy, hai người tin con không?"
"Thật là một cơ hội hiếm có, thực ra con còn gặp được tiến sĩ Cố nữa! Không ngờ phải không ? Con gái hai người cũng có ngày làm thân được với phú bà nha."
Cha Phương và mẹ Phương cau mày, lộ ra vẻ trầm ngâm. Bọn họ dĩ nhiên cũng đều biết những tin tức đang tràn ngập khắp nơi, thế nhưng. . .
Nên như nào bây giờ ?
Con gái nhà mình được chọn trúng, bọn họ vốn nên vui vẻ, dẫu sao điều này cũng chứng tỏ con gái của bọn họ rất giỏi. Nhưng mà trong tin tức cũng nói đến bí cảnh ở thành phố Vô Hạn vô cùng nguy hiểm, có bậc cha mẹ nào lại muốn để cho con gái nhà mình đến nơi nguy hiểm chứ.
"Không được, quá nguy hiểm ! Mẹ không cho phép con đi vào bí cảnh, sinh hoạt bình thường cũng rất tốt, nếu không thì giống như con nhắc đến, đi theo nghề nghiệp sinh hoạt cũng được." Mẹ Phương khuyên nhủ.
"Như vậy sao được! Như thế chẳng phải lãng phí mất chủng tộc siêu phàm cao cấp của con sao!"
"Không thể ôm tâm lý may mắn được." Cha Phương nghiêm mặt nói: "Tóm lại, con hãy ngoan ngoãn nghe lời không nên vào bí cảnh, tốt nhất là theo tiến sĩ Cố nói, đi đại học Ngự Thú học tập và rèn luyện thật tốt, chờ sau khi tốt nghiệp rồi hẵng quyết định sau được không?"
"Con cũng nhanh chóng đi tìm Lộ Nhiên đi, trông chừng cậu ấy cho cẩn thận, đừng để cho cậu ấy làm chuyện nguy hiểm. . . Hai người các con không thể làm người khác bớt lo được mà."
"Con. . ." Phương Lan im lặng, không nói nên lời.
Lộ Nhiên đáng ghét, thì ra Lộ Nhiên để cho cô đi khai thật là để cô thuyết phục cha mẹ trước! Tên này sao lại có lắm suy nghĩ xấu xa vậy, không thể học hỏi Hà Tổng một chút à?
Phương Lan khai thật với cha mẹ xong thì thở phì phò tức giận rời đi.
Cha mẹ Phương thấy thế thì hơi trầm ngâm. Con gái lớn lên thật sự là càng ngày càng không quản được, tuy rằng khi còn bé cũng không dễ quản.
"Cha nó, làm sao bây giờ? Tuy rằng chúng ta đã nói như vậy, nhưng hình như rất khó bảo được con gái."
"Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất." Cha Phương trầm giọng nói.
"Lại sinh một đứa nữa à? Sao ông có thể nghĩ như vậy! Tôi không đồng ý!" Mẹ Phương cả giận nói.
Cha Phương phẫn nộ, nói linh tinh cái gì vậy.
"Nếu như thật sự không quản được con gái thì tôi cũng muốn trở thành ngự thú sư, tự tôi sẽ đưa con gái đi thăng cấp và bảo vệ nó. Đừng thấy tôi lớn tuổi nhé, tôi cũng đã từng trở thành vương giả trong cuộc thi đấu côn trùng của thành phố Lục Hải đấy, chứng tỏ tôi cũng rất có thiên phú."
"Làm thế nào để nhận được chiếc thẻ màu đen nhỉ, bà xem tôi còn có hi vọng không?" Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên. ...
Thành phố Vô Hạn số 3 của nước Hạ, quảng trường ngự thú, Lộ Nhiên và Chăn Heo đi tới trước một cửa hàng bán thức ăn. Hiện tại, hai người đã thu hồi thú cưng trở về, đây cũng quy định của phần lớn những nơi có diện tích hạn chế.
Chứ không phải là 'XX với chó không được đi vào', cũng không phải sợ thú cưng nhìn thấy thức ăn không kiểm soát được bản thân mà lo lắng thú cưng gặp nhau ở trong không gian hẹp sẽ bị mất kiểm soát tạo thành ngộ thương.
