Ngự Thú Chi Vương ( Dịch Full )

Chương 679 - Chương 679: Nôn Ra Tài Nguyên Bồi Thường

Chương 679: Nôn ra tài nguyên bồi thường Chương 679: Nôn ra tài nguyên bồi thường

"Tiến sĩ Cố, lập tức truyền lời giúp tôi, tôi muốn chất vấn Vương Tử Ngư Nhân kia chuyện liên quan tới Huyền Quy."

"Cho dù ngay từ đầu nó có thể không biết Huyền Quy đã có chủ, nhưng cuối cùng lại còn đánh mất Huyền Quy, để nó lưu lạc đến Long Cung, thật là quá đáng." Lộ Nhiên cắn răng, không có ý định dễ dàng buông tha cho Vương Tử Ngư Nhân này như vậy.

Nghĩ kết minh? Trước vượt qua cửa ải của hắn đã.

Vương Tử Ngư Nhân chỉ có cấp 49, chủng tộc bá chủ sơ cấp, thực lực vô cùng yếu, kém xa tít tắp lão cha của nó.

Sau khi đi vào lục địa, có một đời thứ nhất giám thị là có thể cam đoan nó không gây ra được sóng gió gì.

Trong một căn phòng ngột ngạt, một con Ngư Nhân da xanh có cái đầu như cá mập xanh đang không ngừng thưởng thức những loại đồ uống mới lạ của thế giới loài người, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, làm cho nó giật cả mình.

Nếu như là trước đó, mặc kệ đối mặt với ai nó cũng sẽ không e ngại, thế nhưng từ khi chỗ dựa lớn nhất là Vua Ngư Nhân bị Vua Rồng Đen đánh trọng thương, Vương Tử Ngư Nhân đã khiêm tốn hơn rất nhiều.

Hiện tại nó hiểu rất rõ, nhiệm vụ kết minh cùng nhân loại lần này rất quan trọng, không thể thất bại.

"Vương Tử Ngư Nhân." Tiến sĩ Cố mặc áo khoác màu đen tiến vào phòng tiếp khách, nói: "Lúc đầu, chúng tôi quả thực đã có ý định kết minh, thế nhưng sau khi điều tra lại phát hiện, đế quốc Ngư Nhân các cậu đã có hành vi gây tổn hại đến lợi ích của chúng tôi."

"Làm sao có thể!" Vương Tử Ngư Nhân xiết chặt chai hồng trà hiệu thầy Khang, nói.

"Mấy tháng trước, có phải cậu từng điều động một thuộc hạ đổ bộ lục địa bắt đi một con rùa đen không?" Cố Thanh giải phóng uy thế làm cho Vương Tử Ngư Nhân sững sờ tại chỗ.

Chai hồng trà rơi trên mặt đất.

"Chuyện này, chuyện này. . ." Vương Tử Ngư Nhân đột nhiên nhớ lại, hình như thực sự có chuyện như thế. Nó tê cả da đầu, nhìn về phía đôi mắt của Cố Thanh Y, vừa định lấp liếm lại phát hiện khó mà nói ra miệng.

"Hình như đúng là có chuyện như thế." Nó thừa nhận.

"Con rùa đen kia là cấp dưới Vua Lục Hải của nước Hạ chúng tôi."

"Về phần Vua Lục Hải là ai thì chính là người có siêu năng lực mà các cậu muốn kết thông gia, Lộ Nhiên đấy."

Vương Tử Ngư Nhân: ? ? ?

"Aba Aba ba." Vương Tử Ngư Nhân nghệt ra.

Cố Thanh Y nhìn xoáy vào nó, nói: "Cho nên, mặc kệ kết minh hay không, vì biểu hiện thành ý, có phải đế quốc Ngư Nhân các cậu nên thả đại tướng Huyền Quy cho Vua Lục Hải cảu chúng tôi không?"

Hốc mắt của Vương Tử Ngư Nhân đã ầng ậng nước mắt.

"Không phải, ngay từ đầu tôi cũng không biết Lão Rùa kia có thân phận như vậy á."

"Đến chỗ tôi mà cũng không thấy nó nói gì."

"Tôi chỉ là... nhìn thấy thực lực của nó khá đặc biệt nên phái người đi mời nó đến làm việc cho tôi thôi."

"Sau khi mời được nó, nó không chỉ không thể hiện thân phận mà còn tỏ ra nguyện ý ra sức cho tôi, tôi còn ban thưởng các loại tài nguyên cho nó, để nó cường hóa thực lực nữa mà... Tôi không hề ngược đãi nó chút nào!"

Cố Thanh Y không nói gì.

Nói nhảm!

Nếu lão rùa đen kia bị bắt mà còn hô to 'Thả tôi ra, nếu không chủ nhân của tôi sẽ không tha cho các cậu... ', vậy thì nó còn sống được chắc?

Khẳng định là phải nằm gai nếm mật chờ cứu viện rồi.

Từ đó cho thấy, đại tướng Huyền Quy này của Lộ Nhiên là con rùa rất có đầu óc.

Còn biết tranh thủ hết ăn lại uống ở đế quốc Ngư Nhân, chờ ngày được giải cứu cơ đấy.

"Nếu là vậy thì còn chấp nhận được." Cố Thanh Y nói: "Cho nên, lúc nào mới chịu thả rùa?"

"Chuyện này, chuyện này. . ." Vương Tử Ngư Nhân lại lắp bắp không biết trả lời thế nào, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.

"Đại tướng Huyền Quy... Đại tướng Huyền Quy nó..."

"Đại tướng Huyền Quy có thiên phú trác tuyệt, mượn nhờ tài nguyên mà tôi ban cho, huyết mạch rồng đã được tăng cường."

"Nhưng đúng lúc gặp phải Long Cung quật khởi, cấp dưới của Vua Rồng Đen trắng trợn bắt giữ sinh vật có huyết mạch rồng gia nhập Long Cung, ép làm việc cho chúng nó."

"Đại tướng Huyền Quy không cẩn thận... bị Long Cung bắt đi. Tôi không thể... kịp thời cứu nó."

"Đây là lỗi của tôi."

Vương Tử Ngư Nhân cắn răng một cái, lập tức biết rõ chính mình gây ra sai lầm lớn rồi. Không nghĩ tới hành động vô ý thật lâu trước đó của mình lại đắc tội với Vua Lục Hải Lộ Nhiên.

"Tôi nguyện tặng thêm món quà lớn ngoài định mức, chỉ mong em rể tha thứ."

"Đợi đến lúc khai chiến với Long Cung lần nữa, tôi nhất định sẽ giúp em rể cứu đại tướng Huyền Quy, để đại tướng Huyền Quy trở về an toàn."

Cố Thanh Y: ? ? ?

"Món quà lớn gì?"

Cố Thanh Y không để ý tới cách xưng hô của Vương Tử Ngư Nhân, cô cũng biết rõ ý đồ của Lộ Nhiên. Không phải hắn muốn biết tình hình của Huyền Quy, sau đó kiếm thêm chút phí tổn à?

"Mảnh vỡ Thần Thạch! !" Vương Tử Ngư Nhân ngẩng đầu lên, nói: "Tôi tình nguyện đưa cho em rể một mảnh vỡ Thần thạch!"

"Mảnh vỡ Thần Thạch?" Cố Thanh Y không khỏi lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đó là cái gì?

"Đúng, thật ra Mảnh vỡ Thần Thạch là phụ vương cho tôi. . . ."

"Vốn dĩ cả nhà chúng tôi đều đang ngủ say dưới biển sâu, nhưng đột có một ngày, một tảng Thần Thạch Chín Màu rơi xuống hải dương, nện nứt đại địa, vô số năng lượng tự nhiên phun ra ngoài, làm cho chúng tôi có thể thức tỉnh."

"Tảng Thần Thạch Chín Màu kia cũng giống Ngọc Rồng năm đó, bị vỡ vụn thành rất nhiều mảnh vỡ, lưu lạc ở biển sâu, bị vô số sinh mệnh siêu phàm phân chia."

"Gia đình chúng tôi may mắn có được ba tảng, phụ vương đã cho tôi một trong số đó, một tảng thì cho em gái tôi."

"Hiện tại tôi đang mang theo."

Nói rồi, Vương Tử Ngư Nhân vươn tay vươn vào trong cổ họng, ngay sau đó, một tảng đá lóe ra ánh sáng chín màu xuất hiện ở trước mắt Cố Thanh Y.

Thật ra, ngay khi Vương Tử Ngư Nhân nói ra lai lịch của mảnh vỡ Thần Thạch, Cố Thanh Y đã nhận ra nó là cái gì.

Bình Luận (0)
Comment