Thành phố Kim Lăng, một thị trấn cũ.
Trên đường phố hối hả, Lộ Nhiên đang đi dạo vô cùng nhàm chán.
Quản lý Huỳnh nói, linh hồn sư kia đang hành động ở gần đây, vì vậy cứ ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng mà, hắn đã đi dạo 10 phút rồi, mua quà vặt ở ven đường hết 50 đồng rồi mà tại sao tên linh hồn sư kia vẫn chưa xuất hiện vậy?
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ ăn đến no mất. Vốn dĩ tối nay hắn có hẹn đi dự tiệc với thầy rồi đấy.
"Oa ca..."
[Ôi nhiều người quá, tôi muốn đột tử! ]
Lúc này, Vua Đột Tử bị Lộ Nhiên đặt ở trên bờ vai. Tên nhóc này căng thẳng quá cứ nhìn ngó khắp nơi, nhìn ai cũng thấy giống người xấu.
Lại qua năm phút đồng hồ.
Lộ Nhiên vừa gọi xong một phần sầu riêng nướng. Tranh thủ lúc hương thơm ngào ngạt bốc lên, hơi nóng hôi hổi phả vào mặt, hắn bắt đầu cắn một miếng.
Tuy nhiên, Lộ Nhiên còn chưa kịp ăn miếng thứ hai, cái mũi của hắn bỗng nhiên mũi nhăn nhăn lại.
Hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc.
Sau khi hắn Mô Phỏng Siêu Thú Hà Tổng, khứu giác của hắn thật sự là càng ngày càng hữu dụng...
Khí tức quen thuộc này thoạt nhìn không rõ ràng, nhưng nếu khí tức này cũng xuất hiện trên núi chôn xác chết thì sẽ rất có vấn đề.
Bên ngoài Lộ Nhiên không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã sớm vui mừng. Vua Đột Tử kéo căng toàn thân, giả chết ngay lập tức. Lúc này, cách đó không xa, một thanh niên gầy còm mặc áo len màu đen hình như cũng đang tìm kiếm cái gì đó.
Khi gã nhìn thấy Lộ Nhiên đang đứng ăn sầu riêng bên chiếc xe đẩy nhỏ, hai mắt gã lập tức sáng ngời, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng.
Tại sao lại có linh hồn có khí tức thơm như vậy chứ! ! !
Nuốt cậu ta! Nuốt cậu ta! Nuốt cậu ta nhất định có thể thăng cấp! ! !
Trong lòng gã ta như có một âm thanh đầy mê hoặc, làm cho thanh niên gầy còm cảm thấy không kiềm chế được.
Nhưng đang ở phố xá sầm uất, thanh niên gầy còm rõ ràng không dám làm xằng bậy. Gã do dự một chút rồi chậm rãi tiến về phía Lộ Nhiên.
Khi đến bên cạnh Lộ Nhiên rồi, thanh niên nhìn thấy con thằn lằn nhỏ trên vai hắn rồi lên tiếng nói: "Này, người anh em - "
"Có chuyện gì vậy?" Lộ Nhiên nghi ngờ quay lại.
"Cậu là ngự thú sư phải không? Tôi thấy con thằn lằn của cậu không đơn giản a!"
Lộ Nhiên cười: "Anh tinh mắt thật, con 'Thằn Lằn Ưng Mắt Đỏ' này của tôi hôm nay vừa kiểm tra thuộc tính, là hệ sét!"
"Hệ sét? Trâu bò nha!" Nghe Lộ Nhiên nói thú cưng của hắn vừa kiểm tra thuộc tính xong, thanh niên gầy còm tỏ ra vui vẻ.
Là một tên gà mờ còn chưa thức tỉnh thuộc tính à? !
2 ngày nay mình thật quá may mắn rồi? !
"Anh cũng là ngự thú sư sao?" Lộ Nhiên nhìn đối phương, tuy nhiên thanh niên gầy còm này theo bản năng lui về phía sau một bước: "Đúng vậy... Người anh em đang ăn cái gì vậy? Thối quá đi mất!"
"Sầu riêng nướng đó, rất thơm mà." Lộ Nhiên nói.
