"Sao Băng Va Chạm. . . Sao băng. . ."
"What?" Chu Khai Tâm sững sờ, nhìn thấy Vua Đột Tử trong chớp mắt càng bay càng cao, bay lên không tương đối thành thạo, anh kinh ngạc nói: "Sao Băng Va Chạm không phải ý là từ trên cao ném kẻ địch xuống đất như sao băng đấy chứ???"
Thì ra là thế.
Bởi vì chủ tu phòng ngự, lực công kích không mạnh nên mượn nhờ trọng lực tự nhiên để tạo thành tổn thương!
Anh lộ ra ý cười, nhìn về phía Lộ Nhiên, nói: "Cậu em, xem ra cậu không hiểu rõ thú cưng này của tôi rồi. Con thú cưng này của tôi dung hợp Tính Chất Đặc Biệt Nham Thạch Nặng Nhẹ, nó cũng biết bay! !"
Lộ Nhiên nhìn Chu Khai Tâm, nói: "Ông anh, không phải ném đâu, như thế rất dễ dàng bị địch nhân phá giải, Sao Băng Va Chạm chính là để bên và kích cùng đối thủ cùng một chỗ hóa thành sao băng, cùng một chỗ tiếp nhận lực xung kích khi hóa thành sao băng, so sánh xem bên nào da dày thịt béo hơn."
"Cho nên Sao Băng Va Chạm còn được gọi là Giết Thú Ôm Trong Ngực!"
Chu Khai Tâm: ?
Cái con mẹ nó, đến cùng là ngự thú sư ngoan độc nhường nào mới có thể nghĩ ra thủ đoạn công kích như vậy.
Anh ta đột nhiên nhìn lên bầu trời, không muốn thú cưng bị thương quá nặng. Dù sao anh cũng không giống Lộ Nhiên, có thứ như Sừng Gãy Hươu Thần.
"Hồng hộc! !" Trong ngực Vua Đột Tử, Nham Vũ Trư Vương nhận được mệnh lệnh của ngự thú sư lập tức giằng co, tuy nhiên Trư Vương hơn cấp 50 lại còn giống như không khỏe bằng Vua Rồng hơn cấp 30.
Nhìn thấy dùng lực thuần túy không thể tránh thoát, trong miệng Nham Vũ Trư Vương bắt đầu ngưng tụ pháo năng lượng nham thạch, dự định trực tiếp thổi bay Vua Đột Tử.
Ánh sáng mãnh liệt lấp đầy trong miệng Nham Vũ Trư Vương, nhưng Vua Đột Tử làm sao lại sợ cái đồ chơi này. Trong nháy mắt khi pháo năng lượng phóng ra khỏi miệng Nham Vũ Trư Vương, Vua Đột Tử khép lại hai cánh, bao bọc toàn thân thành một quả cầu. Năng lượng kinh khủng nổ tung, trực tiếp bùng nổ bên trong quả cầu này, phát ra một tiếng vang thật lớn trên bầu trời.
Trong một chớp mắt tiếp theo, Vua Đột Tử bị đau mở ra hai cánh, bên trong lớp cánh rồng đều là vết thương, thế nhưng Nham Vũ Trư Vương không ngờ mình lại gặp phải một con rồng tàn nhẫn đến mức thà hứng trọn toàn bộ tổn thương cũng không buông mình ra, thậm chí còn khép cánh lại, phong tỏa toàn bộ tổn thương trong một không gian nhỏ, để chính bản thân nó cũng chịu tác động từ kỹ năng bùng nổ.
"Rống —— " Nham Vũ Trư Vương vô cùng phẫn nộ, vừa định tiếp tục công kích, chỉ thấy Vua Đột Tử dường như đã hài lòng với độ cao hiện tại, cả người nó trực tiếp tràn ngập trong ánh sáng vàng đỏ! ! !
Chỉ là trong nháy mắt.
Nham Vũ Trư Vương thay đổi sắc mặt. Bởi vì nó dung hợp Tính Chất Đặc Biệt Nham Thạch Nặng Nhẹ nên nó rất mẫn cảm với sự thay đổi trọng lượng. Trong chớp nhoáng này, không biết vì sao, nó chỉ cảm thấy sức hút của mặt đất trở nên mạnh kinh người, làm nó khó mà động đậy. Nó cúi xuống nhìn lại kinh ngạc phát hiện ra giờ khắc này Vua Đột Tử đã bắt đầu rơi xuống dưới, đồng thời trong quá trình này, Vua Đột Tử phảng phất như thật sự biến thành một ngôi sao băng, đã không còn là hình rồng nữa. Dao động năng lượng thiên thạch khổng lồ bao vây lấy bọn chúng, đang lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống đất.
