Ngự Thú Nữ Vương

Chương 167

"Ngươi tốt nhất nên đứng đắn một chút."

Âu Dương Tĩnh bị Mộc Nguyệt Ly thả xuống trên giường, ngọn nến trên bàn đã được đốt lên, gian phòng mờ mờ ảo ảo, lộ ra vài phần ám muội.

Tâm Âu Dương Tĩnh chợt lạnh, mắt như bị trúng độc. Hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Ly, nếu tên nam tử này dám vươn đôi tay dơ bẩn kia đụng đến nàng, tốt nhất hắn nên cầu nguyện cho nàng chết đi, nếu không nàng sẽ khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn. 

Mộc Nguyệt Ly bị ánh mắt của nàng nhìn, trong lòng khẽ run lên, hiện giờ nàng rõ ràng như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho hắn làm thịt. Vậy mà một chút khí thế cũng không giảm, hơn nữa hận ý kia giống như lưỡi dao sắc bén, xuyên suốt qua thân thể cắm vào thật sâu bên trong xương của hắn, làm cho hắn có cảm giác như đang trong chảo dầu sôi ở địa ngục.

Sau phút sững sờ, hắn lại thầm cười mình quá u mê. Nàng đã hoàn toàn bị hắn khống chế, còn sợ sự uy hiếp của nàng sao? Nghĩ đến đây, Mộc Nguyệt Ly từng bước từng bước đi về phía Âu Dương Tĩnh, sau đó đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống. Cảm giác như thế thật tốt, trời sinh hắn là mệnh Quân Vương, mà nàng phải là nữ tử quỳ gối dưới chân hắn.

"Âu Dương Tĩnh, không ngờ nàng cũng có ngày này." Nhìn đến ánh mắt oán hận của Âu Dương Tĩnh, Mộc Nguyệt Ly nhịn không được dùng lời nói châm chọc nàng. Sau đó thấy thần sắc nàng khẽ biến, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

Âu Dương Tĩnh hừ một tiếng, trả lời:

"Ta đúng là không ngờ, không ngờ tới đường đường thái tử Quân Quốc lại có thể liên tiếp sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Ta thật sự vì dân chúng Quân Quốc mà lo lắng, có một Quân Vương tương lai như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ thấy hổ thẹn......" Muốn đả kích nàng, hừ, không có cửa đâu.

"Ngươi ——" lúc này đổi lại là Mộc Nguyệt Ly phẫn hận trừng mắt liếc Âu Dương Tĩnh, nữ tử này đúng là không có một điểm nào đáng yêu. Tình thế đã như vậy rồi, còn không biết chịu thua.

"Nàng nói đi, cho dù nàng có nói nhiều hơn nữa thì thế nào? Bây giờ người bị làm thịt cũng không phải là ta." hắn hít thật sâu hai cái, cố đè xuống lửa giận trong đáy lòng. Hừ, ta không so đo với nàng, dù sao lát nữa, nàng cũng sẽ mặc cho hắn tự tay xử lý.

"Có điều ——" Mộc Nguyệt Ly xấu xa cười một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần cợt nhã đảo qua thân thể Âu Dương Tĩnh. "Chút nữa, nàng cũng không còn tinh lực mà nói những lời này." Dứt lời, hắn đưa tay cởi áo khoác của mình ra.

Âu Dương Tĩnh nhìn động tác của hắn, ánh mắt lạnh như băng bắn tới hướng Mộc Nguyệt Ly. Tên nam tử này tốt nhất nên giết chết nàng, nếu không thì.. bà cô ta nhất định sẽ tìm tám, mười nam tử đến thô bạo cây hoa cúc của hắn. (mọi người chắc hỉu đc câu này nhỉ)

Mộc Nguyệt Ly không biết giờ phút này trong lòng Âu Dương Tĩnh nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ hộc máu mà chết. Đừng nói gì đến chuyện ham muốn. Hắn cởi quần áo, toàn thân ở bên trong chỉ còn sót lại áo lót màu trắng.

Trong đầu Âu Dương Tĩnh cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, xem có cách nào để thoát thân hay không? Bên cạnh không có hộ vệ, Cuồng cũng không ở đây. Ngọc tiêu cũng không, lại không có sức lực. Trước mắt cũng chỉ có một tên nam tử không giấu được dục hỏa, tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm. Lại không nghĩ ra được cách gì, vận mệnh của nàng thật sự gặp phải cảnh bị người ta cường bạo.

Nàng không sợ bị người cường bạo, cùng lắm thì coi như bị chó cắn mà thôi. Dù sao ở hiện đại, chuyện nam nữ hoan ái rất bình thường. Hơn nữa, có thể nói dáng vẻ của Mộc Nguyệt Ly cũng không tệ lắm. Nhưng nàng không thể chịu được bị người ta tính kế, lại càng không muốn để cho An thương tâm. Cho nên tuyệt đối không thể để hắn đụng đến nàng.

"Mộc Nguyệt Ly, ngươi tốt nhất cầu nguyện cho ta hôm nay chết đi. Nếu không, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."

Mộc Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, giờ còn uy hiếp hắn. Nàng quá ngây thơ rồi, hôm nay nếu buông tha nàng, hắn mới thật sự là sống không bằng chết. Cởi luôn chiếc áo lót, lộ ra thân thể cường tráng.

"Rất nhanh, ta sẽ cho nàng sống không bằng chết."

Dứt lời, Mộc Nguyệt Ly lập tức nhào về phía Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh cho rằng thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi, nhưng biết ông trời vẫn còn có mắt. Sẽ không để cho gian kế của tiểu nhân được như ý.

Mộc Nguyệt Ly đè lên người Âu Dương Tĩnh, tay vừa chạm đến nàng đã nghe được giọng thị vệ từ ngoài phòng truyền đến:

"Chủ nhân ——"

Tay Mộc Nguyệt Ly cứng đờ, nghe tiếng thị vệ hắn thiếu chút nữa bắn ra vài câu thô tục. Ngay lúc vừa mới bắt đầu, lại có thể giội tới cho hắn một chậu nước lạnh, cố tình mà. Mộc Nguyệt Ly nổi giận, mặt đen lại. Lạnh như băng mở miệng:

"Chuyện gì?" Tốt nhất có việc nói mau, có rắm mau thả (nguyên văn nhé), nếu không sau đó, hắn cần phải cho bọn họ quả ngon để ăn.

Âu Dương Tĩnh nghe được lời kia, trong lòng buông lỏng. Có hi vọng, nói không chừng sự tình có thể xoay chuyển. Có lẽ ông trời nghe được khẩn cầu của nàng, quả nhiên, lời nói kế tiếp của thị vệ kia làm nàng gần như muốn nhếch môi cười lên.

"Chủ nhân, không xong, hoàng thượng tới." Thị vệ cũng không quản lời của Mộc Nguyệt Ly lạnh như băng, bây giờ hắn chỉ lo lắng hoàng thượng tới, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Mộc Nguyệt Ly sửng sốt, hắn căn bản không ngờ Hoàng đế sẽ xuất hiện tại nơi này? Chẳng những hắn sửng sốt, Âu Dương Tĩnh cũng ngớ ra. Có điều mặc kệ thế nào, nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù từng gặp mặt Hoàng đế một lần, nhưng ông ta chắc sẽ không giống Mộc Nguyệt Ly chứ?

Mộc Nguyệt Ly kịp thời phản ứng, thân thể bỗng chốc từ trên người Âu Dương Tĩnh đứng dậy, vừa cầm quần áo lên khỏi mặt đất thì lại nghe được tiếng bước chân, sau đó cửa bị người đá văng ra. Động tác của hắn cứng đờ, cứ như vậy nhìn chiếc áo lót hắn cầm trên tay.

"Súc sinh ——"

Quả nhiên, đi vào chính là hoàng đế. Phía sau ông còn dẫn theo thị vệ cận thân, có điều cũng làm cho Mộc Nguyệt Ly không phản ứng kịp, cho dù giờ phút này hắn làm việc có chút hoang đường, nhưng Hoàng đế cũng không đến nỗi chỉ vì vậy mà mắng chửi hắn chứ. Chẳng những như thế, động tác tiếp theo của Hoàng đế lại càng khiến cho tất cả mọi người ngẩn ra.

Chỉ thấy Hoàng đế một bước thật nhanh đi tới, giơ tay giáng cho Mộc Nguyệt Ly một bạt tai. Cái tát vang dội này đánh tỉnh Mộc Nguyệt Ly, nhưng nhìn vẻ mặt Hoàng đế vẫn đang rất giận dữ, xem ra so với hắn càng thêm tức giận.

"Phụ, phụ hoàng ——" Mộc Nguyệt Ly đúng là nằm mơ, hắn chưa bao giờ bị Hoàng đế đánh qua. Chứ đừng nói trước mặt mọi người.

"Hừ ——" Hoàng đế cũng chỉ hừ hừ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng bước đến bên giường đánh giá Âu Dương Tĩnh, chứng kiến nàng toàn thân trên dưới hình như cũng không có dấu vết bị người khi dễ, lúc này mới thật nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Âu Dương Tĩnh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng cảm giác ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng rất kỳ quái. Rất lo lắng, giống như phụ thân lo lắng cho con gái của mình, có bị người xấu khi dễ hay không? Nhưng nếu không nhầm thì Mộc Nguyệt Ly mới là con của ông ấy chứ?
Bình Luận (0)
Comment