Dẫu sao các ngự thú sư ký khế ước với đủ các chủng loại, có thú cưng thậm chí còn có thù hận giữa giống loài, nếu ngự thú sư không thể khống chế bọn chúng trong một mức độ nhất định thì chuyện hai con thú cưng bỗng nhiên quần chiến là rất hay phát sinh. Đây cũng là nguyên nhân thành phố Vô Hạn sẽ có thú tuần tra.
"Người Qua Đường, cái này... Dùng như thế nào." Đi vào bên trong, Lộ Nhiên và Chăn Heo đều rất kinh ngạc, trong cửa hàng không có đồ thật, chỉ có một chiếc máy tự chọn tự phục vụ. Chăn Heo hình như lúc trước chưa thấy cái đồ chơi này bao giờ, vì vậy cậu ta tỏ ra nghi hoặc.
"Tự mình chọn đồ rồi lên đơn sao? Thật không thể tin được." Lộ Nhiên không ngờ trang thiết bị ở thành phố Vô Hạn tân tiến như vậy, còn có máy đặt hàng tự phục vụ và xe máy công cộng. Ai nói với hắn nơi đây do nền văn minh siêu cổ đại thành lập? Các loại kiến trúc đều rất hiện đại và tiên tiến a!
Đừng nói với hắn là nền văn minh siêu cổ đại cũng dùng những đồ chơi này nhé!
Lúc này, Lộ Nhiên cũng chỉ có thể nghĩ rằng phong cách của cửa hàng này là do chủ cửa hàng tự lắp đặt thêm thiết bị, nếu không thì chính là thành phố Vô Hạn tự có ý thức, có thể giám sát bên ngoài, tương tự như [AI] có thể không ngừng học tập tri thức hiện đại và cải tạo bản thân.
"Làm thế này này." Lộ Nhiên nhấp vào chiếc máy trước mặt Chăn Heo, trên màn hình lập tức xuất hiện một loạt phân loại, nào là khu vực nguyên liệu nấu ăn hệ gió, khu vực nguyên liệu nấu ăn hệ nham thạch, khu vực nguyên liệu nấu ăn thông dụng, khu vực đồ gia vị...
Nhâp chọn vào thì sẽ hiện ra ô biểu tượng của từng loại nguyên liệu nấu ăn, phía dưới có giới thiệu về đẳng cấp, công dụng, giá cả. Sau khi lựa chọn xong xuôi thì quét thẻ ở trên chiếc máy là được rồi. Sau khi trừ tinh tệ trong tài khoản thì nguyên liệu sẽ tự động xuất hiện trong ba lô, vô cùng tân tiến. Nhưng đã hiện đại như vậy rồi mà vẫn không có đặt hàng qua mạng làm Lộ Nhiên rất không thể chấp nhận được.
"Thì ra là thế, thật tiện a!" Chăn Heo mà nói: "Tuy nhiên những nguyên liệu nấu ăn đắt quá xá... Một cái khoai tây mà những 2 tinh tệ, một cây cải trắng cũng phải 2 tinh tệ? Tại sao không đi cướp luôn đi?"
Lộ Nhiên trầm mặc một chút, nói: "Chẳng phải là do thành phố Vô Hạn không cho đánh nhau sao, nếu không đã sớm bị cướp rồi..."
Chăn Heo: "..."
Khoai tây, cải trắng cần mua bằng tinh tệ dĩ nhiên không thể nào thật sự là khoai tây, cải trắng bình thường rồi, chỉ là vẻ ngoài nhìn giống nhau thôi. Đẳng cấp của tài nguyên mà Lộ Nhiên từng gặp như Nấm Cầm Máu hay Quả Mộc Lân chỉ thuộc cấp bình thường thôi, chỉ có hiệu quả dinh dưỡng đặc biệt nhất định.
Phần lớn đội ngũ ngự thú vào bí cảnh thu thập tài nguyên đều để thu hái mấy loại này. Thu hái ở trong bí cảnh sau đó lấy ra ngoài bán, chỉ cần bán đi giá cả cao hơn tinh tệ bỏ ra để vào trong bí cảnh là đã có lãi rồi.