"Cái này là thứ cho người ăn sao?" Thanh niên gầy còm này hình như không muốn nói gì. Gã ta không đành lòng nhìn thấy con mồi mình chọn trúng ăn thứ này, sợ đến lúc đó nuốt chửng linh hồn cũng xuất hiện mùi vị kỳ quái.
"Ha ha, tôi cảm thấy mùi vị không tệ." Lộ Nhiên vò đầu như một học sinh đang ngại ngùng.
"Đừng ăn thứ này nữa. Cậu rảnh không, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon, tôi mời khách."
"Thật sao?" Lộ Nhiên cảm thấy thủ đoạn đối phương dụ dỗ người khác quá ngu xuẩn. Tuy nhiên, lúc này Lộ Nhiên cũng lười không muốn biểu hiện ra tính cảnh giác quá cao, vì vậy hắn nói xuôi theo lời gã ta: "Hôm nay tôi vừa tới Kim Lăng du lịch, còn chưa tìm được món gì ngon đây."
"Vậy thì trùng hợp quá, tôi là người bản địa ở Kim Lăng, hơn nữa tôi cũng vừa mới trở thành ngự thú sư dạo gần đây, bạn bè xung quanh tôi chưa có ai trở thành ngự thú sư cả, tôi đang cần có người đi cùng nói chuyện phiếm. Đi nào đi nào, để tôi đãi cậu!" Thanh niên gầy còm này càng ngày càng nhiều tình, cười nói.
"Được! Anh thật là một người tốt bụng." Lộ Nhiên đồng ý đi cùng đối phương.
Tên linh hồn sư này tám phần sẽ đưa hắn đến chỗ có ít người.
Tiếp đó thừa dịp chính mình không chú ý, lập tức đánh lén mình.
Lộ Nhiên lập tức cảnh giác 200% và đi theo đối phương tiến về một hướng.
"Tôi biết một quán ăn nằm sâu trong một tiểu khu cũ, chỉ có người địa phương mới biết quán ăn đó, chúng ta đến đó ăn đi."
Thanh niên gầy còm thoạt nhìn cực kỳ hiếu khách.
Đến bây giờ vẫn không nhìn ra gã ta có điều gì khác thường.
Cũng không lâu lắm, hai người đã đi tới một tiểu khu cũ kỹ, nhưng nhìn nơi đây chẳng hề giống một nơi có người ở chút nào.
Thay vào đó, nó trông giống như một tòa nhà xập xệ đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.
"Anh nói tới quán ăn đó ở chỗ này à? Nơi đây thật sự có nhà bán đồ ăn sao?" Lộ Nhiên lúc này cũng phát biểu nghi ngờ của mình.
"Có." Linh hồn sư còn muốn dẫn Lộ Nhiên đi sâu vào bên trong.
Tuy nhiên lúc này, Lộ Nhiên đã không muốn đi rồi. Hắn dừng ngay tại chỗ, nhìn về phía gã: "Người anh em, nơi này làm sao có thể có người được, anh đùa giỡn tôi à?"
Lộ Nhiên dứt lời, linh hồn sư đang đi ở phía trước lập tức quay phắt người lại và hất cánh tay lên, ném ra một cái phi đao, mục tiêu nhắm thẳng Lộ Nhiên. Nhìn một loạt động tác của gã có thấy thấy gã rất thành thạo, hơn nữa ngự thú sư có thể chất siêu phàm, lực lượng lại lớn, tốc độ cực nhanh, đủ để lập tức khiến cho người ta toi mạng!
Mục tiêu của thanh niên gầy còm này vô cùng rõ ràng, chính là muốn xử lý Lộ Nhiên trước, để phòng Lộ Nhiên bỏ chạy tới thành phố Vô Hạn. Gã ta đã làm như vậy nhiều lần, lần nào cũng thành công, căn bản không ai có thể kịp phản ứng lại!
"Mày nói nhiều quá! Đi chết đi!" Phi đao phóng tới, thanh niên gầy còm cũng bộc lộ ra bản chất vốn có. Ở trong mắt gã ta, Lộ Nhiên phát này toi đời rồi.
Tuy nhiên, một giây sau, chỉ nghe thấy 'keng' một tiếng, thanh niên gầy còm quay người lại và nhìn thấy cảnh tượng làm gã bị sốc.