Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 42

Năm phút...mười phút...thời gian dần trôi qua. Thế nhưng không gian xung quanh vẫn chìm vào im lặng, không có một tia động tĩnh.

Đám người Tần Minh cũng không dám mở miệng nói chuyện. Không khí dần dần trở lên quỷ dị, làm cho tâm thần đám người trở lên không yên.

“ Tam thúc, thật...” cuối cùng Tần Minh không chịu được sự im lặng mà mở miệng nói chuyện.

Vèo ~ vèo ~

Giống như đã chờ đợi khoảng khắc này từ lâu, ngay khi Tần Minh mở miệng. Một đạo bóng đen ẩn thân trên tán cây lao ra, hưởng thẳng đến Tần Minh mà đến.

“ Cẩn thận” Tần Dạ Huyền mở miệng nhắc nhở.

Bản thân cũng vội vàng điều động Linh thú đến cản trước mặt Tần Minh. Nhưng bóng đen lao đến quá nhanh, Đại Lực Ngưu lại yếu về mặt tốc độ, đến chậm nửa nhịp.

Rắc ~ rắc ~

Một âm thanh nghe như tiếng xương gãy vang lên, mọi người vội vàng nhìn qua. Sau khi quan sát rõ tình hình, đoàn người cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bởi vì không biết do may mắn hay thật có kĩ năng điều khiển, mà Cốt Binh lại vừa vặn chặn giữa Tần Minh với bóng đen kia.

Trước ngực cốt binh hiện giờ đã thiếu đi một số khúc xương và những phần xương đó hiện giờ đang nằm yên trên mặt đất.

Mặt vết thương của Cốt Bĩnh nhẵn nhụi, không có một tia gồ ghề. Rõ rằng là bị vật sắt nhọn cắt đứt một cách nhẹ nhàng.

Sau khi tập kích hoàn thành bóng đen lại lao về phía bóng tối, rõ rằng là muốn ẩn nấp tìm cơ hội tiếp theo.

Thế nhưng đám người làm sao lại để cho nó có cơ hội, Tần Dạ Huyền lấy pháo sáng bên hông xuống chỉ về hướng bóng đen bắn đi.

“ Nhắm mắt lại!!!” Tần Dạ Huyền hét lên.

Bóng đen thấy vật phẩm phóng về phía bản thân, vội vàng né tránh. Thế nhưng mọi chuyện lại vượt qua nó dự đoán, pháo sáng bắn đến gần bóng đen thì chợt nổ tung chiếu sáng không gian xung quanh.

Gào ~ gào ~

Bóng đen không kịp đề phòng, ánh sáng chiếu thẳng vô mắt làm cho mắt nó đau đớn. Nó gào lên đau đớn, thân thể lăn lộn trên mặt đất.

“ A Cửu, ngay lúc này!!!” Tần Dạ Huyền lại hô lên một lần nữa.

“ Lục Diệp Xà, lên” A Cửu nói.

A Cửa ngay lập tức hiểu ý Tần Dạ Huyền, mệnh lệnh linh thú của bản thân hành động. Lục Diệp Xà ngay lập tức nghe lệnh, nó nhấc cái đuôi lên đập mạnh xuống mặt đất.

Mặt đất trước mặt Lục Diệp Xà bắt đầu nứt ra, vết nứt tiếp tục kéo dài về bóng đen đang lăn lộn trên mặt đất.

Ngay khi tiếp cận mục tiêu, mặt đất lập tức vỡ ra. Những cây dây leo bắt đầu trồi ra từ mặt đất, đường kính dây leo đạt đến cỡ đùi của một người trưởng thành.

Dây leo bắt đầu cuốn chặt lấy bóng đen, mục tiêu bắt đầu bị cố định trên không trung. Đến bây giờ đám người mới thấy được rõ diện mạo của mục tiêu.

Đối phương rõ ràng là một con báo, nhưng thân thể lại to gấp đôi những con báo bình thường.

Toàn thân lông mao đen kịt, ngay cả đồng tử cũng thuần một sắc màu đen. Trông vô cũng quỷ dị, thân thể nó hầu như hòa tan vào bóng đêm, nếu không có pháo sáng hầu như không thể thấy được nó.

“ Ma Ảnh Báo, lại là nhị phẩm cao giai. Tại sao một con linh thú cao cấp như thế này lại có mặt ngay khu rừng gần thành phố được chứ” Tần Dạ Huyền la lên thất thanh.