Ý Cảnh Sao Băng!
"Đệt..." Thấy thế, Heo Thần không khỏi đau đầu nhìn lên bầu trời. Chơi như vậy đúng không? Không ngờ tình huống lại biến thành như vậy. Lộ Nhiên này thật đúng là không theo lẽ thường.
Kỹ năng này vậy mà có thể áp chế ý thức hành động của Trư Vương, còn tương đương với một kỹ năng khống chế!
Quả thật giống như sao băng rơi xuống, thân bất do kỷ.
"Làm như thế này có hiệu suất cao hơn trực tiếp nện lên người." Lộ Nhiên cảm khái. Hắn cùng Heo Thần đã bị quản lý Huỳnh dùng thuẫn niệm lực che đậy. Thấy thế, Heo Thần thở dài. Được rồi, anh ta không cho rằng chỉ là một cú va chạm lại có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Trư Vương.
Hơn nữa, đối thủ cũng phải nhận tổn thương, anh ta sẽ không lỗ. Đã như vậy thì cứ so sánh xem ai da dày thịt béo hơn đi.
Ầm.
Sao băng rơi xuống, đục thủng một lỗ lớn trên tầng mây. Ánh sáng chói mắt lóe lên, một tiếng 'ầm ' vang càng kịch liệt hơn, trên đảo hoang sinh ra một trận động đất không gì sánh kịp!
Mặt đất xuất hiện một cái hố to đáng sợ, gió lốc mãnh liệt cùng sóng biển vốn muốn lan rộng nhưng đều bị quản lý Huỳnh dùng niệm lực lắng lại.
Bên trong hố to, bóng dáng Vua Đột Tử chậm rãi bay lên. Nó thở dồn dập, vết thương trên người càng ngày càng nghiêm trọng.
"Rống..." Đồng thời, bên trong còn truyền ra thanh âm tức giận, một tầng lại một tầng đá lớn được tạo ra. Nham Vũ Trư Vương cũng bị thương đầy mình đang trèo lên từng bậc đá, , hai tay nắm thành quyền, đầu ngửa lên nhìn Vua Đột Tử trên không trung, lắc lư gào thét và chửi bới những lời rất bẩn thỉu
Đau đau đau đau. . . Dù lực phòng ngự của Nham Vũ Trư Vương cũng rất mạnh, nhưng một đòn này cũng làm cho nó đau đến mức không muốn sống, xương heo suýt nữa đã bị gãy.
Cần thiết không? Cần thiết không ? Luận bàn thôi mà, tại sao phải sử dụng cách đánh lưỡng bại câu thương thế này?
Nó hiện tại đang thầm chửi rủa trong lòng, càng muốn mắng ngự thú sư nhà mình. Đã nói thủ đoạn công kích của đối phương sẽ không quá mạnh cơ mà?
"Ha ha." Chu Khai Tâm cũng không nghĩ tới Lộ Nhiên vậy mà chơi như vậy. Anh ta nói với Nham Vũ Trư Vương: "Yên nào, xem ra đây chính là công kích cực hạn của đối phương rồi. . ."
"Nếu như chỉ có lực lượng như vậy, vậy thì . . . ."
"Công kích cực hạn?" Chu Khai Tâm vừa nói xong, Lộ Nhiên nói: "Anh Trư, vẫn chưa xong đâu! Tiếp chiêu!"
Hả?
Lộ Nhiên nói xong, Chu Khai Tâm cùng Nham Vũ Trư Vương đột nhiên biến sắc, cùng nhìn về phía Vua Đột Tử ở giữa không trung. Chỉ thấy nó phấn chấn duỗi hai tay ra sau, sau đó đấm ra một quyền.
Thiên! Long! Lưu! Tinh! Quyền!
Một làn sóng năng lượng còn đáng sợ hơn cả cú va chạm của thiên thạch vừa rồi, kèm theo tia chớp đỏ hội tụ trên nắm đấm của Vua Đột Tử, ầm vang một tiếng, một loạt quyền ảnh như là thiên thạch quang điện, như là sao băng rơi xuống, đập về phía Nham Vũ Trư Vương bên trong hố.
Nham Vũ Trư Vương lộ ra vẻ mặt mờ mịt sau khi cảm nhận được lực tàn phá kinh khủng.
"Rống! ! ! (Cậu đã từng bị sao băng nện phải bao giờ chưa? ? )" Vua Đột Tử mở miệng lần nữa.
Hôm nay nó đặc biệt nhiều lời, từ đó đó có thể thấy được trong quá trình huấn luyện nó đã bị đè nén thật lâu.