Ma Ảnh Báo là linh thú hệ hắc ám, nó có thể hòa mình vào bóng tối rất khó phát hiện. Là một sát thủ vô cùng nguy hiểm, thành phố vì đảm bảo an ninh lên luôn phái ra quân đội càn quét linh thú trên nhị phẩm xung quanh thành phố.

Thế nhưng con Ma Ảnh Báo này lại có thể đánh lừa quân đội, rõ ràng trí khôn không thấp. Ma Ảnh Báo những ẩn nấp tốt, mà tốc độ lần tấn công cũng vô cùng mạnh.

Nó hầu như là toàn diện nếu không nhắc đến sức phòng ngự bạt nhược của bản thân. Nhưng cho dù như thế thì đối với nhị phẩm Ngự Thú Sử cũng vô cùng khó đối phó, trừ khi đi Ngự Thú Sử tổ chức đi săn có đoàn đội.

Đặc biệt nếu bị đe dọa tính mạng, Ma Ảnh Báo sẽ triệu hồi ra Ma ảnh hộ thể, lúc đó Ma Ảnh Báo cũng giống như lâm vào trạng thái cuồng nộ vậy.

Mặc dù chỉ duy trì được không quá mười phút, nhưng với thực lực sau khi được tăng cuờng cũng đã đủ để giết sạch đám người Tần Minh trong nháy mắt rồi.

Đó cũng là lí do mặc dù Ma Ảnh Báo bị vây khốn mà Tần Dạ Huyền cũng không dám tấn công nó.

Thậm chí ngay cả bản thân Tần Dạ Huyền cũng gặp nguy hiểm, dù gì hắn chưa đạt đến tam phẩm Ngự Thú Sử không thể hợp nhất với linh thú được.

Chỉ cần một tí sơ hở để cho Ma Ảnh Báo giết đi bản thân thì linh thú có nhiều đến đâu cũng có làm được gì.

“ Các ngươi mau đưa thiếu gia rời khỏi đây” Tần Dạ Huyền sắc mặt khó xem.

“ Tam thúc...” Tần Minh mở miệng nói.

“ Nhanh lên. Linh thú của ta đều yếu kém về mặt tốc độ, thế lên đối phó với Ma Ảnh Báo vô cũng khó khăn. Các người ở đây chỉ là gây rắc rối cho ta mà thôi.

Đám người nghe vậy cũng không còn mở miệng nói chuyện, do dự một lát liền quay người bước đi.

Càng đi càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy. Pháo sáng cũng đã hết, không gian lại chở về với hắc ám.

Gào ~ gào ~

Ngay khi bóng dáng đoàn người biến mất khỏi tầm mắt Tần Dạ Huyền thì Ma Ảnh Báo cũng đã hồi phục.

Nó gào lên giận dữ, chân trước đưa lên đánh ra một trảo. Dây leo được Lục Diệp Xà triệu hồi ra như là giấy dán, ngay lập tức rách nát.

Ma Ảnh Báo đáp người trên mặt đất, con mắt chỉ có một màu đen lên rất khó nhìn ra cảm xúc.

Nhưng chắc chắn nó rất hận đám người đã làm ánh mắt nó đau đớn, bây giờ đám người đã đi chỉ còn lại một người lên tầm mắt Ma Ảnh Báo cũng tập trung lên người Tần Dạ Huyền.

Tần Dạ Huyền cũng không dám chủ quan, vội vàng triệu hồi ra con linh thú còn lại của bản thân.

Đây là một con Thiết Giáp Tướng Quân, linh thú hình người. Toàn thân được bao bọc bởi bộ giáp màu đỏ sậm giống như máu tươi, ngay cả khuôn mặt cũng bị mũ giáp bao phủ.

Thông qua mũ giáp có thể thấy được ánh mắt tím yêu dị. Thiết Giáp Tướng Quân cao ngang một người trưởng thành, trên tay cầm một cây Thanh Long Yểm Nguyệt Đao.

Thiết Giáp Tướng Quân bên phải, Đại Lực Ngưu bên trái. Ánh mắt Tần Dạ Huyền nhìn trằn trọc vào Ma Ảnh Báo, thần kinh căng cứng đề phòng.

Ma Ảnh Báo cũng không vội lao lên, mà dần dần lui lại. Không bao lâu thân thể nó đã hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối, biến mắt khỏi tầm mắt Tần Dạ Huyền.

Thế nhưng Tần Dạ Huyền biết, đối phương không phải rút lui, mà là đang chờ một cơ hội cho hắn một đòn chí mạng.

Dù gì Ma Ảnh Báo nổi tiếng là một sát thủ hắc ám. Tần Dạ Huyền không dám có một tia thả lỏng, ánh mắt đề phòng xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment